Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 174: Màn 11 - Đại Thử 9



“Biệt hiệu của ngươi là Phá Lạn Vương?” Tô Xương Hà nhìn phủ đệ của Cát Tu, vàng son lộng lẫy, rộng rãi sáng sủa. “Chẳng giống chút nào.”

“Ta là Phá Lạn Vương nhưng nơi này là Trường Sinh môn.” Cát Tu cười gian xảo: “Phú quý mới có thể trường sinh.’

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Cái này thì hai người các ngươi có điểm chung đấy.”

“Đóng cửa lại cho ta, không cho phép bất cứ ai đi vào, ai vi phạm giết không tha.” Cát Tu cao giọng quát.

“Rõ!” Môn nhân trong Trường Sinh môn lập tức đáp lời “Từ từ.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Còn hai người chưa tới.” “Ai cơ?” Cát Tu lấy làm khó hiểu.

“Đương nhiên là chúng ta.” Một cái vòng vàng bay thẳng tới, một giọng phổ thông không lưu loát vang lên tiếp theo.

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng giơ tay đón lấy vòng vàng: “Triết thúc!”

“Trác công tử.” Tô Triết giơ tẩu thuốc chậm rãi đi tới: “Gần đây thanh danh của ngươi rất lớn.”

“Ta còn tưởng chỉ mình ta tới xem trò hay thôi.” Tô Xương Hà vuốt ve hàng

ria.

“Mạng sắp mất rồi còn xem trò hay cái nỗi gì.” Bạch Hạc Hoài vội vàng đi

tới: “Cũng may lần này trước khi ra cửa, mí mắt cứ giật giật nên chuẩn bị thêm đôi chút.”

Tô Mộ Vũ nghi hoặc: “Sao thần sắc Bạch thần y căng thẳng thế?”

“Chẳng qua là mấy tên tiểu quỷ thôi.” Tô Xương Hà cũng lấy làm khó hiểu: “Có trận địa gì mà chúng ta chưa từng thấy, chỉ là nội loạn nho nhỏ trong Vô Song thành...”

“Đường đường đại gia trưởng Ám Hà, sao lại khinh địch như vậy? Ngươi ngửi thử xem có gì không đúng không.” Bạch Hạc Hoài cúi người, mở hòm thuốc sau lưng.

Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ đồng thời hít mũi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tô Xương Hà mở miệng nói: “Có mùi hoa thoang thoảng.”

“Trong mùa này, Tứ Hoài thành có hoa gì nở?” Tô Mộ Vũ hỏi Cát Tu.

Cát Tu lắc đầu nói: “Tứ Hoài thành chúng ta có phải Tuyết Nguyệt Thành đâu, làm gì có Phong Hoa Tuyết Nguyệt, mùi hoa? Mùi rượu thì thì đêm nào cũng có.”

“Là độc.” Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà đồng thời phản ứng lại.

“Đúng là độc, chẳng qua bây giờ còn chưa rõ ràng mà thôi, lát nữa mùi hoa nồng nặc như rơi vào bụi hoa, cũng là giờ lành ngày tốt cho các vị dắt tay xuống Hoàng Tuyền.” Bạch Hạc Hoài lật hòm thuốc tới tầng cuối cùng, sau đó một con cóc nhảy từ trong ra. Sau lưng con cóc có năm màu sặc sỡ, trông như mặc một chiếc áo hoa mỹ lệ.

Cát Tu vẫn đứng đằng xa quan sát lập tức hoảng sợ: “Đây... là thứ kịch độc, Hoa Y cáp mô!”

Sau khi con cóc nhảy ra, lại có một con bọ cạp ba đuôi bò ra, một con rết dài ngoắng màu đen, một con nhện đỏ như máu và một con rắn nhỏ màu xanh lá.

“Ngũ Độc?” Tô Xương Hà âm u nói.

“Đây chính là Ngũ Độc tuyệt đỉnh mà môn nhân trực hệ Ôn gia mới được phép nuôi, nghe nói còn lợi hại hơn cả Ngũ Độc của Ngũ Độc môn.” Tô Triết nói đầy ẩn ý. “Ta đã thấy Ngũ Độc của Ôn Hồ Tửu, con rết của hắn có hai đầu.”

“Đi thôi.” Bạch Hạc Hoài vung tay, Ngũ Độc chia ra các hướng.

“Á a a!” Cát Tu và đám môn nhân Trường Sinh môn sợ tới mức run rẩy.

Hứa An căng thẳng nuốt nước miếng: “Những độc vật này, chạm nhẹ vào bất cứ con nào thôi cũng chết tới không thể chết hơn.”

“Cho nên mới nói, không có mệnh lệnh của ta thì đừng tùy tiện đi lại trong sân.” Bạch Hạc Hoài lại lấy từ trong hòm thuốc ra năm lá cờ, cắm vào năm vị trí bất đồng trong sân. Năm lá cờ cắm xuống, năm con độc vật ngoan ngoãn đi tới dưới lá cờ.’

