Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 10



Lần này, Thịnh Ly hoàn toàn tỉnh táo.

Cô bật dậy, lấy áo khoác choàng trên người, muốn đi mở cửa. Đứng trước cửa, cô đột nhiên dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Dư Tiểu Trì, cậu có phải lừa tôi không?"

Dư Trì nhàn nhạt đáp: "Chị mở cửa thì biết."

Mở cửa nếu như không có ai, cô không phải thành trò cười sao?

"Đã tỉnh hẳn chưa?" Dư Trì lại hỏi, thanh âm uể oải mang theo ý cười, "Tỉnh rồi thì tôi tắt."

Thịnh Ly hít sâu một hơi, sáng sớm đã bị tên tiểu vương khốn khiếp chơi một vố, đúng là thất sách, cô lạnh mặt chấm dứt cuộc nói chuyện.

Bước vào phòng tắm, đột nhiên cô quay người, cẩn thận mở cửa, thăm dò bên ngoài.

Hành lang không một bóng người, Thịnh Ly quả nhiên bị lừa.

Bảy giờ đúng, Thịnh Ly mang theo tâm tình không tốt đi xuống lầu, tài xế đã chờ sẵn.

Từ khách sạn đến trường quay khoảng mười phút, Thịnh Ly vừa tới đã thấy Dư Trì ngoài cửa phòng hoá trang. Anh hôm nay không mang theo máy tính, lười biếng dựa vào tường, đeo tai nghe. Ánh mắt trêu chọc từ tốn nhìn về phía cô, dường như tâm tình không tệ.

Thịnh Ly cảm thấy đây là ngày tuyệt vời nhất, kể từ khi anh bị bắt làm trợ lý cho cô.

Cô đi tới, đứng trước mặt anh, hỏi: "Lừa người khác vui không?"

Khoé miệng Dư Trì cong lên: "Cũng tạm."

Thịnh Ly gật đầu: "Vui là được, cẩn thận đừng để lật xe*."

*lật xe: ý của chị là anh đừng để bị chơi lại một vố.

Thợ trang điểm thò đầu ra, cầm theo bánh trứng, cười nói: "Hi Ly Ly! Dư Trì mang bữa sáng tới cho chị này."

Đoàn phim có chuẩn bị bữa sáng, nhưng rất ít khi có loại bánh trứng này.

Thịnh Ly thích ăn, thi thoảng Viên Viên nhờ đầu bếp khách sạn làm giúp, hoặc sẽ dậy sớm ra ngoài mua. Nhìn hộp bánh trứng, tâm tình vui vẻ nhìn quay sang Dư Trì: "Xem ra vẫn có chút tự giác của trợ lý, nhớ rõ tôi thích ăn cái gì."

Dư Trì liếc nhìn, mở Wechat đưa qua, ý bảo cô tự đọc.

Thịnh Ly nghi ngờ nhận lấy, thấy người mập mạp đang nằm trong viện Viên Viên gửi một tập tin vào lúc nửa đêm 12 giờ 30 phút, tiêu đề: Hai, ba điều cần biết rõ khi làm trợ lý của Ly Ly.

Chợt có linh cảm chẳng lành, cô bấm vào xem, càng đọc mặt mũi càng tối sầm lại. Có nhiều hơn hai, ba điều ở trong đấy có được không? Tất cả thói quen và sở thích của cô đều được ghi lại chi tiết. Nước trong bình giữ nhiệt luôn phải ở nhiệt độ tốt nhất là 50°, buổi sáng mất bao lâu để tỉnh giấc, nhanh nhất trong vòng mấy phút có thể ngủ thiếp đi, nếu như cô lười biếng thì phải làm sao,..v..v....

Ngay cả khi cô tức giận, cũng viết không thiếu một chữ!

Ngoài ra, còn có số điện thoại của một vài người trong đoàn phim, lúc xảy ra vấn đề thì nên tìm người nào.

Tài liệu tổng cộng có 8688 từ, quả là có lòng.

Có lòng đến mức khiến Thịnh Ly tuyệt vọng!

Cô im lặng một lúc, Dư Trì đưa cho cô xem thứ này, rõ ràng là muốn nhìn xem cô có bao nhiêu biểu tình. Lần đầu tiên cô cảm nhận được mình bị bán đi, hơn nữa là bán bởi người trợ lý thân cận nhất.

