Trong phòng khách sạn, Thịnh Ly nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đợi rất lâu, không thấy Dư Trì hồi âm, thậm chí cũng không nhận hồng bao.
Lời tỏ tình và hồng bao của cô không đủ sức hấp dẫn sao?
Hay là nói quá muộn?
Tất cả đều là lỗi của Lộ Tinh Vũ, cô nhịn không được mở khung chat với Lộ Tinh Vũ, gửi một tin nhắn thoại: 【 Lộ Tinh Vũ, chiêu trò của cậu nhiều thế sao? Nếu rảnh rỗi quá thì đi hẹn hò ngủ lang đi, đừng có lôi tôi vào. 】
Lộ Tinh Vũ: 【 Chị à, lúc em chia sẻ lại thật sự là muốn đi mua đồ ngọt mà, sao có thể ngờ được người hâm mộ lại nhanh trí như thế... 】
Lộ Tinh Vũ: 【 Không hẹn hò, không ngủ lang. Em vẫn nhớ ước hẹn ba tháng mà chị nói. 】
Lộ Tinh Vũ: 【 Chị đừng vu oan cho em. 】
Thịnh Ly thở dài, chán nản đến mức không muốn để ý cậu ta nữa.
Nghĩ tới đây, trực tiếp gọi điện cho Dư Trì.
Điện thoại vang lên mấy lần, cuối cùng cũng kết nối.
Đầu dây bên kia rất an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím và nhấn chuột, trong lòng Thịnh Ly bỗng mềm mại rất nhiều, cười nói: "Trì ca, để ý em một chút đi mà."
Dư Trì mở loa ngoài, để điện thoại qua một bên. Màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh, anh liếc nhìn điện thoại. Thầm nghĩ cô đúng là cái gì cũng có thể nói ra, không biết bản thân là tra nữ.
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Ngón tay mảnh khảnh tiếp tục gõ bàn phím, ngữ khí lạnh nhạt: "Nói gì đây? Nói về hôm nay Tinh Thịnh CP phát đường rồi?"
Thịnh Ly ngoan ngoãn tiếp nhận ý kiến: "Vậy bây giờ em đi mua đồ ngọt cho anh nhé?"
Tâm tình Dư Trì bực bội, so với một người không tim không phổi như cô, sự ghen tuông của bản thân hiển nhiên vô cùng ngây thơ và nực cười.
Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, giống như hoán đổi tính cách đi vào một vai diễn nào đó, thản nhiên cười: "Tới đây, dép trong nhà đã mua cho em."
Thịnh Ly: "......"
Thật sao?
Nghe lời như thế?
Cô ho khan: "Tối nào cũng vụng trôm yêu đường có hơi mệt nha, đổi hôm khác đi?"
Dư Trì khẽ cười: "Được, anh đợi em."
Cúp máy xong, Thịnh Ly nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vẫn chưa dỗ dành Dư Trì đủ tốt, trong đầu loé lên một sáng kiến, đăm chiêu mở phần mềm ship đồ ăn.
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài cửa phòng, nhân viên giao hàng gõ cửa vài lần: "Xin chào, đồ ăn của bạn đã được giao tới."
Nửa phút sau, Dư Trì nhíu mày nhận túi giấy từ nhân viên, mở ra, mặt mày u ám gửi Wechat cho Thịnh Ly.
Dư Tiểu Trì:【 Thịnh Ly, em có bệnh à? 】
Thịnh Ly: 【 Nhận được đường rồi sao? Ăn nhiều một chút, miệng lưỡi mới có thể ngọt ngào được. 】
Dư Tiểu Trì: 【 ...... 】
Thịnh Ly: 【 Dư Tiểu Trì, sáng mai em muốn ăn bánh trứng, cái mà anh mua ngon hơn đầu bếp khách sạn làm. 】
Dư Tiểu Trì: 【 Không có, sập tiệm rồi. 】
Thịnh Ly: 【 ...... 】
______
Sáng hôm sau, trong phòng nghỉ, Thịnh Ly một bên ăn bánh trứng do đầu bếp khách sạn làm, một bên nói chuyện điện thoại với mẹ cô.
Ba ngày gần đây đều cùng Lộ Tinh Vũ lên hot search, bà Lục tất nhiên không yên tâm cho nổi, mới sáng sớm đã gọi tới xác nhận: "Ly Ly, con và Tiểu Lộ là chuyện gì? Không phải thật sự..."
"Mẹ, dừng dừng dừng!" Thịnh Ly ngắt lời bà, "Mấy tin tức giải trí trên mạng liên quan đến con yêu đương này nọ, mẹ và ba đừng xem nữa, mắt của con đâu có tệ như thế."
