Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 94: Màn 7 - Tiểu Mãn 6



“Ngươi kiếm đâu ra một tiểu lang quân tuấn tú như vậy?” Thiếu phụ áo tím đi từ trên tầng xuống, gõ cây quạt trong tay lên ngực Tô Triết.

“Là tiểu huynh đệ của ta, muốn kiểm tra xem có phải nam nhân đáng tin cậy hay không.” Tô Triết cười nói.

Thiếu phụ áo tím ngạc nhiên: “Là sao? Tiêu dao khoái hoạt trong Bách Hoa Lâu của ta thì không phải nam nhân đáng tin cậy? Ngoài ra ngươi kiểm tra nam nhân làm cái gì?”

“Quên không nói với ngươi. Ta tìm thấy con gái rồi.” Tô Triết lấy tẩu thuốc ra, châm lửa.

Thiếu phụ áo tím đầu tiên cả kinh, tiếp đó vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá. Đây chẳng phải tâm nguyện lớn nhất của ngươi suốt mấy năm nay à?”

Tô Triết gật đầu: “Đúng vậy. Sau đó con gái ta quen thằng nhóc mà ngươi vừa gặp, ta cứ cảm thấy con bé thích hắn. Ta nhìn thằng nhóc này lớn lên, những mặt khác đều đáng tin cậy nhưng tình yêu nam nữ thì chẳng biết gì cả.”

Thiếu phụ áo tím nhìn lên tầng hai: “Thế này đã coi là thằng nhóc này thông qua bài kiểm tra của ngươi chưa?”

Tô Triết hút một hơi thuốc, khá hài lòng: “Vào Bách Hoa Lâu muôn hoa khoe sắc mà chỉ muốn nghe nhạc, thế thì ta yên tâm rồi.”

“Nhưng ta thấy tướng mạo của thằng nhóc này là cả đời bạc mệnh lạnh lẽo.” Thiếu phụ áo tìm thở dài một tiếng.

“Chẳng phải ngươi bảo ta là loại sẽ chết dọc đường à? Nhưng bây giờ ta vẫn đang đứng ở đây, còn có con gái nữa.” Tô Triết cười nói: “Gia tộc chúng ta có biến hóa rất lớn, chắc chắn thằng nhóc này có thể thay đổi cái thứ gọi là vận mệnh.”

Trên tầng hai, Tô Mộ Vũ thấy Đồ Nhị Gia căng thẳng bèn chủ động trò chuyện với hắn: “Nhị Gia thường tới nghe nhạc à?”

Đồ Nhị Gia ngồi nghiêm chỉnh dậy: “Trước kia rất hay tới. Năm xưa là Phong cô nương tài hoa đứng đầu đất nước tọa trấn nơi này. Phong cô nương đi

rồi thì lâu rồi không tới, bây giờ người đánh đàn là Vãn Nhi tiểu thư, nghe bằng hữu nói tiếng đàn không thua kém Phong cô nương nên ta tới nghe thử.”

“Ồ? Cảm nhận ra sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Tuy trong lòng ta vẫn là không bằng Phong cô nương, nhưng cũng coi là bất phàm.” Đồ Nhị Gia trả lời: “Công tử thấy sao?”

“À, ta cũng chỉ hiểu sơ về âm luật mà thôi.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Đâu có tư cách gì bình phẩm người khác.”

“Tranh” một tiếng, trên đài cao, cô gái gẩy mạnh dây đàn. Đồ Nhị Gia lập tức ra hiệu im lặng. “Còn nói nữa thì Vãn Nhi tiểu thư sẽ tức giận đấy.”

Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu, không tiếp tục nói chuyện.

Đồ Nhị Gia thở phào một tiếng, xem ra vị sát thủ đỉnh cấp mà mọi người vẫn đồn đại không đến mức khủng khiếp, còn có vẻ cực kỳ thân thiện, không biết lời đồn quá khoa trương hay là người này phải rút kiếm ra mới hóa thân thành ác ma. Tóm lại là cứ nghe nhạc cái đã, lát nữa tìm cơ hội rồi trốn sau.

Trong sảnh lập tức yên tĩnh, cô gái lại gẩy đàn, nhưng lần này điệu nhạc lại thay đổi, không còn vẻ dịu dàng uyên chuyển lúc trước mà đột nhiên mang đậm khí sát phạt, tiếng đàn nhanh chóng dâng trào, như đẩy mọi người tới chốn sa trường có vạn mã phóng tới. Đồ Nhị Gia nhắm hai mắt, thưởng thức điệu nhạc, trên người chậm rãi đổ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Đương nhiên chỉ có tiếng đàn thì không thể làm được điều này, chắc chắn cô gái đánh đàn đang dùng nội lực khống chế mọi người trong sảnh.

