Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 193: Màn 12 - Lập Thu 6



Một vệt nắng sớm chiếu vào Hạc Vũ dược trang.

Bạch Hạc Hoài đẩy cửa phòng, lười biếng duỗi eo đi ra. Cô đứng trong sân hít thở không khí buổi sáng mùa thu, đột nhiên cảm thấy tâm trạng phấn khởi, còn bắt đầu đánh quyền.

Triêu Triều Nhan nghe động tĩnh chạy ra, thấy vậy cũng hoang mang: “Sư phụ, người làm gì vậy?”

“Một là hổ, hai là lộc, ba là hùng, bốn là vượn, năm là điểu. Đây là Ngũ Cầm Hí mà Dược Vương Cốc truyền thụ.” Bạch Hạc Hoài vừa đánh quyền vừa nói: “Ngươi xem cho kỹ, làm theo bài này có thể tăng cường thân thể, sống lâu trăm năm.”

Triêu Triều Nhan gãi đầu: “Nhưng động tác này có vẻ hơi ngốc.”

“Vốn là bắt chước ngũ cầm, ngươi tưởng khiêu vũ chắc?” Bạch Hạc Hoài cả giận nói.

Lúc này mấy cánh cửa phòng mở ra, đám người Tô Mộ Vũ từ trong các phòng đi ra. Bọn họ đã thay trang phục, cây dù bị Tô Mộ Vũ gác một góc lâu ngày cũng được dắt lên lưng.

“Phải đi rồi à?” Bạch Hạc Hoài thu quyền. Tô Mộ Vũ gật đầu: “Phải đi rồi.’

Tô Xương Hà cười nói: “Chuyến này là đi bàn việc chứ không phải đi đánh nhau, sẽ không lâu đâu. Xin tiểu thần y yên tâm.”

“Đi thôi đi thôi, hy vọng các ngươi đi chuyến này rồi ở lại đó, còn ta nhận được thiệp mời của Mộ tỷ tỷ, mời ta tới uống rượu mừng của các ngươi.” Bạch Hạc Hoài trả lời.

Mộ Vũ Mặc rảo bước đi tới bên cạnh Bạch Hạc Hoài, xoa đầu cô nói: “Mượn lời chúc tốt lành của cô.” Tiếp đó Mộ Vũ Mặc tung người nhảy qua tường rời đi.

Tô Xương Hà cười nói: “Tạm biệt tiểu thần y, tuy ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta.” Sau khi nói xong Tô Xương Hà cũng đi theo.

“Đi đường cẩn thận.” Bạch Hạc Hoài nhìn Tô Mộ Vũ đứng đó một mình.

“Thần y ở lại Nam An thành, cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu.

“Ừ.” Bạch Hạc Hoài bình tĩnh đáp. Tô Mộ Vũ không nhiều lời tiếp, tung người rời khỏi.

Một tràng leng keng do vòng vàng va chạm cất lên, Tô Triết đứng bên cạnh Bạch Hạc Hoài: “Lại một lần ly biệt.”

“Nhưng mỗi lần họ đi hình như đều không hỏi ta có muốn đi cùng không. Dường như trong lòng bọn họ, ta vốn không phải người đồng hành.” Giọng nói của Bạch Hạc Hoài mang vẻ mất mát.

“Nha đầu ngốc, con và bọn họ vốn không phải người chung đường. Bọn họ là Ám Hà.” Tô Triết thở dài một tiếng: “Tuy trong lòng các ngươi đều coi đối phương là bằng hữu, nhưng dù sao bọn họ cũng là Ám Hà. Ám Hà, vẫn là thế lực mà thế gian không dung tha.”

Bạch Hạc Hoài cúi đầu im lặng.

“Không phải bọn họ không coi con là bằng hữu, chẳng qua bọn họ không muốn nguy hiểm xuất hiện trên người bọn họ lại lan tới gần con. Cho nên, đừng đau khổ.” Tô Triết trấn an.

Đoàn người nhanh chóng đi đường.

Tô Mộ Vũ nói: “Hôm qua trên người ngươi có mùi máu tươi. Trong Nam An thành có kẻ địch của chúng ta hay sao?’

“Có, là thủ hạ của Phi Hổ tướng quân lần trước. Sau khi chúng ta rời khỏi Tứ Hoài thành, có người lần theo tung tích tìm tới đây. Hôm qua ta đã giết sạch bọn chúng rồi, còn tiện thay bố trí manh mối dẫn theo hướng khác, Nam An thành tạm thời an toàn. Huống chi có Triết thúc ở đó, bọn họ cũng không làm được gì.” Tô Xương Hà trả lời.

“Bên phía Đường môn thì sao?” Tô Mộ Vũ lại hỏi: “Đã cho người đi trước chưa?”

“Thanh Dương và Tuyết Vi đã đến trước.” Tô Xương Hà trả lời: “Tính ngày thì chắc bọn họ đã gần đến Đường môn rồi.”