Bà Lục vẫn còn hơi lo lắng: "Giới giải trí phức tạp, con đừng học theo người khác lăn lộn vào..."
Lời này kể từ ngày đầu tiên Thịnh Ly bước chân vào giới đã nghe không biết bao nhiêu lần, màng nhĩ đều đã thuộc làu, cô khổ sở đáp: "Được được được, con biết rồi, nhất định không lăn lộn vào đó. Hiện tại con vẫn đang độc thân, nếu như yêu đương nhất định sẽ đưa về nhà ra mắt ba mẹ, được chưa nào?"
"Đừng có trách mẹ phiền, mẹ còn không phải vì tốt cho con sao?" bà Lục hừ lạnh, "Mẹ và ba cuối tuần này đến thăm con."
Ba mẹ Thịnh Ly đều là giám đốc điều hành thương nghiệp, vẫn chưa về hưu. Từ ngày mười mấy tuổi khi cô bắt đầu đóng phim, lúc đó tuổi tác còn nhỏ, ba mẹ không an tâm, mỗi khi có thời gian đều đến đoàn phim chăm nom cho cô.
Hai ba năm nay tần suất ít hơn rất nhiều, chỉ là thi thoảng sẽ bất chợt xuất hiện.
"Hiện giờ quay phim bận rộn, hai người tới con cũng không có thời gian bên cạnh, hơn nữa thời tiết nóng nực, tội gì phải đến nơi này, vẫn là ở nhà hưởng thụ khí điều hoà thì hơn." Thịnh Ly dừng lại, cắn một miếng bánh mới nói, "Đợi bộ phim đóng máy có thể nghỉ ngơi một thời gian, lúc đó con về nhà thăm ba mẹ, nha?"
Bà Lục miễn cưỡng đáp ứng.
Trò chuyện xong, Thịnh Ly quay đầu nhìn thấy Viên Viên cầm một túi giấy xách vào: "Đây là cái gì?"
Sắc mặt Viên Viên có chút phức tạp, nói nhỏ: "Vừa rồi Dư Trì đưa em."
Cô mở túi ra, bên trong là một bọc đồ ngọt lớn. Đó không phải là thứ Thịnh Ly tối qua đặt giao hàng hay sao?
Thịnh Ly: "......"
Viên Viên nói: "Dư Trì nói không thích ăn ngọt, sợ sâu răng."
Đầu óc Thịnh Ly rối bời, vội hỏi: "Cậu ấy tới khi nào?"
"Khi chị nói hiện tại con vẫn đang độc thân......."
"............"
Thịnh Ly cảm thấy gần đây vận khí cô không tốt, rõ ràng không làm cái gì cả, trong sạch như Bạch Tuyết, vậy mà bằng một cách nào đó luôn luôn khiến người ta hiểu lầm.
Yêu đương đúng là không dễ dàng gì.
Cô ngẫm nghĩ, chớp mắt nhìn Viên Viên: "Viên Viên của chị, em nói..."
Viên Viên nhanh chóng chắp hai tay lại, khổ tâm nói: "Ly Ly, em xin chị nghỉ ngơi vài ngày đi được không? Tối qua vừa lên hot search, nhỡ có người theo dõi chị thì phải làm sao? Hơn nữa Trình Tư Khởi mới vào đoàn, chị Dung hôm qua gọi điện giao phó, bảo em để ý tới chị."
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Thịnh Ly: "......"
Cô thở dài một hơi, cũng biết gần đây không thể quá tuỳ hứng, dùng tay bóp chặt khuôn mặt tròn trịa của Viên Viên: "Được, chị biết, vất vả cho em rồi."
Thịnh Ly lấy hai viên kẹo trong túi ra, đi hoá trang.
Hôm nay lịch quay của cô kín từ sáng đến tối.
Cũng bắt đầu cảnh quay giữa cô và Dư Trì, đây là lần đầu tiên hai người trực diện đối đầu nhau.
Tình cảm giữa Ngũ Vương gia Hoắc Đình Diễn và Vân Lan Sinh dần trở nên sâu đậm, không chỉ tình duyên như ý, mà lão Hoàng đế cũng ngày càng sủng ái y. Thâm tâm Tứ Vương gia rất nóng vội, lợi dụng Hoắc Đình Diễn rời kinh đàm chuyện, lệnh cho Dương Lăng Phong bắt cóc Vân Lan Sinh đe doạ Ngũ Vương gia.
Dương Lăng Phong không nguyện ý, nếu như Vân Lan Sinh thật sự bị bắt cóc làm con tin, hậu quả không cần nghĩ cũng biết, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng anh lại không thể không nghe theo, chỉ có thể nghiến răng mà tuân lệnh.