Dư Trì hờ hững nhìn cô, chế nhạo: "Vấn đề của chị, cũng cần xem lâu như thế à?"

Thịnh Ly: "..."

Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, chờ Viên Viên xuất viện xem cô xử con bé thế nào.

Thịnh Ly mím môi, không hỏi gì, chủ động xoá tài liệu.

Sau đó, cô đưa di động trả về, ung dung nói: "Cái này đều không chính xác, tôi xoá rồi."

"Không sao." Dư Trì không để tâm cầm lấy điện thoại, "Tôi nhìn qua rồi, sẽ không quên."

Thịnh Ly: "..."

Cô liếc qua anh một cái rồi rời đi, nói với thợ trang điểm: "Đã ăn xong chưa? Bắt đầu hoá trang thôi."

Trong lúc hoá trang, Thịnh Ly tức giận gửi Wechat cho Viên Viên.

【 Viên Viên mập, em đúng là thân tàn chí kiên*. Tối qua làm tiểu phẫu mà vẫn còn sức nằm trên giường đánh ra cái loại tài liệu 8688 chữ kia, em là phẫu thuật giả hay sao? 】

*thân tàn chí kiên: tuy khiếm khuyết về thể chất nhưng là người có hoài bão, tham vọng cao cả.

Viên Viên trả lời rất nhanh, gửi thêm một biểu tình uỷ khuất:【 Em phẫu thuật thật mà! Thật sự phải cắt ruột thừa! Đau đến chết rồi đây. 】

Viên Viên: 【 Cũng không phải là hôm qua viết đâu, em từ trước đến nay đều ghi chép lại, đây là thành quả sau năm tháng dài tích luỹ nha! 】

Thịnh Ly: 【 Chị thế nào mà không biết em có loại nghiên cứu này? 】

Viên Viên: 【 Bởi vì em là trợ lý mà! Em chăm sóc cho chị là được rồi, chị không cần phải biết đến. Có những thói quen đến bản thân chị còn không rõ, đều là hàng ngày em quan sát ra. 】

Còn thẳng thắn và đầy tự tin như vậy cơ à, đối với sự hiểu biết của Thịnh Ly về cô, đoán chừng lúc này rất muốn được khen ngợi.

Thịnh Ly thầm nghĩ, một người bình thường khá thông minh, tại sao đột nhiên trở nên ngu ngốc rồi? Cô quay đầu lại, liếc nhìn Dư Trì. Hôm nay Viên Viên không ở đây, Dư Trì không thể làm thiếu gia nữa, hai tay đút túi quần, nhàm chán đứng trước tủ chờ nước đun sôi.

Thịnh Ly mím môi nhìn vào gương, thợ trang điểm đang chuyên tâm tạo kiểu tóc cho cô.

Cô cúi xuống, hồi tin nhắn Viên Viên:【 Tài liệu này nếu như đưa cho người đàn ông khác, có thể gọi là: Muốn theo đuổi Ly Ly, có hai ba trăm điều cần biết rõ. Em thế này mà là dạy người ta làm trợ lý cho chị sao? Đây chính là chỉ cho người ta biết làm sao để theo đuổi chị mà! 】

Viên Viên:【 ...... 】

Viên Viên:【 Sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi......】

Thịnh Ly:【 Bỏ đi, Dư Trì sẽ không theo đuổi chị đâu, nếu muốn cũng là chị theo đuổi.】

Lại một loại kinh hãi khác ập tới Viên Viên.

Thịnh Ly đóng khung trò chuyện với Viên Viên, đột nhiên quét sạch lớp mù mịt, cúi đầu gửi tin nhắn cho Dư Trì:【 Nhìn qua sẽ không quên? Tốt lắm. Tất cả mọi thứ liên quan đến chị đây, ghi nhớ cho thật tốt nha, ngàn vạn lần đừng quên. 】

Ding ding một tiếng.

Dư Trì nhìn lướt qua điện thoại, thoáng sửng sốt. Anh nghiêng đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt giảo hoạt đầy ý tứ của cô, lòng chợt minh bạch.

