Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 29



Dư Trì chỉnh đèn đầu giường về mức tối nhất, điên cuồng cả một đêm, anh và Thịnh Ly hoàn toàn ở hai trạng thái khác nhau. Anh ôm cô nằm hơn một tiếng, cả người từ não bộ đến thể xác đều chìm trong hưng phấn tột độ, nhắm mắt lại, cũng ngủ không được.

Trước ngày 8 tháng 6, Dư Trì không nghĩ anh sẽ gặp được Thịnh Ly, càng không bao giờ nghĩ tới việc cô sẽ trở thành mối liên quan mật thiết đến cuộc đời của anh. Dù cho ban đầu, cô đùa giỡn muốn anh trở thành trợ lý, anh đã tưởng rằng, hai tháng qua mau, mối quan hệ của hai người sẽ trở về con số không ban đầu.

Thậm chí vừa rồi, nhìn thấy hai chữ "anh rể" trên màn hình, anh cúi đầu nhìn Thịnh Ly một lát, vẫn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Dư Trì nhớ tới Dương Lăng Phong, trong nháy mắt nảy sinh một ý định điên rồ. Anh cũng muốn giống như Dương Lăng Phong, đem người mình yêu giấu ở nơi chỉ mình anh biết, không cần tiễn cô rời đi trước khi bình minh ló dạng. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên đều là cô.


Lý trí và hiện thực lại nói với anh, điều này là không thể nào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã là 5 giờ 15 phút.

Dư Trì toan nhấc chăn rời giường, bỗng phát ra một tiếng "Két". Sợ rằng là do hôm qua vận động quá kịch liệt, chiếc giường gỗ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Thịnh Ly vẫn chìm trong giấc mộng, theo phản xạ ôm chặt lấy cánh tay của anh, hai mắt chưa mở, nhẹ giọng đe doạ: "Tên khốn nạn, anh còn làm loạn, ngày mai em liền phế anh."

Dư Trì: "......"

Anh hơi buồn cười cúi đầu xuống, thì thầm bên tai cô: "Đã 5 rưỡi rồi."

Thịnh Ly giữ anh không buông, ngái ngủ đáp: "5 rưỡi thì liên quan gì đến em..."

"Lúc trước em nói, 5 rưỡi phải trở về khách sạn, kêu anh gọi em dậy."

"......"

"Vậy hôm nay không tới đoàn phim nữa, anh bảo Viên Viên giúp em xin nghỉ phép."

"......"

Nghỉ phép?

Không tới đoàn phim nữa?


Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thịnh Ly cuối cùng cũng tỉnh táo. Mở hai mắt ra, đối diện với Dư Trì, tâm trí lập tức trở lại. Cô không cảm thấy có gì quá xấu hổ, đem người đẩy sang một bên, lật mặt nhanh như chớp: "Anh tránh xa em ra."

Cô dừng lại, bổ sung: "Không đúng, anh đi ra ngoài đợi em, bao giờ em gọi thì vào."

Dư Trì nhìn cô vài giây, hiếm khi thấy cô nghẹn lời, nhặt quần áo trên sàn nhà mặc lên. Sau đó đem quần áo của cô để lên giường, đứng bên cạnh mở miệng: "Cần giúp gì thì gọi anh."

Dư Trì ra khỏi phòng ngủ, đem cửa khép lại.

Thịnh Ly khó khăn đứng dậy, thầm nhận thức được đánh lộn với chú sói nhỏ 18 tuổi hậu quả nghiêm trọng nhường nào rồi.

Đúng là không có gì khó chịu hơn việc bị đánh thức sau một đêm lăn lộn mệt mỏi, mới chỉ ngủ được hơn một tiếng đồng hồ. Lại rõ ràng là không thể không dậy.


Cô hiện tại vô cùng hối hận, vì đã không chọn ngày không có cảnh quay buổi sáng.

Vài phút sau, Thịnh Ly ngồi ngay ngắn trên giường, cúi đầu nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho Viên Viên. Cô vốn dĩ cho rằng Viên Viên còn đang ngủ, cô phải tự mình trở về, nào ngờ mấy giây sau đã thấy đối phương có hồi đáp.

Viên Viên: 【 Em đang ở dưới lầu, Ly Ly chị cứ xuống đi. 】

Thịnh Ly: 【 Dư Trì gọi em tới? 】

Viên Viên: 【 Ừm, gần sáu giờ rồi, nhanh lên chị ơi! 】

Cổ họng Thịnh Ly có chút khàn, đứng dậy lấy ly nước trên tủ uống mấy ngụm, gọi Dư Trì vào. Dư Trì đem chìa khoá và điện thoại vào trong túi quần, bước theo sau.

Thịnh Ly vô cùng buồn ngủ, hai mắt đều đỏ ửng, uỷ khuất ngẩng đầu nhìn Dư Trì: "Em không muốn đi bộ, anh cõng em xuống dưới đi."

Ánh mắt Dư Trì mang tia cười nhàn nhạt, gật đầu, cúi người bế cô lên.
Thịnh Ly ôm vững cổ anh, vùi mặt vào vai anh ngáp ngắn ngáp dài: "Mười tầng đó nha, anh thật sự bế em xuống sao?"