Dương Lăng Phong sớm đã bố trí một cục diện, anh bắt cóc Vân Lan Sinh, sau đó dựng lên một màn kịch khác để đem Vân Lan Sinh cứu ra ngoài.
Sau đó, Vân Lan Sinh bị Dương Lăng Phong đem đi giấu.
......
Phần quay của tối nay là phân cảnh Thịnh Ly bị tra tấn, Dương Lăng Phong cứu người và đem cô đi trốn.
Là một cảnh quan trọng, rất dài.
Nếu không thuận lợi, tối mai tiếp tục quay.
Chạng vạng 6 giờ, Thịnh Ly bắt đầu hoá trang cho cảnh tra tấn. Bởi vì vết thương trong quá trình tra tấn không giống nhau, cho nên cứ trang điểm một chút lại quay, rồi lại trang điểm thêm. Ngay thời điểm hoá trang, đạo diễn Lưu đã bắt đầu nói qua về cảnh quay với Thịnh Ly và Dư Trì, cũng như diễn viên đóng vai Tứ Vương gia.
Đạo diễn Lưu phân tích: "Đoạn này, Dư Trì không có lời thoại nào. Cháu chịu phần tra tấn Thịnh Ly, nhưng cháu rất yêu cô ấy, không nỡ ra tay một cách tàn nhẫn, thế nhưng lại không thể không ra tay tàn nhẫn. Bởi vì Tứ Vương gia là một kẻ điên cuồng, nếu như cháu không ác độc mà hạ thủ, vậy hắn sẽ hoài nghi, sau đó để người khác tra tấn. Vì thế cơ hội này cháu phải nắm chắc trong lòng bàn tay, đánh thật là ác. Cần có kỹ năng, cảm xúc cũng nên thể hiện dần dần theo mức độ mà Thịnh Ly bị thương."
Dư Trì hạ mắt, thấp giọng đáp: "Được."
Đạo diễn Lưu nhìn Thịnh Ly, nói: "Toàn bộ cảnh này đều là cháu bị ngược đãi, một lát nữa thả lỏng người, có thể sẽ bị đánh thật vài đoạn, không vấn đề chứ?"
"Không vấn đề, cháu chịu được." Thịnh Ly nghiêm túc gật đầu.
Cô đã quay cảnh tra tấn nhiều lần, cảnh như thế nếu không tàn nhẫn ra tay nhất định sẽ rất giả. Cô không muốn lúc phim phát sóng sẽ lên hot search chỉ bởi vì đạo cụ quá giả, mà diễn viên chính như cô chỉ để ý đến diện mạo xinh đẹp mà kỹ năng diễn xuất bị bỏ qua.
Đạo điễn hài lòng gật đầu, lại nhìn về Dư Trì: "Vậy chúng ta thử một chút, xem đánh thế nào mới phù hợp."
Dư Trì khẽ cau mày: "Được."
Đạo diễn quay đầu phân phó: "Đội đạo cụ chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."
Mười phút sau, tiến hành quay thử.
"Không được, Dư Trì lực bàn tay cháu quá nhẹ, tàn nhẫn hơn nữa."
"Được."
"Không phải, động tác quá nhanh, nhìn rất giả tạo."
"Được, cháu thử lại."
"Vẫn là không đạt, một lần nữa."
"Được..."
......
Cảnh quay thử này tốn rất nhiều thời gian, Thịnh Ly cảm giác được Dư Trì không nỡ ra tay với cô. Cô không chịu được, túm lấy góc y phục của anh, khẽ cười: "Dư Trì, đánh đi. Chị đảm bảo không ghi thù, sẽ không mắng mỏ chửi thầm cậu."
Sắc mặt Dư Trì có điểm bất lực, nhíu mày.
Cảnh này, cũng không biết là đang tra tấn ai nữa.
Mọi người bật cười, đạo diễn Lưu cũng không mắng mỏ, còn rất thông cảm: "Đàn ông thường không dễ động thủ, loại cảnh mà để mỹ nữ chịu khổ thế này chính là khó quay nhất. Hơn nữa tuổi tác cháu còn nhỏ, lại mới vào đoàn, Thịnh Ly vừa là tiền bối vừa là ngôi sao đang nổi tiếng. Người thường không dám giơ tay lên, cháu chưa bị hù doạ, đã là không tồi."
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Nhân lúc không ai chú ý, ở góc độ mà máy quay không chụp được, Thịnh Ly lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh.
Dư Trì rủ mắt nhìn cô.
Thịnh Ly chớp chớp hai mắt: "Tới đi, nếu như đánh đau thật, cùng lắm thì cậu... đến đưa thuốc cho chị thôi mà."
Xung quanh lại có một tràng người.
