Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 69: Màn bốn Thanh Minh 19



Đường Liên Nguyệt thu hồi Bạo Vũ Lê Hoa Châm, trầm giọng nói: “Xem ra độc của Tuyết Lạc Nhất Chi Mai còn chưa được giải, không cần ta ra tay, chẳng bao lâu nữa ngươi cũng chết thôi.”

Đại gia trưởng cười nhạt, không tỏ ý kiến. Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn sang phía Bạch Hạc Hoài, Bạch Hạc Hoài sắc mặt tái nhợt, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Tô Xương Hà nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đã biết tối nay thú vị, không ngờ lại thú vị đến thế.”

Đường Liên Nguyệt lùi lại ba bước: “Vậy xin cáo từ, đường xuống hoàng tuyền, mong đại gia trưởng lên đường bình an!” Nói xong hắn tung người nhảy qua bức tường rời khỏi.

Đại gia trưởng quay người, nhìn mọi người đang im lặng, chậm rãi nói: “Thần y, Mộ Vũ, Xương Hà, theo ta vào đây.” Hắn cầm Miên Long Kiếm chậm rãi đi vào phòng trong. Bạch Hạc Hoài lập tức đi theo: “Đại gia trưởng, chúng ta phải bế khí thi châm ngay.”

Đại gia trưởng lắc đầu nói: “Không cần, ta có thể cảm giác thấy đại nạn của mình đã đến, cho dù là thần tiên cũng không thể nghịch chuyển sinh tử.”

Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà cũng đi tới, Tô Xương Hà giơ tay khép cửa lại.

Tô Mộ Vũ nhìn Bạch Hạc Hoài: “Thần y, xin hỏi rốt cuộc chuyện này là sao?”

Bạch Hạc Hoài vung ba mũi châm bạc, đâm vào sau cổ đại gia trưởng: “Sau khi trúng độc đại gia trưởng lại bị trọng thương vài lần, tuy ta tìm được phương pháp chữa trị nhưng đã muộn, chỉ có thể miễn cưỡng giúp đại gia trưởng trong mấy ngày này trông không khác gì lúc thường. Nhưng vừa rồi...”

“Thần y không cần tự trách, ta vốn nghiệp chướng nặng nề, cho dù xuống Địa Phủ gặp Diêm La, hắn cũng cảm thấy ta là người không thuốc nào cứu được.” Đại gia trưởng cười nói.

“Trong Ám Hà có ai không như vậy?” Tô Xương Hà chậm rãi nói, cuối cùng lại nhìn qua Tô Mộ Vũ một cái: “À, có lẽ Tô Mộ Vũ không phải. Dù sao mấy năm nay người hắn giết không phải tham quan ô lại thì là ma đầu tà giáo, xét theo công lao trừ ác, sau khi chết hắn còn có thể đầu thai sang kiếp tốt hơn.”

Tô Mộ Vũ không để ý tới hắn, chỉ hỏi đại gia trưởng: “Đại gia trưởng, tình hình bây giờ...”

Đại gia trưởng lắc đầu, ý bảo Tô Mộ Vũ không cần nói nữa, hắn nhìn về phía Tô Xương Hà: “Ngươi muốn thay đổi Ám Hà?”

Khóe miệng Tô Xương Hà hơi nhếch lên: “Ta muốn thay đổi rất nhiều thứ, đây chỉ là khởi đầu.”

Đại gia trưởng đặt Miên Long Kiếm ngang trước mặt: “Ta có thể đưa thanh kiếm này cho ngươi, tuy ta muốn đưa nó cho Mộ Vũ hơn. Khi còn trẻ ta từng có ý tưởng giống ngươi, nhưng ngươi không biết làm chuyện này còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều. Người ngươi phải đánh bại không chỉ là Tô Tẫn Hôi, không chỉ là ta mà là đối thủ cường đại và đáng sợ hơn chúng ta gấp nhiều lần.”

Thần sắc Tô Xương Hà cũng hơi đổi: “Ngươi nói tam quan trong Đề Hồn Điện?”

Đại gia trưởng hừ lạnh một tiếng: “Đề Hồn Điện chẳng qua chỉ là con rối mà bọn họ bố trí trong Ám Hà mà thôi. Mấy trăm năm qua, thế nhân đều biết Ám Hà là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ, nhưng chân tướng của Ám Hà thì ngay cả sát thủ trong Ám Hà cũng không biết.”

“Thế thì chân tướng của Ám Hà, rốt cuộc là gì?” Tô Xương Hà nói.

“Chân tướng của Ám Hà, chỉ dăm ba câu sao nói hết được. Những bí mật đó ta giấu trong đường hầm bên dưới, sau khi ta chết, các ngươi có thể xuống xem. Thật ra không xem cũng chẳng sao, khi ngươi thật sự sở hữu Miên Long Kiếm, bọn họ sẽ tự tới tìm ngươi.” Đại gia trưởng đặt Miên Long Kiếm trước mặt, buông lỏng bàn tay: “Cho nên, trong hai người các ngươi, ai muốn cầm thanh kiếm này?”

Bạch Hạc Hoài không nhịn được mở miệng nói: “Tô Mộ Vũ, ngươi cầm đi, đừng để cho tên bại hoại này!”