“Đây là trận pháp?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Ngũ Độc trận, thường thì dùng để nhốt người, sau khi Ngũ Độc bao vây thì thả khói độc, người trong trận không có chỗ nào trốn.” Bạch Hạc Hoài trả lời: “Đây là bí pháp bất truyền của Ôn gia ta.”

Cát Tu cả kinh: “Tô tiên sinh, đây... đây không phải người một nhà à?”

“Chẳng phải ta đã nói rồi à, đó là cách dùng bình thường.” Bạch Hạc Hoài trừng mắt với hắn: “Bây giờ ta dùng Ngũ Độc trận kết hợp với trận Bất Lưu Địa của ta. Trận pháp nối liền, khí độc trong thành sẽ không thể chui vào trong sân.”

Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ý của thần y là có người hạ độc với cả một tòa thành?”

“Có thể sử dụng độc thuật cỡ này, trong thiên hạ chỉ có ba người.” Bạch Hạc Hoài bố trí xong, thở hổn hển một hồi.

“Người đầu tiên ta nghĩ tới chính là gia chủ Ôn gia Ôn Hồ Tửu.” Tô Xương Hà đột nhiên nói.

“Độc thuật của cậu là có một không hai trong thiên hạ, nhìn về trước ba đời, nhìn về sau ba đời đều không có thiên đại hành gia thiên tài độc thuật như cậu.” Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Nhưng cậu là liên minh với Tuyết Nguyệt thành, chắc chắn sẽ không tới tham gia mấy chuyện vớ vẩn của Vô Song thành. Hơn nữa độc này có vẻ được tính toán nhiều năm. cậu của ta.... lười lắm...”

“Người thứ hai chắc tới từ Đường môn?” Tô Mộ Vũ suy nghĩ rồi nói.

“Đúng vậy, đại hành gia dùng độc đệ nhất Đường môn, Đường Linh Hoàng.” Bạch Hạc Hoài nói:” Nhưng Đường môn cũng là đồng minh với Tuyết Nguyệt thành. Hơn nữa Đường Linh Hoàng này chỉ thích dùng loại độc có thể giết người. Hắn từng nói, bất cứ loại độc nào không thể trực tiếp giết chết đối thủ thì không xứng gọi là độc. Chấp niệm của hắn trong phương diện này có thể gọi là tâm ma.”

“Thế người thứ ba là?” Tô Xương Hà hỏi.

“Môn chủ Ngũ Độc môn, Độc Nương Tử, Lạc Yên Điệp.” Bạch Hạc Hoài hít nhẹ một hơi: “Chỉ có cô ta là thích loại kịch độc có mùi hoa như vậy. Cô ta thích giết người thầm lặng trong khung cảnh dịu dàng ấm áp như vậy.”

“Người dùng độc đều có sở thích biến thái như vậy sao?” Tô Triết hút thuốc.

“Biến thái hay không, chẳng lẽ thúc không biết à?” Tô Xương Hà cười hạ tiện.

“Ngũ Độc môn đi theo phe phái nào trong Vô Song thành?” Tô Mộ Vũ hỏi Cát Tu.

Cát Tu khẽ nhíu mày, vuốt cằm, chìm vào trầm tư: “Ngũ Độc môn... Thật ra cái tên này không xa lạ, nhưng cả phe Giảng Võ đường lẫn phe của thành chủ đều không thích liên thủ cũng loại tà ma ngoại đạo này.”

“Không có.” Bên cạnh có một người mặc trang phục văn sĩ lắc đầu nói: “Vô Song thành được tôn là thiên hạ đệ nhất thành, rất thượng võ, không ưa tiểu đạo, cho nên Lôi gia bảo am hiểu hỏa khí, Đường môn am hiểu ám khí, Ôn gia am hiểu độc thuật, cả ba đều rất mạnh nhưng bọn họ không chịu mời chào. Ngũ Độc môn cũng vậy.”

“Trừ phi có kẻ vì thắng lợi trước mắt mà từ bỏ nguyên tắc trong quá khứ.” Tô Mộ Vũ nói đầy ẩn ý.

“Ngũ Độc môn phụ thuộc vào...” Tô Xương Hà đột nhiên mở miệng: “Thiên Khải thành.”

“Thiên Khải thành?” Mọi người đều cả kinh.

Tô Xương Hà vuốt ve con dao găm trong tay: “Ngũ Độc môn vị trí xa xôi, vốn không liên quan gì tới Thiên Khải thành. Nhưng năm xưa có sứ giả Thiên Khải thành đi lầm vào Tương Tây cổ quốc, từng đi lạc vào địa phận Ngũ Độc môn. Đáng lẽ hắn chết chắc, nhưng hắn vẫn còn sống ra khỏi nơi đó, còn về tới Thiên Khải thành.”

“Sao ngươi biết chuyện này?” Cát Tu hỏi.

“Vì ta...” Tô Xương Hà khẽ mỉm cười: “... lớn lên ở đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.