Chỉ có Dư Trì mặt không biểu tình nhìn cô, Thịnh Ly cười đến ngọt ngào đáp lại ánh mắt anh. Loại chuyện này không một ai biết, chỉ có hai người họ mới hiểu được. Cảm giác mơ hồ không nói nên lời này, khiến người ta rạo rực tâm can, không thể dừng lại.
Thông thường, phân cảnh dài tốt nhất nên quay tới cùng, bởi vì sang tới ngày hôm sau, không nhất định sẽ giữ được cảm xúc của khi trước, y phục và hoá trang cũng không thể giống như đúc.
Vì thế, cảnh quay này bắt đầu từ tám giờ tối, kéo dài đến ba giờ sáng hôm sau mới kết thúc.
Trong phân đoạn cuối cùng, Dương Lăng Phong ôm Vân Lan Sinh vào một nhà trọ đã chuẩn bị từ trước, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô.
Cái nhìn điên cuồng không rời gương mặt cô, khoé miệng hơi nhếch lên, thì thầm một cách biếи ŧɦái: "Chị, em tìm chị rất lâu rất lâu rồi, chị biết không? Không dễ gì mới tìm lại được chị, đến một câu cũng không thể nói ra, không dám nhận chị. Em đem chị giấu ở nơi này, thế nào? Giấu một đời này, ai cũng không thể tranh giành chị được. Chỉ một mình em nhìn thấy mà thôi. Chị nói xem, có được hay không?"
Vân Lan Sinh bất động vô hồn nằm trên giường, một lời cũng không nghe được.
Nhưng Thịnh Ly thì có thể nghe thấy. Lời thoại này của Dư Trì quá tốt, chỉ cần nghe thanh âm cũng cảm nhận được tình yêu điên cuồng mà Dương Lăng Phong dành cho Vân Lan Sinh, cùng với tính chiếm hữu của anh, khiến cho lông mi cô run rẩy không kiểm soát.
Hình như, những lời này, không có trong kịch bản.
Là bí mật từ tận đáy lòng của Dư Trì.
Đạo diễn Lưu: "Qua!"
Thịnh Ly mở mắt, đối diện với đôi mắt đen láy và sâu thẳm của Dư Trì, bị sự chiếm hữu chưa kịp thu về dưới đáy mắt anh làm chấn động, nhất thời sửng sốt.
Dư Trì đứng lên, thu lại nét mặt, lịch sự nói: "Vất vả rồi, chị Ly Ly."
"Cậu cũng vất vả rồi." Thịnh Ly ngồi dậy, nghĩ ngợi rồi lấy ra hai viên kẹo từ bên trong y phục, đưa anh một viên, cười nói: "Diễn tốt lắm, nào, chị cho cậu một viên kẹo."
Dư Trì: "......"
Anh nhận lấy viên kẹo, khoé miệng giật giật: "Cảm ơn chị."
Hai người ngoài mặt nguỵ trang, bên trong từng câu từng chữ đều là tán tỉnh nhau, khiến Viên Viên đứng ngoài kinh hãi không nói được gì.
Đạo diễn Lưu xem đoạn phát lại, không kìm được mà tán thưởng: "Dư Trì diễn tốt lắm, cảm xúc vô cùng chính xác."
Lại xem thêm một lần, nhíu mày nói: "Lông mi Ly Ly sao lại run lên thế này? Không được, cảnh này cần quay lại."
Thịnh Ly: "......."
Bốn giờ sáng, đoàn phim kết thúc công việc.
______
Bắt đầu từ cảnh này, Vân Lan Sinh bị Dương Lăng Phong giấu trong một nhà trọ cũ, cô vì trọng thương mà không thể rời đi. Dương Lăng Phong cũng nghĩ cách đem người nhốt lại đây, cùng qua một đoạn thời gian "trăng mật" với nhau.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm của mình anh. Đối mặt với một Vân Lan Sinh tỉnh táo, Dương Lăng Phong chỉ là cậu bé được cứu giúp năm đó, bị cấm đoán đủ đường.
Cảnh đối đầu giữa Thịnh Ly và Dư Trì ngày một nhiều hơn.
Sau khi vượt qua được cảnh đối đầu đầu tiên, hai người dần dần gần gũi với nhau hơn, thậm chí còn lén lút tán tỉnh nhau trong lúc quay phim. Cảm giác mông lung giữa sáng và tối này khiến Thịnh Ly không muốn thoát ra, dù có phải quay liên tục mấy đêm, cũng cảm thấy không còn khó khăn nữa.
Cô nói với Chu Tư Noãn: "Chả trách nhiều người phim giả tình thật, đoàn phim hết cặp đôi này đến cặp vợ chồng khác. Yêu đương tán tỉnh trong đoàn đúng là bớt áp lực nhiều a."