“Ngươi định lôi kéo ai trong Đường môn?” Tô Mộ Vũ hỏi. “Đường Linh Hoàng.” Tô Xương Hà mỉm cười.

“Đường Linh Hoàng?” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày.

“Hắn từng vang danh ngang với Ôn gia Ôn Hồ Tửu, nhu Ôn Hồ Tửu đã kế nhiệm chức vị gia chủ, nhưng Đường lão thái gia lại không định thoái vị. Đối với Đường Linh Hoàng mà nói, địa vị của hắn trong Đường môn đang khá khó xử.” Tô Xương Hà vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: “Cho nên hắn sẽ muốn có thêm một đồng minh như Ám Hà.’

Trên một ngọn núi cao bên ngoài Cẩm thành, một nam tử mặc đạo bào cưỡi lừa chậm rãi lên con đường trên vách núi, nhìn thành trì hoa mỹ bên dưới, cười nói: “Cẩm thành, đúng là một nơi không tệ.”

“Núi Thanh Thành ngay gần đây, ngươi không định lên đấy gặp đạo sĩ mà ngươi sùng bái à?” Một cô gái áo tím bọc người trong tấm áo tím ra vẻ định vỗ mông con lừa.

“Đừng vỗ đừng vỗ, nó mà lao lên trước là ta ngã mất.” Nam tử mặc đạo bào kinh hãi nói.

Hai người này, một thì là gia chủ Mộ gia hiện tại, Mộ Thanh Dương, một người khác là Mộ Tuyết Vi toàn thân đều là kỳ độc. Mộ Tuyết Vi thu tay nói: “Đùa thôi, ta vỗ nó một cái khéo nó nằm lăn ra sùi bọt mép mất, làm sao kéo ngươi chạy về phía trước được?”

“Tốt xấu gì thì giờ ta cũng là gia chủ, có thể tôn kính ta một xíu không?” Mộ Thanh Dương bất mãn nói.

“Sao nào? Có tới núi Thanh Thành không, đến lúc làm chính sự thì không còn cơ hội đâu.” Mộ Tuyết Vi hỏi.

Mộ Thanh Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, dù sao gia chủ Mộ gia tới bái kiến núi Thanh Thành, nghe thôi cũng khiến người ta sợ hãi rồi.’

“Hóa ra gia chủ Mộ gia trẻ tuổi như vậy sao?” Một người áo đen che mặt xuất hiện sau lưng bọn họ.

Mộ Thanh Dương ném đồng Đào Hoa Tệ trong tay lên, không hề quay đầu lại nói: “Xem ra có muốn tới núi Thanh Thành cũng không kịp. Bằng hữu của Đường môn đã tới rồi.”

Mộ Tuyết Vi xoay người: “Còn chưa phải bằng hữu.”

Người áo đen vung ống tay áo: “Ai mà biết được?” Tay áo hất lên một tấm thiếp vàng kim bay ra từ trong tay áo, nhắm thẳng vào Mộ Tuyết Vi, cô trợn tròn hai mắt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Thanh kiếm gỗ đào lướt qua bên cạnh cô, trực tiếp đập tan tấm thiệp.

“Diêm Vương thiếp, đây là đạo đãi khách của Đường môn à?” Mộ Thanh Dương trầm giọng nói.

Người áo đen vung tay, có vài người từ trong rừng cây đi ra, tất cả đều đeo khăn che mặt.

Mộ Tuyết Vi trầm giọng nói: “Nơi này là địa bàn của Đường môn, Đường môn ngoài gặp người khác mà cũng phải che mặt hay sao?”

Mộ Thanh Dương phất nhẹ tay lên kiếm gỗ đào: “Đường Linh Hoàng đâu?”

“Sao ngươi lại nghĩ ta không phải Đường Liên Hoàng?” Người áo đen cười nói.

Mộ Thanh Dương hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi là Đường Linh Hoàng thế thì vừa rồi thanh kiếm gỗ đào trong tay ta đã bị đập nát rồi.”

“Ý ngươi là ta không bằng hắn?” Người áo đen âm u nói. “Tuyết Vi.” Mộ Thanh Dương quát khẽ một tiếng.

Mộ Tuyết Vi vung ống tay áo, bột phấn vẩy ra, chớp mắt đã hóa thành sương mù bao phủ mọi người.

“Dám dùng độc trước mặt Đường môn, đúng là nực cười.” Người áo đen nói với vẻ khinh thường nhưng vừa dứt lời thì bên cạnh liên tục có người ngã quy dưới đất.

“Nực cười?” Mộ Thanh Dương lấy một lá bùa vàng ra bôi nhẹ lên thanh kiếm gỗ đào của mình, toàn bộ thân kiếm bừng cháy: “Mộ gia ta nghiên cứu quỷ thuật nhiều năm, phương diện dùng độc đâu có kém gì Đường môn các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.