Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 159: Màn 10 - Tiểu Thử 13



Mười chiêu này Tô Mộ Vũ không dùng tới kiếm thuật của Vô Kiếm thành mà là kiếm thuật của Ám Hà Tô gia, không có vẻ phóng khoáng của kiếm đạo mà chiêu nào cũng là giết người đoạt mạng.

Nhưng ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, vốn không thích hợp sử dụng thứ kiếm pháp ám sát như vậy. Tô Mộ Vũ vốn luôn bình tĩnh, sao lại phạm sai lầm như vậy?

Tô Mộ Vũ đâm kiếm tới trước ngực Lưu Vân Khởi, mọi người quan sát lập tức ồ lên. Còn Lưu Vân Khởi lại ngửa ra phía sau, thanh kiếm lướt qua trên trán hắn. Tiếp đó hắn đâm Thương Long Nha vào tay áo bên phải của Tô Mộ Vũ, kéo về phía sau, mang theo một mảng da thịt của Tô Mộ Vũ. Cơn đau khiến Tô Mộ Vũ tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vân Khởi, phát hiện Lưu Vân Khởi vẫn nở nụ cười lạnh nhạt nhưng con ngươi đã biến thành màu tím quỷ dị.

“Ngươi lừa ta” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.

“Tuy ngươi ra sức khắc chế nhưng ta chỉ nhìn là biết trên người ngươi dính đầy máu tanh. Ngươi không phải kiếm khách, mấy năm nay ngươi luôn giết người!” Lưu Vân Khởi nói đầy ẩn ý.

Tô Mộ Vũ cố gắng kiềm chế sát ý trong lòng, kiếm thế khẽ đổi, từ công sang thủ, sau đó lùi lại một bước. Hắn không ngờ Lưu Vân Khởi là lão thành chủ Vô Song thành, từng là nhân vật đứng đầu danh môn chính phái trên giang hồ mà lại đi luyện võ công tà đạo như vậy. Trong Ám Hà Mộ gia cũng có võ công tương tự, có thể làm loạn hồn phách đột phá, tìm kiếm nhược điểm. Trong truyền thuyết thậm chí còn có võ công chỉ nhìn một cái đã thu hút tâm ma, khiến người ta tự sát. Nhưng những võ công như vậy đều bị quy vào tà đạo, những người quan chiến cách Lưu Vân Khởi khá xa, không thể thấy được lão dùng quỷ đạo, đúng là tiểu nhân đê tiện.

"Kiếm đạo phong vân xử, tiếu khán vân khởi thì." Trên cửa Vô Song thành, có một trưởng lão vuốt ve chòm râu dài, nói đầy ẩn ý: “Nhiều năm đã qua mà kiếm pháp của lão thành chủ vẫn tiêu sái phóng khoáng như xưa.”

Dưới cửa thành, Lưu Vân Khởi xuất kiếm ba kiếm, như nước chảy mây trôi, ép Tô Mộ Vũ liên tục lùi bước, chỉ còn sức chống đỡ. Đám người Tú Nho đứng xem thở phào một tiếng, vừa rồi Tô Mộ Vũ còn chưa rút kiếm đã khiến Kiếm trưởng lão phải nhận thua, khiến bọn họ cảm thấy Tô Mộ Vũ đối đầu với lão thành chủ cũng chiếm phần hơn. Nhưng không ngờ lão thành chủ vừa ra tay đã áp đảo Tô Mộ Vũ.

Trên cổng thành, Tống Yến Hồi khẽ nhíu mày, hắn vừa giao chiến với Tô Mộ Vũ một kiếm, với thực lực một kiếm vừa rồi, Tô Mộ Vũ không thể vô dụng như vậy mới đúng. Chẳng lẽ Lưu Vân Khởi ở trong Kiếm Lư tu luyện, đã nâng cao kiếm thuật của mình thêm một tầng?

Trong lòng Tô Mộ Vũ cũng thầm lo âu, hắn đi thẳng về đông, giữ kiếm bất động, cho dù đối mặt với cao thủ như Kiếm trưởng lão mà vẫn kiên quyết không rút kiếm, đó là bồi dưỡng một luồng kiếm khí. Khi hắn tới dưới Vô Song thành, hô lớn câu “hỏi kiếm Vô Song”, kiếm khí đã được hắn bồi dưỡng tới cực hạn. Chính vì vậy cho dù hắn chưa rút kiếm, nhưng một ngón tay, một quyền, thậm chí một lời cũng có thể dùng kiếm khí đả thương người khác. Nhưng vừa rồi Lưu Vân Khởi dẫn dắt, khiến sát khí của hắn lấn át kiếm khí, kiếm thế bồi dưỡng dọc đường cũng phát tiết, không còn dũng mãnh như lúc vừa rồi.

Lưu Vân Khởi không hổ là đại tông sư tung hoành giang hồ mấy chục năm, mới liếc mắt có một cái đã nhận ra tính toán của Tô Mộ Vũ, cũng chỉ liếc mắt có một cái đã khiến kế hoạch của Tô Mộ Vũ thất bại trong gang tấc.

“Quỷ đạo.” Tô Mộ Vũ hạ giọng mắng.