Chu Tư Noãn cười: "Trước kia cậu đóng nhiều phim như thế, đâu có nghe qua cậu cùng ai nảy sinh tình cảm?"
"Là do tớ kén chọn chứ sao. Nếu ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của tớ, vậy thì tớ và Lộ Tinh Vũ khác gì nhau?"
Thịnh Ly thẳng thừng chính trực, đầu óc toàn là hình ảnh của Dư Trì. Cảm thấy Dư Trì chính là chuẩn mực với hình mẫu người trong lòng của cô, để tìm thêm một người khiến cô thích như thế, vô cùng khó.
Chu Tư Noãn đối với Dư Trì ngày càng trở nên tò mò, không nhịn được nói: "Đầu tháng 6 tớ đóng máy sẽ thăm ban cậu."
Thịnh Ly cười lạnh: "Đừng đến."
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Chu Tư Noãn: "Ai da, cậu đừng có thế, tớ tuyệt đối sẽ không chụp ảnh hay rò rỉ bất cứ bí mật nào, chỉ tới xem thôi."
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, bộ phim của cả hai người cũng sắp phát sóng, nếu có thời gian gặp mặt đăng Weibo xem như sẽ xào nhiệt độ cho rating phim. Vì thế, không từ chối thêm: "Chờ đến khi cậu đóng máy rồi nói tiếp."
Ngày 20 tháng 7, Thịnh Ly và Viên Viên rời đoàn phim ba ngày để đi ghi hình cho một tiết mục.
Ngày ghi hình tiết mục trùng với lịch trình quay quảng cáo của Lộ Tinh Vũ, đó là quảng cáo cho sản phẩm mới của một thương hiệu quốc tế. Dung Hoa không dễ dàng gì mới đem hợp đồng này về tay Lộ Tinh Vũ, tất nhiên sẽ rất coi trọng lần này. Cho nên, ngày ghi hình Dung Hoa không đi cùng Thịnh Ly, bên cạnh cô chỉ có thợ trang điểm, stylish và trợ lý.
Tiết mục ghi hình đến 11 giờ, Thịnh Ly từ chối bữa ăn đêm mà tổ sản xuất chương trình mời, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Có điều, trước cửa phòng hoá trang đột nhiên đụng phải Hoàng Bách Nham.
Hoàng Bách Nham đi cùng nghệ sĩ của mình đến ghi hình cho tiết mục, hai nghệ sĩ nam dưới trướng anh đều rất trẻ.
Một trong số đó chính là Phong Húc, người uống rượu gây tai nạn xe hơi, để lỡ mất vai diễn Dương Lăng Phong.
Hoàng Bách Nham từng dẫn dắt qua không ít nghệ sĩ nổi tiếng, có điều hợp đồng đều đã đến hạn, nếu như Phong Húc không gây ra tai nạn kia, nói không chừng sẽ nổi tiếng,
Chỉ có thể nói rằng, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình mà thôi.
Lý do Hoàng Bách Nham tìm Thịnh Ly rất đơn giản, hợp đồng của Thịnh Ly và Dung Hoa chưa đầy một năm nữa sẽ tới hạn, công ty và người đại diện liên lạc cùng cô rất nhiều, điều kiện khai thách cũng rất tốt.
Bất quá, Thịnh Ly và Dung Hoa hợp tác nhiều năm như vậy, tình cảm không ít. Nếu như không có chuyện của Lộ Tinh Vũ, Dung Hoa quả thật chưa từng để cô chịu thiệt thòi điều gì. Lại nói, cô và Lộ Tinh Vũ một nam một nữ, đường đi không giống nhau, không tồn tại tranh giành tài nguyên.
Nói về thực lực và thủ đoạn, trước mắt không có người đại diện nào qua được Dung Hoa.
Tuy nhiên, Thịnh Ly cũng không trực tiếp từ chối Hoàng Bách Nham, cô ngập ngừng hỏi một câu: "Hoàng ca, anh có nhận dẫn dắt người mới không?"
Hoàng Bách Nham ngẩn ra, bất lực nở một nụ cười: "Đây là cách từ chối mới sao?"
Thịnh Ly cong mắt cười: "Cũng không hẳn, chỉ hỏi mà thôi."
Hoàng Bách Nham hoài nghi: "Em là muốn giới thiệu cho anh người mới?"
Thịnh Ly gật đầu: "Là một người mới vô cùng tiềm năng, có thể anh cũng biết, nhưng chưa gặp qua."
Hoàng Bách Nham dẫu sao cũng là người trong giới, hơn nữa còn là người đại diện của Phong Húc. Anh biết người thay thế vai diễn Dương Lăng Phong là một người mới, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ, chỉ cho rằng là một nhà tư bản nào đó nhét người vào.
