Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 181: Màn 11 - Đại Thử 16



Mười năm giấu một kiếm. Nay mới ra gặp người.

Năm xưa Kiếm Vô Địch là người duy nhất có thể tranh đoạt chức vị thành chủ với Tống Yến Hồi. Nhưng hắn say mê kiếm đạo hơn Tống Yến Hồi, thậm chí đã tới mức điên cuồng. Tuy sau này được trao tặng chức vị đường chủ Giảng Võ đường nhưng không quản lý bất cứ chuyện gì trong đường, lúc nào cũng bế quan luyện kiếm.

Đã một năm ròng, Kiếm Vô Địch không hề xuất hiện trong Vô Song thành. Hắn từng nói, khi mình xuất kiếm trở lại, chắc chắn vô địch trần thế.

Tô Mộ Vũ ngăn cản kiếm này, cả người cả kiếm trượt thẳng ra ngoài, tọa thành một rãnh dài. Hắn thầm kinh hãi: kiếm thuật của người này hơn xa Lưu Vân Khởi.

Bạch Hạc Hoài kinh hãi hét lên một tiếng, đang định chạy tới: “Tô Mộ Vũ!”

“Dừng lại.” Tô Xương Hà đánh lui Điển Diệp, tiếp đó thối lui tới bên cạnh Bạch Hạc Hoài, nắm lấy bả vai Bạch Hạc Hoài, lùi sang một bên: “Cái gã mới tới này có kiếm pháp cao tới mức thái quá, chỉ bất cẩn chút thôi là bị giết đấy.”

“Bảo vệ thần y!” Cát Tu vung tay lên hô, tất cả môn nhân Trường Sinh môn vây quanh Bạch Hạc Hoài. Hứa An cũng nhặt một thanh kiếm dưới đất lên, bảo vệ bên cạnh Bạch Hạc Hoài. Tuy võ công của những người này có lẽ không thể tạo được tác dụng gì, nhưng vừa rồi lời nói của Tô Mộ Vũ với Điển Diệp đã khiến dòng máu trên người bọn họ rực cháy. Nếu Tô Mộ Vũ thề sống chết bảo vệ bọn họ, như vậy bọn họ cũng thề sống chết bảo vệ đồng bọn của Tô Mộ Vũ.

Tô Xương Hà ngạc nhiên, tiếp đó mỉm cười: “Tuy đi theo Tô Mộ Vũ làm mấy chuyện này nhưng ta vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là chuyện nhàm chán nực cười, chẳng qua hắn thích cho nên phải làm theo hắn. Nhưng bây giờ...”

“Đột nhiên cảm thấy có đôi chút ý nghĩa.” Bạch Hạc Hoài nói.

“Không phải, đột nhiên cảm thấy càng nực cười. Ha ha ha.” Tô Xương Hà vận khí vào chưởng, lại đánh về phía Điển Diệp. ”Tô Mộ Vũ, muốn giết tên Phi Hổ tướng quân này cần tốn một chút thời gian, ngươi phải chống cự đấy, đừng có chết.”

Bạch Hạc Hoài sắc mặt nghiêm nghị, không ngờ Tô Xương Hà lại nói ra những lời như vậy. Có lẽ hắn thấy Tô Mộ Vũ không địch nổi người này. Cô nhìn sang Tô Mộ Vũ, nhưng lại phát hiện Tô Mộ Vũ đang cười.

Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười: “Ta thấy được bóng dáng của phụ thân trên người ngươi.”

“Thành chủ Vô Kiếm thành Trác Vũ Lạc.” Kiếm Vô Địch bị Tô Mộ Vũ chặn một kiếm, nhanh chóng thối lui tới mái hiên, đứng trên cao nhìn xuống Tô Mộ Vũ bên dưới.

“Kiếm tâm thuần túy, tuyệt đối là đại hành gia trong kiếm đạo.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Ngoài phụ thân ra, ta chưa từng thấy kiếm ý thuần túy như vậy.’

Kiếm Vô Địch lạnh nhạt nói: “Đã là đại hành gia trong kiếm đại, đương nhiên tâm không tạp niệm.”

“Xem ra trận chiến trong Vô Song thành đã không có ý nghĩa.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Có thể giao chiến với tiên sinh là vinh hạnh của ta.”

“Chiêu kiếm vừa rồi là kiếm đầu tiên sau khi ta xuất quan, chỉ có kiếm ý không có kiếm chiêu. Ngươi đỡ rất đẹp.” Kiếm Vô Địch tra trường kiếm vào vỏ, lại làm động tác chuẩn bị rút kiếm: “Nhưng mỗi kiếm kế tiếp sẽ càng cường đại, càng tàn nhẫn hơn so với kiếm vừa rồi.”

“Thế thì càng hay.” Tô Mộ Vũ cũng tra trường kiếm vào vỏ, tiếp đó đặt tay lên chuôi kiếm.

Hai người đều tích tụ kiếm ý, cao thủ kiếm đạo lợi hại đều có kiếm ý riêng do mình sáng tạo ra.

Ví dụ như Ngũ Đại Kiếm Tiên, Lạc Thanh Dương có chữ “Cô”, Nhan Chiến Thiên có chữ “Nộ”, Lý Hàn Y có chữ “Hàn”, Tạ Tuyên có chữ “Nho”, Triệu Ngọc Chân có chữ “Đạo”.