Biểu cảm không đổi buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn chằm chằm ấm nước.

Hồi lâu, lạch cạch một tiếng, âm thanh của nước đã được đun sôi, hoàn toàn giống với một tiếng tim đập thình thịch ở trong lồng ngực.

Một giờ trưa, Thịnh Ly kết thúc phần quay buổi sáng, đạo diễn Lưu quan tâm hỏi: "Trợ lý của cháu phải nằm viện một thời gian sao? Cháu một mình có ổn không?"

"Không phải còn một trợ lý tạm thời sao ạ?" Thịnh Ly mỉm cười, lại bổ sung một câu, "Cháu không sao, đúng lúc có thể bóc lột sức lao động của cậu nhóc, trước kia hại cháu dị ứng phải trì hoãn không ít công việc."

Lời này chính là muốn để người khác nghe được, tránh cho bọn họ đàm tiếu sau lưng.

Đạo diễn Lưu cười: "Vậy là được, không ổn có thể để Dung Hoa sắp xếp thêm một người khác. Hoặc không, đoàn phim có thể cử một người đến giúp cháu."

Thịnh Ly uyển chuyển từ chối lòng tốt của đạo diễn Lưu, thêm trợ lý tạm thời rất dễ gặp rắc rối.

Buổi trưa là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, mà lúc này mây mù bao phủ, từng trận gió thổi đến, mát mẻ hơn mấy ngày trước.

"Có phải sắp mưa rồi không?"

"Trời mưa sẽ không thể quay chụp a?"

"Đạo diễn, có cần thu dọn đồ đạc không? Hay chờ thêm một lát?"

"Đến rồi? Các cậu tìm hàng nào chờ một chút, tôi qua sau."

Dư Trì đang nói chuyện điện thoại, Thịnh Ly trở về phòng nghỉ sau, kiệt sức nằm lên chiếc ghế tựa bên cạnh.

Bởi vì thời tiết oi bức, mỗi khi nghỉ giải lao, cô đều mang gấu váy y phục kéo đến thắt lưng, sắn ống quần cao trên đầu gối. Đôi chân thon dài trắng trẻo trùng xuống, để lộ mắt cá chân đẹp mắt.

Dư Trì hơi nheo mắt, sau đó đem tầm nhìn cụp xuống, nói với Từ Dạng: "Chỗ tôi có việc, chỉ có thể qua đó một lúc."

Từ Dạng: "Việc gì vậy? Có cần giúp không?"

"Không cần, mọi người cứ chơi trước đi."

Dư Trì cúp điện thoại, thấy Thịnh Ly nhìn anh hỏi: "Ai vậy?"

"Bạn học."

Thịnh Ly nhíu mày: "Nam hay nữ?"

Lúc này, đạo diễn Lưu quan sát tình hình thời tiết xong đưa ra thông báo: "Xem chừng trời sẽ mưa. Mọi người thu xếp đồ đạc đi, đợi mưa tạnh sẽ sắp xếp công việc."

Đoàn phim trong chốc lát bận rộn náo nhiệt, không ai để ý tới bên này.

"Đều có." Dư Trì rủ mắt nhìn cô, "Công việc kết thúc sớm, chị về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến."

Thịnh Ly đứng dậy: "Được. Có điều trời sắp mưa rồi, tôi để tài xế đưa cậu qua đó trước."

"Không cần." Dư Trì từ chối.

Thịnh Ly nhìn thẳng vào anh, hai mắt nheo lại: "Vậy tôi đến xem bạn học nữ của cậu, xa như vậy có lòng tới tìm cậu, hẳn không phải chỉ là bạn học thông thường đâu."

Dư Trì trầm mặc vài giây.

"Tuỳ chị."

Nửa tiếng sau, hai người lên xe.

Dư Trì trực tiếp ngồi ghế phụ lái, thi thoảng chỉ đường cho tài xế.

Vừa lên xe, triệu chứng buồn ngủ lại tái phát. Không lâu sau, Thịnh Ly vòng tay ôm gối con cáo, hai mắt nhắm nghiền. Đến khi xe dừng lại, cô vẫn chưa tỉnh.

Dư Trì mở cửa xuống xe, liếc nhìn ra sau.