Anh hỏi: "Lẽ nào là diễn viên mới đóng vai Dương Lăng Phong?"
Vụ say rượu gây tai nạn của Phong Húc đã gây ra ảnh hưởng rất lớn, dù cho phòng quan hệ công chúng có vững tay thì hai ba năm nay cũng phải trầm xuống, nổi tiếng đã là chuyện không thể nữa rồi.
Thịnh Ly đem bức ảnh của Dư Trì trong điện thoại đến trước mặt Hoàng Bách Nham, nói một cách chắc chắn: "Anh là người đại diện, giỏi nâng đỡ người khác hơn em. Chỉ cần 《 Giang Sơn Quyển 》 phát sóng, cậu ấy chắc chắn sẽ bùng nổ, việc phát triển sau này cũng không có gì là khó khăn."
Hai con mắt Hoàng Bách Nham sáng bừng, hiển nhiên là bị bức ảnh của Dư Trì làm cho kinh ngạc. Anh rời tầm mắt từ màn hình đến Thịnh Ly: "Cậu nhóc này, là họ hàng thân thích của em sao?"
Thịnh Ly biết anh đã để ý đến Dư Trì, vì thế đem chuyện của Dư Trì nói qua một lần, biểu hiện rằng đáng tiếc một người tài hoa có thiên phú lại bị chôn vùi trong một công ty không danh tiếng, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Đúng lúc anh đến tìm em, thuận tiện nhắc qua, ký hay không ký phụ thuộc ở anh."
Hoàng Bách Nham do dự: "Nhưng cậu ấy vẫn còn hợp đồng 6 năm, phí bồi thường hợp đồng chắc chắn sẽ không thấp."
Thịnh Ly chỉ nói: "Vấn đề này không lớn, trước tiên anh cân nhắc có muốn ký hay không là được."
______
Tối hôm sau, Thịnh Ly trở lại Tùng Sơn Ảnh Thị thành. Lúc lão Lưu dừng xe nói chuyện điện thoại xong, cả mặt đều vui đến nhăn cả lại. Thịnh Ly nghe thấy giấy nhập học gì đó, mới nhớ ra con gái của lão Lưu cũng thi Đại học.
Giấy nhập học đã phát rồi sao?
Cô một bên bước vào thang máy, một bên gửi Wechat cho Dư Trì.
Thịnh Ly: 【 Giấy báo nhập học của anh đâu? Cho em xem đi! 】
Một lúc sau.
Cô nhận được một hình ảnh.
Thịnh Ly cẩn thận nhìn một lượt, sửng sốt trả lời: 【 Sao lại là Bắc Đại? 】
Dư Tiểu Trì: 【 Bởi vì anh đăng ký Bắc Đại. Thế nào, em cảm thấy Bắc Đại không tốt bằng Thanh Hoa? 】
Thịnh Ly: 【 ........ 】
Lời này thật khó phân xử.
Cũng không phải không vui mừng, chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi. Lúc đó cô làm mọi cách thuyết phục anh đi thử vai, bởi cô chắc chắn diễn xuất là điều mà anh mong muốn nhất. Cô cũng biết Dư Trì nếu không theo nghề diễn mà tuỳ chọn một ngành học đang hot nào đó, tương lai sau này nhất định sẽ rất tốt.
Cô chỉ là không ngờ tới, anh sẽ bình thản tiếp nhận.
Thịnh Ly: 【 Tất nhiên không phải, Trì ca đỉnh nhất. 】
Thịnh Ly: 【 Anh đang ở đâu? Đoàn phim sao? 】
Bảy giờ tối, sắc trời dần trở nên u ám. Căn phòng không bật đèn, cửa sổ hơi mở, ánh sáng heo hắt chiếu vào. Dư Trì lười biếng dựa vào sofa, trên bàn là giấy nhập học, anh dừng gõ chữ, cúi đầu gửi một tin nhắn thoại: Ở nhà, hôm nay xin đạo diễn nghỉ một ngày tới trường lấy giấy nhập học, vừa trở về được một lúc. 】
Wechat của anh nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là lời chúc mừng của thầy cô và bạn học.
Tin nhắn của Dư Mạn Kỳ cũng trôi trong đó, anh mở ra nhìn, chế nhạo cười một tiếng. Thật hiếm khi bà quan tâm anh học Đại học gì, tất nhiên cũng không thể không nhắc đến sự tiếc nuối vì anh không thi vào Bắc Ảnh.
Dư Trì trực tiếp xoá tin nhắn của bà.
Màn hình lại hiện một thông báo mới.
Thịnh Ly: 【 Tối nay em đến tìm anh. 】
_____
11 giờ đêm, Thịnh Ly mặc đồng phục bóng chày của Dư Trì, đội mũ đeo khẩu trang, đạp xe vào tiểu khu.