Còn Kiếm Vô Địch này, kiếm ý chết ở chữ “Thuần”. Không có bất cứ tạp chất nào.

Mười năm mài một kiếm, kiếm ý thuần túy tuyệt đối.

Còn Tô Mộ Vũ thì sao?

Gần cửa Tứ Hoài thành, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên nhìn ánh nến từ từ cháy hết trước mặt, khẽ thở dài một tiếng, tiếp đó dõi mắt ra xa, gương mặt lộ ra ý cười. Hắn đứng dậy, vuốt ve trường kiếm bên hông, đột nhiên hỏi: “Ngươi có cảm thấy không, hình như trời sắp đổ mưa?”

Người đánh xe ngạc nhiên, không hiểu nguyên do, nhíu mày nói: “Hình như có hơi lạnh...”

“Ha ha ha, mưa là như vậy, luôn là hơi lạnh ập tới. Nhưng sau cơn mưa, vạn vật lại trở nên tươi mới, là cảm giác sảng khoái, sạch sẽ, sống lại.” Tô Triết chậm rãi nói: “Vứt bỏ những thân phận đó thì ta rất tán thưởng hắn.”

Người đánh xe nghi hoặc: “Tiên sinh đang nói gì vậy?”

Tạ Tuyên chạm tay vào chuôi kiếm: “Có lẽ không thể đợi tới lúc khí độc tan đi rồi, phải tìm cách thôi.”

Ngoài Tứ Hoài thành.

Tống Yến Hồi và Lô Ngọc Địch đang cưỡi ngựa phóng tới như điên.

“Sư phụ, sao không mang thêm một ít người? Chỉ có hai người chúng ta e là không thể dẹp loạn trong Tứ Hoài thành!”

Lô Ngọc Địch thấy Tứ Hoài thành đã hiện ra trước mắt, hào khí trong lòng từ từ tan đi, vô thức muốn đào tẩu.

Tống Yến Hồi lắc đầu: “Ai bảo chỉ có mình ta? Giờ phút này chắc Trác Nguyệt An đang ở trong Tứ Hoài thành?”

“Trác Nguyệt An? Hắn không phải kẻ địch của chúng ta à?” Lô Ngọc Địch nghi hoặc: “Chẳng lẽ hắn lại giúp chúng ta?”

“Ta lại không cảm thấy hắn là kẻ địch của chúng ta. Nếu nói tới chuyện xưa thì Vô Song thành chúng ta thẹn với hắn. Nếu xét tới chuyện hôm nay thì hắn chưa từng giết một người của Vô Song thành chúng ta, chỉ là tỷ thí kiếm đạo đơn thuần.” Tống Yến Hồi kéo cương ngựa: “Tin ta đi, đám người Giảng Võ đường cảm thấy đây là cơ hội tốt để kéo ngã ta, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ phải hối hận. Bất cứ cơ hội nào cũng tốt hơn cơ hội lần này.”

Giờ phút này trước mặt Tống Yến Hồi đã có vài người áo đen xuất hiện, trên người bọn họ dâng lên chân khí cuồn cuộn, vừa nhìn là biết không phải cao thủ bình thường.

Lô Ngọc Địch siết chặt trường thương, cánh tay run rẩy: “Các ngươi là...”

“Đó là cung phụng trong Thiên Hạ phường hả?” Tống Yến Hồi nói đầy ẩn ý: “Đồ đệ ngoan của ta, xem ra khoản chơi đùa quyền mưu của ngươi cũng chẳng lợi hại.”

“Đồ đệ hổ thẹn.” Lô Ngọc Địch cười khổ nói.

“Nếu bây giờ ngươi lấy ra một lưỡi đao, đâm ta một phát, thế thì còn không tệ.” Tống Yến Hồi nói.

Lô Ngọc Địch vội vàng lắc đầu: “Sư phụ, đồ nhi là loại rác rưởi, nhưng không phải súc sinh.’

“Chính vì coi trọng điểm này của ngươi nên mới không nỡ đuổi ngươi đi.” Tống Yến Hồi rút trường kiếm ra: “Đánh đi. Để ta xem thử thương pháp của ngươi, xem có thật là không thuốc nào cứu được không.”

Người áo đen cầm đầu cười lạnh nói: “Tống thảnh chủ định khư khư cố chấp như vậy ư?”

“Ta đã gặp chủ nhân các ngươi vài lần. Vô Song thành ta không phải nơi thanh cao gì, không thể nào độc lập khỏi nhân thế, nhưng chim khôn biết chọn cây mà đậu. Chủ nhân của các ngươi, ta thấy chướng mắt.” Tống Yến Hồi trả lời: “Không cần nhiều lời, đánh đi.’

“Sẽ có rất nhiều người trong Vô Song thành bỏ mạng vì câu nói của ngươi.” Người áo đen uy hiếp.

“Tin ta đi, nếu ta đứng chung với các ngươi, sẽ có càng nhiều người trong Vô Song thành bỏ mạng.” Tống Yến Hồi vung kiếm về phía trước; “Vô Song thành không còn là thiên hạ vô song, nhưng khí khái của tiền nhân, vẫn còn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.