Đồ Nhị Gia ý thức được điểm này, đang định thoát khỏi khống chế, nhưng không thể làm được.

Còn những người khác trong sảnh càng khó chống cự, ai nấy sa vào giấc mộng.

Trong giấc mộng đó, đao kiếm lấp lóe, vạn mã tung hoành.

Có một cô gái cầm đàn cổ ở giữa sa trường, bỏ mặc mọi người xung quanh giao chiến sinh tử mà như không hề hay biết, chỉ có tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dâng trào. Cuồng phong thổi qua, quét bay khăn che mặt của cô gái.

Dung nhan dưới tấm khăn che không phải tuyệt sắc, mang vẻ sắc bén mà nữ giới bình thường không thể có.

“Lên!” Tô Mộ Vũ đột nhiên đứng dậy, vung tay, mọi người trong sảnh hễ mang theo kiếm thì thanh kiếm bên hông lập tức bay ra, nhanh chóng bay lượn xung quanh Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ bắt lấy một thanh trường kiếm từ trên bục bay tới, tung người nhảy lên, vung kiếm đánh trúng năm thanh khác.

“Keng keng keng keng keng...” Một tràng âm thanh va chạm vang lên thanh thúy.

Đồng thời, những thanh trường kiếm kia bay tứ tán trong không trung, tạo thành hình một đóa hoa kiếm.

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay tròn tại chỗ, trường bào phất phới, đậm vẻ phong lưu.

Y dùng kiếm biến thành lời hát, dùng kiếm biến thành điệu nhảy, chính là đáp lại tiếng đàn cầm của cô gái.

“Hay!” Cô gái trên bục nổi hứng, chỉ trong giây lát tiếng đàn đã từ sát phạt hóa thành thê lương.

Cứ như trận trận chiến đã ngừng, xác đã hóa xương khô

Chỉ có một người còn sống sót trên thế gian, đi dọc sa trường, chỉ có thê lương và cô độc.

Trường kiếm của Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vung lên, năm thanh trường kiếm lượn vòng trên không thể rung đột nhiên rơi xuống, bao vây xung quanh hắn. Còn Tô Mộ Vũ bị vây trong kiếm trận, do dự một lát rồi đột nhiên chỉ tay lên trời, trường kiếm rời tay ra, trực tiếp đâm xuyên nóc nhà.

Ánh trăng vẩy xuống, chiếu lên bục cao phủ rèm trắng, tạo thành một màu xanh nhạt hết sức dịu dàng.

Điệu nhạc đột nhiên ngưng bặt.

Mọi người tỉnh lại khỏi giấc mộng, ai nấy toàn thân đầy mồ hôi, nhưng bọn họ lại cảm thấy vui sướng chưa từng có. Bọn họ nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”

“Về.” Tô Mộ Vũ nhấc tay, năm thanh kiếm vừa rồi đã trở lại vỏ kiếm, thanh kiếm cuối cùng rơi từ trên không trung xuống, y đón kiếm, nhẹ nhàng vung thanh, thanh kiếm xuyên qua lớp lụa trắng, dừng lại bên cạnh người đánh đàn.

Người đánh đàn đứng dậy, cười nói: “Vị công tử này, điệu kiếm vũ thật đẹp.”

“Tiếng đàn của cô nương càng lợi hại.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu: “Hôm nay Mộ Vũ được nghe điệu nhạc như vậy, coi như không uổng chuyến này.”

Ngay lúc này, thiếu phụ áo tím chạy vào, thấy cảnh tượng xung quanh khẽ cau mày: “Vãn Nhi, Diệp đại tướng quân phái xe tới đón ngươi, đang chờ bên dưới.”

“Được.” Cô gái nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua Tô Mộ Vũ một cái rồi dẫn thị nữ đi xuống.

“Diệp đại tướng quân?” Tô Mộ Vũ lẩm bẩm.

“Diệp Khiếu Ưng, trong quân ngũ Bắc Ly chỉ dưới Lang Gia Vương và Lôi Mộng Sát, là kẻ tàn nhẫn.” Đồ Nhị Gia giải thích.

“Hóa ra là thế.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu.

Thiếu phụ áo tím lại đi tới, nhìn thoáng qua Tô Mộ Vũ, lại nhìn cái lỗ bên trên, bất đắc dĩ thở dài: “Tuy ta nói hôm nay công tử tới Bách Hoa Lâu, có thể miễn mọi chi tiêu, nhưng không nghĩa là Tô công tử có thể đập phá Bách Hoa Lâu của ta.”

Tô Mộ Vũ vội vàng lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu: “Không phải cố ý, ta đền.’

Đồ Nhị Gia thấy vậy vuốt mũi, hạ giọng lẩm bẩm: “Đây chẳng phải tiền thắng được ở Thiên Kim Thai chúng ta à...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.