Đi bộ đến tầng 10, cô dựa vào cửa hít thở một lúc, mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Nếu Dư Trì dám để cô một lần nữa đối ám hiệu.
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Cô đi vào liền...
"Ám hiệu."
Người đứng sau cánh cửa uể oải nói.
Thịnh Ly: "......"
Cô hít sâu một hơi, khẽ cười: "Dư Trì, anh không dám để em vào sao?"
Không đợi anh trả lời, cô liền hợp tác: "Chít chít chít chít chít chít!"
Có rất nhiều muỗi, đôi chân trần của cô lộ ra thu hút tất cả muỗi trong hành lang, cô không khỏi giậm chân một cái.
Dư Trì rủ mắt đem cửa mở ra, Thịnh Ly ngẩng đầu nhìn anh. Hai người bốn mắt đối diện, sự mờ ám phảng phất trong không khí xung quanh.
Cô cúi đầu bước vào, nhìn thấy đôi dép trong nhà cho nữ, cả mặt nóng bừng lên, nhịp tim loạn nhịp. Không nghĩ, anh thật sự ngoan ngoãn mua nha.
Phía sau, người đàn ông trung niên ở đối diện nói lớn: "Này, bạn gái nhỏ của soái ca nhà bên lại đến chít chít chít rồi, không biết còn tưởng là chuột."
Nhà cũ cách âm không tốt, cửa chưa đóng, âm thanh từ nhà đối diện lại hơi to, một chữ đều nghe rất rõ ràng.
Thịnh Ly: "......"
Dư Trì: "......."
Dư Trì cúi đầu cười thầm, choàng tay qua, đem người đến bên cạnh, đóng cửa lại.
Thịnh Ly dựa vào lồng ngực của anh, ngửi thấy hương thơm thanh khiết xen lẫn mùi sữa tắm thoang thoảng, giống hệt như lần trước anh đến khách sạn tìm cô. Cô hơi đẩy anh ra, khô khan nói: "Em muốn uống nước."
Dư Trì hơi khựng lại, buông cô ra, xoay người vào bếp rót nước.
Thịnh Ly đem áo bóng chày cởi ra, bên trong mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng, cô ôm áo khoác, thay dép trong nhà. Vừa ngẩng đầu đã thấy Dư Trì đi ra từ phòng bếp, anh đưa cô ly ước, thấp giọng nói: "Nước ấm."
Thịnh Ly nhận ly nước, cúi đầu uống hết, nhịp tim đập loạn xạ. Cô quét mắt về phía Dư Trì, biểu hiện của anh so với cô bình tĩnh hơn nhiều. Cô đột nhiên cô có chút bất mãn, bản thân từ đầu đến cuối chủ động, không muốn vào giây phút này lại sợ hãi nhận thua.
Đem nước uống xong, cầm ly nước đặt lên tủ.
Ba----
Tim hai người tựa hồ như ngừng đập một giây.
Thịnh Ly ôm eo Dư Trì, ngẩng đầu lên nhìn anh, ngọt ngào cười: "Dư Trì, bế kiểu công chúa lần trước, có thể làm lại không?"
Cằm cô tựa trên ngực anh, sắc mặt phiếm hồng, nhưng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: "So với lần trước, mãnh liệt hơn chút."
Dư Trì tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp rõ ràng khẩn trương hơn một chút, Thịnh Ly âm thầm đưa tay vòng qua cổ anh.
Giống như kịch bản lần trước, lại không như lần trước.
Lần trước đều là ngược đãi, còn lần này hai người đều là chuẩn bị mà tới.
Tim Thịnh Ly đập nhanh như muốn nhảy ra bên ngoài, cô chỉ vừa thất thần một chút, cả người đã bị ném lên.
Thịnh Ly có thể cảm nhận rõ ràng lực của anh lần này mạnh hơn rất nhiều. Dư Trì đưa tay bảo vệ đầu cô, vì thế lúc cơ thể ngã xuống không đau như trước, chỉ là xấu hổ hơn mà thôi. Cô khẩn trương nhìn người nằm trên, hô hấp không thể kiểm soát.
Đôi mắt đen thâm trầm của Dư Trì nhìn cô, khàn khàn hỏi: "Em đã nghĩ kĩ chưa? Nơi này rất tồi tàn cũ kỹ, nếu không phải vì anh, cả đời em sẽ không sống trong một căn phòng thế này. Không cảm thấy uỷ khuất sao?"
