Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 150: Màn 10 - Tiểu Thử 4



“Công tử, cứ quyết định như vậy đi.” Cô gái áo tím nhẹ nhàng vung tay.

Hai cái hộp mở ra, hai Bát Nhãn Lang chu cực lớn chui ra, lập tức bò tới đối diện, dáng vẻ như muốn xé nát đối phương. Cô gái áo tím búng ngón trỏ, một ít bột phấn vẩy lên người chúng, hai con Lang Chu lập tức an phận.

Nam tử đeo mặt nạ vươn tay, cũng mở cái hộp của mình ra, chỉ thấy bên trong là một con nhện màu trắng đang biếng nhác nằm trong đó. So với hai con Lang Chu giương nanh múa vuốt trước mặt, con nhện trắng này rất tinh xảo mỹ lệ, hơn nữa cho dù mở hộp nó cũng không chịu đi ra, không hề có ý tranh đấu gì.

“Ra đi.” Nam tử đeo mặt nạ đành giơ ngón tay lấy nó ra, cẩn thận đặt lên bàn.

“Đây là...” Nam tử ục ịch khẽ nhíu mày, hắn tự nhận là kiến thức uyên bác, nhưng dù sao chọi nhện cũng rất hiếm thấy, hiểu biết của hắn về nhện cũng có hạn, trong lúc nhất thời không thể gọi tên con nhện trắng này.

“Đi đi.” Cô gái áo tím mỉm cười, thầm nghĩ con nhện không có chút ý chí chiến đấu làm sao là đối thủ của hai con Lang Chu thân kinh bách chiến. Cô lại vẩy một ít bột phấn, hai con Lang Chu lao thẳng tới như phát điên.

Nhưng sau khi lao tới trước mặt con nhện trắng, cả hai con Lang Chu chỉ chạy quanh con nhện, chần chừ mãi mà không dám tiến tới, như đang sợ hãi điều gì.

Đột nhiên con nhện trắng nhắm thẳng vào một con Lang Chu, phun ra một luồng tơ trắng. Tơ trắng lập tức cuốn lấy Lang Chu, Lang Chu còn không kịp giãy dụa đã ngã gục. Tiếp đó con nhện trắng quay sang con Lang Chu còn lại, con Lang chu kia lập tức quay ngươi bỏ trốn, nhưng mới chạy vài bước đã bị một sợi tơ trắng cuốn lấy một chân. Con Lang Chu kia cũng quả quyết, trực tiếp chặt đứt chân chạy tiếp, nhưng chẳng bao lâu sau bảy cái chân còn lại cũng bị tơ trắng cuốn lấy. Tiếp đó con nhện trắng kéo tơ, trực tiếp vặt đứt cả bảy cái chân. Con Lang Chu kia chỉ còn thân hình, chỉ có thể xoay tròn đầy bất lực. Cô gái áo

tím và nam tử ục ịch nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới phản ứng lại: “Đây là Bạch Quỷ Chu! Trong truyền thuyết nó có thể lấy một địch trăm, Bạch Quỷ Chu!”

Nam tử đeo mặt nạ nhặt con nhện lên bỏ lại vào hộp, tiếp đó cất vào trong lòng, nhìn hai người trước mặt, nói đầy ẩn ý: “Như vậy Vô Song Lệnh đã là của ta chưa?”

“Quý khách cầm một thanh kiếm tuyệt thế, người mang Long Lệ châu, tiện tay lấy ra cũng là Bạch Quỷ Chu hi hữu, có thể thấy xuất thân bất phàm. Với Thiên Hạ phường của ngươi, sao phải tới Thiên Hạ phường của ta đòi Vô Song Lệnh?” Nam tử ục ịch trầm giọng hỏi.

Nam tử đeo mặt nạ hơi nghiêng đầu,im lặng một lát, đột nhiên bước tới, nắm lấy yết hầu của nam tử ục ịch: “Ta thắng, đưa Vô Song Lệnh cho ta. Ta làm theo quy củ của Thiên Hạ phường, cũng mời Thiên Hạ phường làm theo quy củ của các ngươi.”

Cô gái áo tím cả kinh, đang định rút đao ứng cứu, nhưng vừa rút đao ra đã thấy đao chỉ còn có chuôi, thân đao hóa thành mảnh vỡ rơi lả tả dưới đất.

Nam tử ục ịch khó nhọc nói: “Ta... ta dẫn ngươi đi lấy.”

Nam tử đeo mặt nạ buông lỏng bàn tay, giọng điệu lại trở lại điềm nhiên như lúc đầu: “Đa tạ.”