Người phụ nữ dựa đầu bên cửa sổ xe, xương quai xanh thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xoã trước ngực, khẽ thở nhẹ nhàng.

Khuôn mặt cô thuộc thể loại ăn hình nhất, đường nét nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú diễm lệ, làn da mịn màng, khi nhắm mắt ngủ liền giống như một con mèo vừa xinh đẹp vừa cao quý.

Anh khẽ đóng cửa, rời đi.

Thịnh Ly bị một tiếng đóng cửa làm cho tỉnh giấc, ngồi thẳng nhìn quanh, người trên ghế phụ đã biến mất.

Quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, bóng dáng cao gầy của thiếu niên đã đi xa. Cô hừ một tiếng, cầm di động gọi cho anh: "Dư Trì, cậu không nói một lời nào mà bỏ tôi ở lại sao?"

Bước chân Dư Trì hơi dừng, không quay đầu, nhàn nhạt đáp: "Không thì sao? Một đại minh tinh như chị thật sự muốn cùng tôi đi gặp bạn học? Gặp rồi tôi giải thích thế nào? Chị có bệnh hay không."

Cậu mới có bệnh.

Có điều...

Hình như quả thật có chút không thích hợp.

Ngón tay Thịnh Ly gõ đầu gối, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không phải bạn học của cậu có người hâm mộ tôi à?"

"Có một người, là fan não tàn."

"Bọn họ khi nào rời đi?"

"Chị muốn làm gì?"

"Nếu buổi tối chưa đi, dẫn tới đoàn làm phim chơi. Cậu có thẻ công tác, có thể đưa họ vào. Nhưng, không thể chụp ảnh."

Ngoài trời, mưa ngoài dự đoán lất phất rơi xuống, đọng lại từng hạt trên cửa sổ xe. Thịnh Ly ngẩn người nhìn Dư Trì nhanh chân chạy đến tiệm đồ ngọt trước mắt.

Một lúc sau, thanh âm tươi mát hoà cùng tiếng mưa truyền vào tai: "Không cần, bọn họ có thể tự chơi."

Thịnh Ly: "..."

Cô lạnh mặt tắt máy, kêu tài xế đưa về khách sạn.

_____

Cơn mưa mùa hạ, chóng đến cũng chóng đi.

Năm giờ chiều, đạo diễn thông báo buổi tối tiếp tục tiến hành quay phim. Thịnh Ly ban đầu muốn để Dư Trì nghỉ một ngày, sau đó nghĩ đi nghĩ lại liền thay đổi chủ ý, chụp màn hình thông báo gửi cho anh, ra hiệu anh trở về.

Mấy giây sau.

Dư Tiểu Trì: 【 Ừm. 】

Sáu giờ rưỡi, Thịnh Ly vừa xuống xe liền trông thấy Dư Trì lạnh lùng đứng phía trước, bên cạnh là mấy bạn học, ba nam hai nữ, từng người đều biểu hiện kinh ngạc. Đặc biệt là một nam sinh mập mạp, trông thấy cô hai mắt sáng bừng lên, kích động như sắp khóc.

Người này...

Hẳn là fan não tàn của cô đi.

Quả nhiên, fan não tàn Hồ Nhất Dương vui sướng đến nói không rõ ràng: "Ly Ly! Là, là là là người thật sao! Em, em..."

"Là người thật."

Thịnh Ly đem khẩu trang gỡ xuống, nhìn bọn họ mỉm cười, ánh mắt đối đầu với Dư Trì, sau đó rơi xuống nữ sinh an tĩnh đứng cạnh anh.

Cô bé này dáng dấp xinh đẹp, đứng cùng Dư Trì một chỗ, cũng coi như tương xứng.

Chỉ là...

Có hơi chướng mắt.

Cô hướng về phía bọn họ, nhấc chân bước tới: "Không phải nói không tới sao?"

Hồ Nhất Dương thấy nữ thần tiến lại gần, tim đập nhanh không kiểm soát, kích động muốn tới vươn tay chạm vào nữ thần.

Một cánh tay thon dài đột nhiên chặn ngang trước mặt, đem người chặn lại.

Ngữ khí Dư Trì lành lạnh: "Đừng làm càn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.