“Đạo là thứ phụ thân ngươi tìm kiếm. Còn Lưu Vân Khởi ta cả đời không phải tầm đạo.” Lưu Vân Khởi cười nói: “Ta chỉ cần thắng. Mà người thắng mới có tư cách luận đạo.”

“Đạo.” Tô Mộ Vũ hạ giọng lẩm bẩm, đúng là phụ thân thường xuyên nhắc tới chữ này.

Năm xưa trong Kiếm Các, Trác Vũ Lạc treo hai chữ lớn, nghe nói là danh gia thư pháp đương thời Ngu Thi Thanh viết. Một chữ là Kiếm, một chữ là Đạo.

Hợp lại cùng nhau, đó là kiếm đạo.

“Phụ thân, thế nào là kiếm đạo?” Tô Mộ Vũ nhỏ tuổi hỏi phụ thân như vậy. “Cái gọi là kiếm, ý chỉ kiếm thuật kiếm pháp. Một thanh kiếm có thể luyện

mạnh tới mức nào? Từ có thể địch mười người tới có thể địch trăm người, cuối

cùng địch cả ngàn người, thậm chí địch cả vạn người. Kiếm khách chúng ta ngày qua ngày tu luyện kiếm trong tay mình, hy vọng có thể luyện nó tới tối cường, địch nổi cả thiên hạ.”

Trác Vũ Lạc ngẩng đầu nhìn hai chữ kia: “Ta cảm thấy kiếm của mình có lẽ đã được luyện tới mạnh nhất. Còn nếu muốn tiến thêm một bước thì phải ngộ đạo.”

“Đạo là cái gì?”

Thật ra lúc nhỏ Tô Mộ Vũ không hiểu gì cả.

Trác Vũ Lạc lại không buồn để ý, hắn cũng biết con trai mình nghe không hiểu nhưng vẫn nói không dứt lời: “Khi xưa Côn Luân Kiếm Tiên nói kiếm pháp của hắn có ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất thấy núi là núi, thấy sông là sông. Tầng thứ hai thấy núi không phải là núi, thấy sông không phải là sông. Tầng thứ ba là thấy núi lại là núi, thấy sông lại là sông. Ta cảm ngộ một hồi lâu vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩa trong đó. Theo ý ta, cái gọi là đạo, đó là lý do rút kiếm.’

Từ đó trở đi, Trác Vũ Lạc không ngừng bái kiến các cao thủ kiếm đạo trên giang hồ, cũng không ngừng chiến thắng. Danh tiếng của Vô Kiếm thành càng ngày càng lớn, nhưng trước sau gì Trác Vũ Lạc vẫn không hiểu được cái gì gọi là đạo.

Mãi tới ngày Vô Kiếm thành bị hủy diệt, Trác Vũ Lạc bị hơn mười kiếm khách tuyệt thế bao vây, thối lui tới bên cạnh một con sông nhỏ. Hắn đặt con trai mình vào trong thùng nước, thả trôi theo sông. Những kiếm khách kia lao tới, định ngăn hắn lại. Ngay thời khắc này, Trác Vũ Lạc thi triển chiêu kiếm cường đại nhất trong cuộc đời mình, dựa vào sức một người mà giết chết mười mấy kiếm khách tuyệt thế ngay tại chỗ. Tiếp đó toàn thân hắn đẫm máu, ngã xuống bên dòng sông. Hắn nhìn con trai đi dần, mỉm cười.

Hóa ra có một số đạo là chỉ có thể ngộ trong thời khắc cận kề cái chết.

Có lẽ chiêu kiếm mạnh nhất trong cuộc đời chỉ có cơ hội thi triển một lần. “Lúc nãy ta đã nói rồi, người của Vô Song thành không có tư cách nhắc tới

tên phụ thân ta, đặc biệt là ngươi!’ Tô Mộ Vũ đột nhiên gầm lên một tiếng, rút kiếm giơ cao, kiếm khí vừa bị Lưu Vân Khởi ngăn chặn lại bộc phát.

Mây trôi nước chảy gì đó, phá! Khí độ tông sư gì đó, phá!

Thiên hạ vô song gì đó, đều phá!

Lưu Vân Khởi ra kiếm thất thủ, tiếp đó liên tục bại lui, kiếm khí hộ thể quanh người cũng bị Tô Mộ Vũ đánh tới mức tan tành. Hắn lui liền mười bước, trên Thương Long Nha đã xuất hiện vết rạn. Lại lui mười bước nữa, trường kiếm của Tô Mộ Vũ đã đâm tới trước ngựa l

Lưu Vân Khởi không hề hoảng loạn, trong lòng cười như điên: Được lắm, cứ thế đi! Giờ phút này ngươi giết càng dữ, ngươi sẽ thua càng nhanh! Khoảnh khắc đó hắn thấy được một chút sơ hở của Tô Mộ Vũ, lập tức vung kiếm đánh bay Hạc Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ.

“Ngươi thua rồi!” Lưu Vân Khởi quát lớn.

“Ngươi muốn ta dùng thuật giết người!” Tô Mộ Vũ khẽ cúi người: “Ta sẽ cho ngươi thấy thuật giết người cực hạn!”

Khi Tô Mộ Vũ cúi người, cây dù đã cản chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ. Vì vậy, cây dù nở bung ra như một đóa hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.