Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 58



Thịnh Li tiếc hùi hụi vì không nghe được Dư Trì gọi chít chít chít, lòng thầm mắng Viên Viên 7749 lần. Trông sắc mặt cô hãy còn kém nhưng tinh thần vẫn ổn định, Dư Trì cúi người áp mu bàn tay lên trán cô, hạ sốt rồi.

“Truyền nước xong là hạ sốt ngay.” Thịnh Li vừa cười vừa bắt lấy tay Dư Trì kéo anh lên sofa, Dư Trì thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.

Thịnh Li nhỏm dậy ngồi thẳng lên đùi anh, hai tay nâng mặt anh nhẹ buông tiếng thở dài, “Hức, dù ai nói ngả nói nghiêng thì em trai vẫn có sức hút nhỉ, giờ Viên Viên cũng thành fan anh rồi.”

“Cô ấy không phải fan CP à?” Dư Trì tựa vào sofa, ngước lên nhìn cô.

Thịnh Li trầm trồ: “Anh cũng biết ư?”

Dư Trì rất nhạy cảm với camera, dĩ nhiên nhận ra Viên Viên rất hay trộm chụp mình, nhất là những khi anh ở cùng Thịnh Li. Anh khẽ nhướng mày: “Lúc đến nghĩa trang đêm qua dù sợ khiếp vía vẫn không quên lia điện thoại chụp hình, quay phim. Còn không phải fan CP thì là gì? Chưa kể cô ấy cứ lảm nhảm gọi anh là anh rể suốt.”

Nhắc đến tối hôm qua là Thịnh Li lại nhớ tới hot search kia, nghĩ đến những bình luận bên dưới hot search ấy, cô nức nở: “Fans nhà anh không thích em, cho rằng tụi mình không hợp, nhìn không giống một đôi.”

“Ý em là tại anh chứ gì?” Dư Trì thờ ơ nhìn cô, cười khẩy, “Sao em không nói fan CP Tinh Thịnh giúp em đính chính trên mọi mặt trận, bảo em và Lộ Tinh Vũ xứng đôi hơn đi.”

Thịnh Li: “…”

Chao ôi cứu, lỡ chọc tên thánh ghen này nổi máu ghen tuông rồi.

Cô cười nũng nịu ôm cổ anh, nghĩ lại mình vẫn còn cảm bèn nhích sang mổ nhẹ khóe môi anh, mềm giọng dỗ dành: “Em và cậu ta lớn lên bên nhau từ bé, hồi ấy Dung Hoa tạo hiệu ứng CP có hơi lố, đến nỗi mà lượng fans CP mọc lên như nấm sau mưa. Thật ra hai năm trở lại đây bọn em đã dần tháo gỡ mác CP, sau khi danh tiếng Lộ Tinh Vũ trượt dốc fans CP cũng tan đàn xẻ nghé. Fans của em trước giờ có thích cậu ta đâu, hơn nữa em và cậu ta vốn chẳng có gì, cậu ta đam mê chơi bời như thế, em có mù mới ưng cậu ta.”

Đến tận bây giờ, đoạn truyện H do Thịnh Li gửi năm ấy vẫn hiện hữu rõ nét trong tâm trí anh. Trong những năm chia tay này, mỗi lần nhìn thấy tin tức giải trí giữa cô và Lộ Tinh Vũ, anh chỉ ước có thể làm nổ tung Super topic kia.

Anh nhếch môi cười giễu cợt: “Nếu như tên ấy không ăn chơi sa đọa, em và hắn cũng đâu phải không có khả năng.”

Thịnh Li nào biết anh lại để ý những fans CP kia đến vậy, cô đổ bệnh cả ngày, lấy đâu ra hơi sức ôn lại chuyện cũ với anh chứ, cô nhanh trí nhích sát lại, thổi hơi vào tai anh: “Aiz Dư Tiểu Trì, trước tiên đừng có lật lại chuyện cũ nữa được không? Chị đang bệnh, chị đau đầu, ôm chị đi ngủ nhé.”