Tô Xương Hà nhìn qua Tô Mộ Vũ rồi cười nói: “Trên đời này, chỉ có ngươi muốn cầm thanh kiếm này thì ta mới nhường. Thật ra ta cảm thấy ngươi sẽ được

mọi người ủng hộ hơn ta. Dù sao Mười Hai Con Giáp Chu Ảnh chịu bán mạng cho ngươi, chứ đám người Bỉ Ngạn lại còn rút kiếm với ta là khác!”

Tô Mộ Vũ im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Nhưng ta biết ngươi sẽ không nhận. Ngươi căm ghét Ám Hà, ngươi ghét giết người, không lúc nào ngươi không muốn rời khỏi nơi này, ngươi hy vọng mình có thể rời khỏi hoàn toàn, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Ám Hà.” Tô Xương Hà mỉm cười lắc đầu.

“Ngươi muốn thay đổi Ám Hà thật không?” Tô Mộ Vũ trầm giọng hỏi.

Tô Xương Hà gật đầu nói: “Ta nói rồi, ta muốn thay đổi rất nhiều thứ, đây chỉ là mở đầu.”

“Thế thì cầm lấy thanh kiếm này đi.” Tô Mộ Vũ nhắm hai mắt lại: “Trở thành người đầu tiên dùng thân phận kẻ vô danh kế nhiệm chức vị đại gia trưởng.”

“Thế thì đại gia trưởng, ta xin nhận thanh kiếm này!” Tô Xương Hà giơ tay nắm lấy chuôi Miên Long Kiếm, mắt rồng ở chuôi kiếm lập tức mở ra, lấp loáng ánh sáng vàng kim.

“Miên Long Kiếm cũng tán thành ngươi.” Đại gia trưởng xua tay nói: “Thế thì ra ngoài tuyên bố tin tức này với mọi người đi.”

Tô Xương Hà xoay người ra ngoài cửa, nhưng tới gần cửa lại dừng chân, hắn quay đầu lại nói: “Sau ngày hôm nay, Ám Hà sẽ không có Chấp Tán Quỷ, ta sẽ san bằng Đề Hồn Điện, không còn ai đưa thư ra lệnh truy sát ngươi. Ngươi nói ngươi thích Tiền Đường, ta có gian nhà ở Tiền Đường, mua bằng tiền mình âm thầm tích cóp mấy năm nay. Ngươi tới Thủ Nguyệt tiền trang ở Tiền Đường thành, tìm chưởng quầy, hắn sẽ giao khế đất cho ngươi. Dưới sân chôn một vạn lượng bạc trắng, nếu ngươi không có tiền thì đào ra mà dùng. Sau này mỗi năm thu tới, khi hoa quế nở khắp Tiền Đường thành, ta sẽ tới tìm ngươi uống rượu. Đương nhiên nếu ngươi muốn sau này không có bất cứ ai biết hành tung, kể cả ta, ngươi có thể không lấy căn nhà đó, bán lại cho chưởng quầy Thủ Nguyệt tiền trang với giá một vạn lượng. Nhưng mỗi năm thu tới, khi hoa nở trong Tiền Đường thành, ta vẫn hy vọng có ngày gặp lại ngươi.”

“Ngươi vốn không nên ở nơi này, bây giờ rời khỏi đây cũng là tất nhiên. Còn ta từ nhỏ đã bò từ đống xác ra, ở chỗ ta sinh mệnh là thứ không đáng nhắc tới, rời khỏi nơi này thì ta không còn chỗ nào để đi.”

“Nhưng thật ra ngươi rất ngốc. Ngươi không thích giết người nhưng chỉ am hiểu chuyện giết người, những thứ khác thì chẳng biết gì cả. Ngươi làm Khôi bao nhiêu năm mà vẫn nghèo rớt mùng tơi, ta làm sát thủ mấy năm đã tham ô được hai vạn lượng bạc trắng. Người như ngươi đi tới thế gian rất dễ bị lừa.”

“Trong Ám Hà có rất nhiều nữ sát thủ yêu ngươi mến ngươi bằng chết, thế nhân mà, ai chẳng ham mê sắc đẹp. Nhưng chắc ngươi không thích các cô ấy. Chậc, ngay cả Vũ Mặc thích ngươi mà ngươi còn cự tuyệt, lúc ấy ta hận tới nghiến răng nghiến lợi, dù sao ta cũng thích Vũ Mặc. Nhưng đáng tiếc, bây giờ cô ấy có người thật sự yêu thích rồi. Người của Ám Hà, nếu tìm được mối lương duyên bên ngoài Ám Hà, cũng coi là được giải thoát. Bạch thần y này cũng không tệ, chân thì dài, ngực thì to, có điều trong không quyến rũ như Vũ Mặc. Nhưng như vậy càng hợp với ngươi.”

“Tạm biệt. Tô Mộ Vũ.” Tô Xương Hà giơ tay định đẩy cửa, nhưng một bàn tay trắng trẻo thon thả đã mở cửa trước hắn. Tô Xương Hà quay đầu lại, thấy Tô Mộ Vũ bình tĩnh đứng bên cạnh hắn.

Tô Mộ Vũ chậm rãi nói với Tô Xương Hà: “Sau khi ra ngoài, ngươi kế thừa chức vị đại gia trưởng, ta chỉ huy Tô gia.”

“Ta không đi, chúng ta cùng nhau mang một Ám Hà mới tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.