Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 182: Màn 11 - Đại Thử 17



Trường Sinh môn.

Kiếm Vô Địch lại rút kiếm, lần này trường kiếm chém ra khiến bầu trời đêm u tối lóe lên một vệt sáng. Khoảnh khắc đó toàn bộ màn đêm đột nhiên trở nên rực rỡ như ban ngày. Tiếp đó ba thanh đoản kiếm bên hông Kiếm Vô Địch cũng rời vỏ bay ra, quay quanh nguy hiểm. Ánh kim trên thân kiếm lưu chuyển, như sẽ đánh về phía Tô Mộ Vũ bất cứ lúc nào.

Còn Tô Mộ Vũ cũng rút kiếm, một cơn gió lạnh thổi qua khoảng sân, mọi người đều cảm thấy một hơi lạnh, khiến buổi tối Đại Thử oi bức nóng nực này trở nên thoải mái. Hứa An sờ lên gò má mình, lạnh nhạt nói: “Hình như trời mưa.”

Nhưng Cát Tu ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: “Đâu có.” Hai luồng kiếm khí giao tranh.

Kiếm khí kim quang lập tức thôn tính kiếm khí của Tô Mộ Vũ, nhưng tiếp đó thân hình Tô Mộ Vũ biến mất tại chỗ. Kiếm Vô Địch thu hồi trường kiếm, chỉ chần chừ một giây rồi đột ngột quay người, chỉ thấy Tô Mộ Vũ đã xuất hiện sau lưng hắn, chém một kiếm về phía hắn.

Kiếm Vô Địch thấy rất rõ, trên lưỡi kiếm chém ra có nước mưa bắn ra.

“Hay lắm!” Kiếm Vô Địch hét lớn một tiếng, ba thanh đoản kiếm quay quanh người hắn bay ra, đỡ lấy kiếm của Tô Mộ Vũ.

Tô Xương Hà và Tô Triết đang giao chiến bên dưới cũng dồn dập quay đầu lại, thần sắc toát lên vẻ kinh ngạc. Tô Xương Hà lẩm bẩm: “Xem ra ngươi gặp một kẻ địch không tệ, ngay cả chiêu kiếm mạnh nhất ép dưới đáy hòm cũng sử dụng.”

Ba thanh đoản kiếm đi tới cách Tô Mộ Vũ ba thước rồi bị kiếm khí đánh bay. Tiếp đó Tô Mộ Vũ xuất kiếm lao tới trước mặt Kiếm Vô Địch.

Ngay khoảnh khắc chứng kiếm thanh kiếm này, cảm xúc vốn luôn bình thản trong lòng lại đột nhiên dao động.

Nếu Tô Mộ Vũ nói kiếm của Kiếm Vô Địch là thanh kiếm thuần túy nhất mà Tô Mộ Vũ từng thấy.

Như vậy kiếm của Tô Mộ Vũ là thanh kiếm phức tạp nhất mà Kiếm Vô Địch từng thấy.

Trong kiếm ý bao hàm quá nhiều cảm xúc, có không cam lòng, có phẫn nộ, có ẩn nhẫn, có thỏa hiệp, có sát khí, có dịu dàng. Một kiếm này bao hàm hầu hết cảm xúc mà một người có thể có.

Rốt cuộc người này đã trải qua những chuyện gì mà có thể chém ra một kiếm phức tạp như vậy.

Nhưng cuối cùng, khi kiếm chém xuống, mọi cảm xúc trong đó đều quy về bình tĩnh.

Như sau tiếng sấm tia chớp, cơn mưa đổ uống. Mưa qua đi, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.

Kiếm Vô Địch cũng lập tức chém ra một kiếm, kiếm quang lần này còn mạnh mẽ hơn lần trước, rực rỡ tới mức những người bên dưới không khỏi nheo mắt.

Lời nói của Kiếm Vô Địch lúc vừa rồi không phải khoa trương, sau khi xuất quan mỗi kiếm của hắn lại càng mạnh càng bá đạo hơn kiếm trước.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, như có tiếng sấm sét vang lên giữa không trung, nhưng chỉ là hai thanh kiếm va chạm.

Tiếp đó kim quang biến mất. Tô Mộ Vũ từ trên không hạ xuống, Tô Xương Hà đưa mắt nhìn ra, tiếp đó vung sợi Khôi Lỗi Ti ra, giữ chặt người vừa lảo đảo rơi xuống đất, giờ phút này trong tay hắn đã không còn kiếm. Tô Mộ Vũ cười khổ một tiếng,ngẩng đầu lên, giơ tay đón lấy thanh trường kiếm rơi từ trên không xuống.

Tô Xương Hà nhướn mày: “Thua?” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Thắng.”

“Không ổn.” Tô Xương Hà thở dài một tiếng. “Cực kỳ không ổn.” Tô Mộ Vũ âm u nói.

Những người bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, nếu đã thắng, vì sao lại không ổn.