Bốn mặt chạm nhau, như có một luồng điện chạy qua, khiến Thịnh Ly trải qua một sự căng thẳng và kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa từng có. Chỉ cần nghe giọng anh, toàn thân đều bắt đầu mềm nhũn. Cô nằm đó, để lộ ra xương quai xanh thanh tú, mái tóc đen dài phủ trên tấm ga giường màu xám, đôi mắt hơi ướŧ áŧ nhìn anh.
Một lúc sau, tay cô vòng qua, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
"Đương nhiên là không uỷ khuất. Chỉ cần sau này anh nhớ đến em, nhớ em là người đã cùng anh trải qua tháng ngày chịu khổ. Anh phải đối xử tốt với em trăm lần, vạn lần."
"Hơn nữa, với tính cách của anh, có lẽ sẽ vĩnh viễn nhớ đến em."
"Em lời to rồi, Dư Tiểu Trì."
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Phòng ngủ chỉ để lại ánh đèn vàng đầu giường. Căn nhà này có máy lạnh, nhưng đại khái lâu không dùng tới, có bật cũng không có cảm giác mát mẻ. Không khí xung quanh nóng lên, Thịnh Ly chạm vào bắp thịt săn chắc của Dư Trì, tay đẫm mồ hôi, rõ ràng là bị ôm đến chặt cứng, lại thấy không có chút cảm giác an toàn nào.
Thân hình Dư Trì đúng là quá tốt, cũng thật sự không nhẹ nhàng chút nào. Cô thừa nhận lòng mình đang sợ hãi, nhưng miệng lại không nói ra, lật xe ở thời điểm này hậu quả rất nghiêm trọng.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Dư Trì hạ mắt nhìn cô với vẻ mặt không tin nổi, hoàn toàn khác với sự cao lãnh ngày thường của anh.
Đôi mắt anh hơi đỏ, yết hầu khẽ lăn.
Anh hôn lên những giọt lệ trên khoé mắt cô, rồi chuyển xuống môi cô.
Rõ ràng người chịu đau là cô, nhưng tâm can anh như bị giày vò, so với cô còn đau khổ hơn rất nhiều.
Anh chua xót nói nhỏ: "Em lại lừa anh, anh cũng rất đau."
"Thịnh Ly, em trước giờ đều lừa gạt anh."
"Anh là mối tình đầu của em sao?"
"Trả lời anh."
"Đừng lừa gạt anh nữa."
"Sau này không cho phép em lừa gạt anh thêm nữa, được không?"
Thịnh Ly ôm chặt lấy anh, trong màn đêm tĩnh mịch mọi sự hoà hợp của hai người đều nghe rất rõ ràng. Cô khôg nhịn được, cắn lên bả vai anh một cái.
Khốn nạn, đã được lợi còn mở miệng dò xét cô.
Còn hỏi nữa, cắn bằng chết.
_____
Căn phòng che rèm kín mít, chuông báo thức của hai chiếc điện thoại đặt trên đầu giường cơ hồ cùng lúc vang lên.
Dư Trì mở mắt, với tay đem báo thức tắt đi.
Liếc nhìn màn hình điện thoại, 5 giờ sáng.
Hơn một tiếng trước, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ Thịnh Ly nói cô phải trở về lúc 5 giờ 30 phút, tận dụng thời gian mọi người trong đoàn chưa thức dậy.
Dư Trì mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp phiếm đỏ, hàng lông mi vẫn còn hơi ươn ướt, mí mắt hơi sưng, cả người cuộn tròn trong vòng tay của anh. Hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, xem chừng bất mãn vì giấc ngủ bị gián đoạn.
Anh do dự một lúc, không nhẫn tâm đánh thức cô.
Hơn chục tin nhắn gửi đến Wechat, Dư Trì ấn vào xem, đều là Viên Viên gửi tới.
Bắt đầu từ 12 giờ sáng cho đến 2 giờ sáng mới dừng lại.
TRUYENFULL LÀ ĐỒ CON CHÓ
Sau đó không có nữa.
Tin nhắn cuối cùng---
Viên Viên: 【 Anh, anh rể! Tôi lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, buổi sáng có thể đưa Ly Ly về sớm được không? Nếu như đồng ý, bất cứ lúc nào có thể gọi, làm ơn nha làm ơn nha! [uỷ khuất]. 】
Dư Trì: "........."
*
Editor:
Thịt đến rồi thịt đến rồi, truyện trong sáng nên thịt nhẹ nhàng, thịt sương sương ಥ_ಥ
Đôi trẻ gần nhau hơn một bước rồi, Ly Ly đúng là làm gì cũng suy nghĩ đến lợi ích và tương lai của Dư Trì. Còn Dư Tiểu Trì ngoài mặt lạnh lùng nhưng lại thâm tình, đoạn phát hiện mình cũng là tình đầu của chị sao mà ôn nhu quá má ơi ಥ_ಥ