"Ừm." Dư Trì trầm giọng đáp, ôm cô bế ra ngoài, mở cánh cửa: "Em rất nhẹ."

"Nghe một lời này em rất vui đó nha." Thịnh Ly hài lòng, ngón tay không nhịn được trêu đùa trên lọn tóc anh.

Cửa sổ nhỏ ngoài hành lang đang mở, cô bị làn gió ngày mới đánh thức đôi chút, trong đầu xe lẫn một vài phân đoạn cuồng nhiệt ám muội, thản nhiên khoe khoang: "Đúng thế, bạn trai em trẻ tuổi thể lực dồi dào, thân thể hấp dẫn lại vô cùng đẹp trai, phần cứng..."

"Đừng mạnh mồm." Bước chân Dư Trì hơi dừng, cúi đầu cười như không nhìn cô.

Thịnh Ly: "......"

Cô nhắm nghiền mắt, đem mặt vùi vào vai anh, giả chết.

Chưa đến 6 giờ sáng, tiểu khu vẫn đang chìm trong giấc ngủ, xung quanh yên tĩnh vắng lặng không người, dưới lầu đỗ một chiếc SUV màu đen.
Viên Viên vừa nhìn thấy đèn hành lang sáng lên, liền xuống xe.

Lúc Dư Trì ôm Thịnh Ly bước ra, hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc, bất động cạnh xe. Đợi đến khi hai người đến trước mặt mới định thần, khẽ hỏi: "Cái đó, Ly Ly... Chị, chị không sao chứ?"

Mặt Thịnh Ly nóng lên, nói không sao, đẩy đẩy Dư Trì: "Thả em xuống."

Xe là Viên Viên hôm qua mượn đoàn phim, chiếc xe này từ trước tới nay luôn đậu trong bãi đỗ, bình thường không sử dụng nhiều, Viên Viên phải lấy cớ là xe bọn họ xảy ra chút vấn đề, mượn dùng tạm một đêm.

Là một chiếc SUV rất bình thường, đơn giản hơn nhiều so với xe bảo mẫu của Thịnh Ly, sẽ không gây sự chú ý.

Dư Trì để Thịnh Ly xuống, Viên Viên nhìn trộm anh một cái. Cô luôn thừa nhận Dư Trì rất đẹp trai, nhưng trước đó thế nào cũng không nghĩ tới, người này sẽ trở thành bạn trai của Ly Ly.
Lúc trước nhìn góc nào cũng cảm thấy giống như còn rất nhỏ, mới chỉ 18 tuổi.

Hiện tại, nhìn thế nào cũng không giống nữa, so với ngày trước thành thục và có mị lực hơn nhiều.

Viên Viên ho khan: "Chúng ta mau lên xe đi."

Bình minh ẩn hiện mập mờ, bầu trời lộ ra chút ánh sáng. Phía Tây vẫn còn vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng, nói không rõ là ánh ban mai hay là ánh trăng, đang mơ hồ bao phủ lấy toàn thân Dư Trì.

Anh đúi hai tay vào túi quần, dáng người cao ráo, uể oải đứng dựa một bên, đằng sau là một dãy nhà xưa, thoạt nhìn giống như một bức tranh cổ kính lại đẹp đẽ ở trong phim.

Thịnh Ly dựa lưng vào ghế, nhìn Dư Trì bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hoàn toàn bị anh thu hút.

Bốn mắt chạm nhau, lòng cô mơ màng nảy sinh một giấc mộng, giống như đang quay một bộ phim: Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó. Cô cùng chàng thiếu niên anh tuấn và lãnh đạm, có một mối quan hệ yêu đương lén lút, điên cuồng cả một đêm, mặt trời vừa lên liền phân cách.
Cảm giác thân mật không giới hạn, điên cuồng lại kịch liệt đó đột nhiên dâng trào, nhắc nhở Thịnh Ly, cô và chàng trai trước mắt đã cùng nhau trải qua loại chuyện thân mật nhất trên thế gian này.

Thâm tâm cô không nỡ rời đi chút nào.

Bên cạnh, Viên Viên đột nhiên nhỏ giọng nói: "Anh rể, tạm biệt."

Dư Trì: "........."

Thịnh Ly: "........"

Xe rời khỏi tiểu khu.

Cô mới hoàn hồn, quay đầu hỏi Viên Viên: "Em vừa gọi Dư Trì là gì?"

Viên Viên vô tội, chớp chớp mắt: "Là anh rể a. Chị không phải từng nói, nếu em muốn thì có thể gọi là anh rể sao?"

Nói xong, nhăn mặt liếc sang một cái: "Hai người đã... đến mức này rồi, em còn không đổi cách xưng hô, không phải là không hiểu chuyện hay sao?"

Thịnh Ly: "......

Viên Viên quả là một tiểu nha đầu thông minh.



Hê hê mấy bữa này tui bị con covid nó hành nên giờ mứi lên chương mới choa các nàng đượttt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.