Cuối cùng kim quang cũng tan đi như ánh nắng chiều tà. Kiếm Vô Địch vẫn đứng trên mái hiên, tay cầm trường kiếm, chỉ có điều hai mắt hắn nhắm nghiền, chậm rãi hỏi: “Chiêu kiếm vừa dùng rất không tệ. Cho ta biết tên nó đi.”

“Vũ Thế.” Tô Mộ Vũ trả lời.

Kiếm Vô Địch gật đầu: “Vừa rồi là ngươi thắng. Ta tự xưng là Kiếm Vô Địch, nhưng kiếm đầu tiên sau khi xuất quan lại thua.”

“Kiếm khách thích luận thắng thua hay sao? Nhưng ta chỉ quan tâm tới sinh tử.” Tô Xương Hà lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa chết, ta thấy chúng ta còn chưa thắng.”

“Nhưng sau kiếm vừa rồi, ta đã có lĩnh ngộ. Chiêu kiếm mới này, ngươi thua chắc.” Kiếm Vô Địch trầm giọng nói.

“Hai chúng ta đấu một thôi, dù sao ta cũng không cần kiếm, bất kể hắn ngộ hay không ngộ, cứ đánh cho không đứng dậy nổi là được.” Tô Xương Hà định lao tới, nhưng lưỡi rìu vàng lóe lên trước mắt, hắn quát khẽ: “Tô Mộ Vũ, ngươi tới đánh với tên Điển Diệp này đi.’

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Để ta thử lại đã.”

Trên mái hiên, Kiếm Vô Địch mở mắt, không ngờ con ngươi lại hóa thành màu vàng, có vẻ cực kỳ quỷ dị khủng khiếp. Con ngươi kia chậm rãi di chuyển, không biết có thấy được gì không. Hắn vung trường kiếm trong tay, hít một hơi thật sâu: “Các ngươi đừng hòng trốn thoát.”

“Quả nhiên...” Khóe miệng Tô Xương Hà run rẩy.

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Kiếm ý thuần túy, thế gian khó tìm. Nhưng vạn vật trên thế gian nếu tới một cực hạn không thể quay đầu lại, cực thiện sẽ tới cực ác, cực ác chính là cực thiện, ánh sáng cực hạn sẽ là bóng tối. Hắn... tẩu hỏa nhập ma.”

“Nếu tẩu hỏa nhập ma mà khiến kiếm của ta càng mạnh, vì sao không nhập ma?” Kiếm Vô Địch hỏi.

“Nếu ngươi không quay đầu lại, cứ tiếp tục dùng kiếm như vậy, không tới một năm, ngươi sẽ bị kiếm ý phản ngược lại, kinh mạch toàn thân đứt thành từng khúc mà chết.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Năm xưa phụ thân ta cũng cố chấp với kiếm, nhưng phụ thân chưa bao giờ bỏ qua người nhà và dân chúng trong thành. Người có thể biến thanh kiếm trở thành thứ quan trọng nhất, nhưng kiếm không nên trở thành duy nhất.”

“Người sẽ phản bội ngươi, còn kiếm thì không.” Kiếm Vô Địch giơ trường kiếm trong tay lên: “Chết đi. Chiêu kiếm này, chắc chắn ngươi không ngăn nổi.”

“Chết tiệt.” Tô Mộ Vũ rút kiếm ra đỡ, nhưng chiêu “Vũ Thế” vừa rồi quá hao tổn tâm thần, hắn muốn thi triển một kiếm nữa nhưng phải có đủ thời gian lấy hơi.

Tô Xương Hà định động thủ nhưng cả Điển Diệp và Độc Nương Tử lao tới, rìu vàng kèm theo kịch động, không mong chiến thắng, chỉ để vây khốn, khiến hắn cũng khó lòng thoát vây.

Ngoài cửa thành, Tạ Tuyên nhìn theo hướng Trường Sinh môn, nơi đó hiện lên ánh sáng vàng kim, từ từ trở lại bình tĩnh. Tiếp đó kim quang lại sáng lên, khiến hắn không khỏi cau mày. Người đánh xe bên cạnh nhìn theo hướng đó, dò hỏi: “Hình như bên kia lại nổi lửa rồi?”

“Lửa lớn ngập trời, chiếu thẳng nhật nguyệt.” Tạ Tuyên đột nhiên giơ tay, chỉ thấy bội kiếm bên cạnh những người ngã dưới đất bỗng vang lên tiếng ngâm kịch liệt. Tiếp đó Tạ Tuyên rút thanh trường kiếm bên hông ra - Vạn Quyển Thư, tất cả trường kiếm bay về phía hắn. Người đánh xe bên cạnh nhanh chóng ôm đầu nấp dưới xe ngựa, còn Tạ Tuyên vung Vạn Quyển Thư, đánh bay từng thanh kiếm ra ngoài, nhắm thẳng hướng Trường Sinh môn.

“Vị bằng hữu của Tô gia, ta bị nhốt ở đây, không thể hợp sức đối địch cùng ngươi.” Tạ Tuyên cất cao giọng nói: “Đành dùng phi kiếm này, giúp ngươi được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.