Nam tử ục ịch nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, thở hổn hển vài cái rồi mới đứng dậy, lau mồ hôi lạnh đầy đầu, quay người đẩy cửa bước đi. Nam tử đeo mặt nạ đặt tay lên chuôi kiếm, cũng đi theo hắn. Nam tử ục ịch dẫn hắn đi trên một con đường tối đen giơ tay không thấy được năm ngón, một lúc lâu sau mới đẩy một cánh cửa sắt ra.

Trong cánh cửa sắt sáng ngời, hóa ra cả phòng đều thắp nến, một nam tử trẻ tuổi cao ráo gầy gò đang ngồi trong đó, thấy hai người bọn họ đi vào là lập tức đứng dậy nói: “Đã lâu lắm rồi không ai tới được căn phòng này.’

Nam tử đeo mặt nạ nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là tường sắt, đỉnh đầu treo đủ các thứ binh khí muôn màu muôn vẻ. Nếu trong phòng này có giấu cơ quan, có lẽ chỉ cần nhấn một cái là tất cả binh khí sẽ rơi xuống, ba người bọn họ đều không thể chạy thoát được. Nam tử đeo mặt nạ nhìn người trẻ tuổi kia nói: “Ta thắng Thiên Hạ phường, được lấy Vô Song Lệnh.”

“Đúng, Vô Song Lệnh đã là của quý khách. Nhưng Vô Song thành cũng muốn kết bạn với vị khách ưu tú như ngươi.” Nam tử trẻ tuổi cười nói.

Nam tử đeo mặt nạ quay sang nhìn bức tường sắt bên trái: “Những người sau bức tường này cũng muốn kết bạn với ta à?”

Nam tử trẻ tuổi cả kinh, tiếp đó vỗ tay nói: “Quả nhiên ta không nhìn lầm, vị khách lần này đúng là bất phàm.”

Sau bức tường sắt, một nam tử trung niên thân hình cường tráng ảo não đẩy viên minh châu cho người đối diện: “Ngươi thắng, ngươi thắng.”

Đối diện là một thiếu nữ đẫy đà, nhận viên minh châu rồi cười khanh khách nói: “Ta đã bảo mà, vị khách này chỉ nhìn một cái là phát hiện ra chúng ta, ngươi còn cố chấp đòi đánh cược.”

“Chúng ta đánh cược tiếp nào.” Ông lão ngồi trong cùng mở miệng: “Đánh cược xem hắn muốn lấy Vô Song Lệnh có phải để khiêu chiến Vô Song thành không?”

“Đơn thương độc mã khiếu chiến Vô Song thành?” Nam tử trung niên lắc đầu nói: “Ta không tin, huống chi bây giờ có thắng Vô Song thành thì đã sao? Người trẻ tuổi muốn dương danh thiên hạ đều tới leo Đăng Thiên các.”

Ba người ở bên trong thảo luận bừng bừng khí thế, nhưng bên ngoài lại không nghe được chút âm thanh nào của bọn họ. Nam tử đeo mặt nạ nhìn bức tường trong chốc lát, đặt tay lên trường kiếm bên hông, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào. Người trẻ tuổi thấy vậy không dám chậm trễ nữa, lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu vàng kim, đặt lên bàn: “Vô Song Lệnh, đã là của quý khách.’

Nam tử đeo mặt nạ vung tay, Vô Song Lệnh bay tới tay hắn, hắn khẽ cúi đầu: “Đa tạ.”

“Xin hỏi quý khách, lần này tới Vô Song thành có chuyện gì?” Người trẻ tuổi hỏi.

“Chuyện này không nằm trong đặt cược của chúng ta.” Nam tử đeo mặt nạ trực tiếp trả lời.

“Quý khách là người tuân thủ quy củ, sòng bạc chúng ta thích nhất là người như vậy. Nhưng câu hỏi của ta không phải trong vụ cược, chỉ là lời hỏi thăm giữa bằng hữu mà thôi. Thiên Hạ phường vốn không cuộc sống nhiều bằng

hữu.” Người trẻ tuổi nói đầy ẩn ý, trong lời nói ám chỉ chỉ cần hắn đồng ý trả lời câu hỏi này là có thể trở thành bằng hữu của Thiên Hạ phường.

Nam tử đeo mặt nạ chẳng hề để ý, đáp lời: “Chúng ta trở thành bằng hữu từ lúc nào? Chúng ta cũng chẳng cần trở thành bằng hữu. Cáo từ.”

Nói xong nam tử đeo mặt nạ bước thẳng ra bên ngoài, thậm chí không cần nam tử ục ịch dẫn đường.

Nhìn nam tử đeo mặt nạ đi ra ngoài, nam tử ục ịch đi tới hỏi người trẻ tuổi: “Tôn giả, có cần báo cáo chuyện về người này cho Vô Song thành không?’

Người trẻ tuổi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không cần. Thứ không biết mới đáng đánh cược, nói với mấy vị khách quý bên trong, bàn cược lớn hơn nữa chính thức bắt đầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.