“Uống thuốc chưa?”

Dư Trì đưa mắt nhìn túi thuốc trên bàn trà.

Thịnh Li vùi mình vào vai anh dụi dụi, mơ màng đáp: “Uống trước khi anh đến rồi.”

Dư Trì không nói gì thêm nữa, một tay khóa eo cô, một tay nâng mông cô nhẹ nhàng ôm cô lên. Lâu lắm rồi cả hai không ở riêng một gian phòng, Thịnh Li treo mình trên người anh mà tim đập toán loạn. Cô mân mê thùy tai anh, lẩm bẩm: “Vừa nãy quên dặn anh đeo khuyên tai cho em xem rồi.”

“Lần sau đi.”

“Anh bấm lỗ tai khi nào?”

Đến cạnh giường, bước chân Dư Trì thoáng khựng lại, anh ngước nhìn cô: “Ngày thứ ba sau khi chia tay.”

Đối diện với ánh nhìn của anh, Thịnh Li bâng khuâng khó tả, nỗi đau cuộn lên nơi đáy lòng, nhưng cô muốn biết chuyện của anh xiết bao. Muốn biết sau khi chia tay anh sống ra sao, muốn hỏi anh rằng có rất nhiều diễn viên nữ tán tỉnh anh trong đoàn phim lắm đúng không, muốn biết liệu anh có vứt bỏ những món đồ cô tặng…

Dư Trì đặt cô lên giường nhưng Thịnh Li vẫn ôm rịt cổ anh. Dư Trì thuận thế dựa vào đầu giường, mở chăn đắp cho cô xong, anh gục đầu cười giễu: “Chị à, đêm chia tay ấy tôi cũng bệnh.”

Thịnh Li trở mình đè nửa người lên người anh, úp mặt vào lồng ngực anh, “Thôi nào, em cũng bệnh rồi, đây chính là báo ứng, chúng ta có qua có lại.” Đầu cô hơi lâng lâng, có lẽ vì thuốc có thành phần an thần. Chợt nghĩ đến điều gì, cô bèn ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh đã từng đeo khuyên tai ấy chưa?”

Fans và cư dân mạng thời nay rất tinh ý, trong giới không hiếm những cuộc tình bị khui bởi cùng một phương thức và tình tiết.

Dư Trì ngẫm nghĩ, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô: “Có thầm đeo vài lần, sao nào? Chị sợ bị lộ?”

Chính vì ban đầu cả hai bị chụp, Thịnh Li lựa chọn sự nghiệp nên mới nói lời chia tay.

“Em không sợ bị phát hiện, chúng ta của hiện tại đã không còn là chúng ta của quá khứ, mọi người giờ đây đều biết anh là Dư Trì, còn em vẫn là Thịnh Li. Anh không phải bận lòng việc bị gán mác “bạn trai của Thịnh Li” hay “bạn trai cũ của Thịnh Li”, không được sống với tên họ của mình nữa.”

Thịnh Li cảm thấy có gì đó không đúng, cô nghi ngờ phải chăng anh bị PTSD* sau khi chia tay, nhoáng cái cô đã bò sát đến như dán cả người vào anh, cô mặc một chiếc áo T-shirt ở nhà rộng rãi, cổ áo thùng thình. Nằm trên người anh, những đường cong mềm mại trắng nõn nơi cô hoàn toàn lộ ra dưới mắt anh.

*PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn, một loại rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.

Nét mặt vừa lạnh căm của anh thoáng chốc trở nên sâu xa.

Anh vươn tay tì gáy cô xuống.

Trước nay anh chẳng bận tâm bị gắn mác này nọ về cô, bạn trai của Thịnh Li, đối với anh mà nói vẫn luôn là một loại khát vọng.

Bị anh giữ như vậy Thịnh Li hơi khó thở, bàn tay đặt trên ngực anh bắt đầu ngọ nguậy tới lui, nghiêm túc nhìn anh rồi lặp lại: “Em thật sự không sợ, chỉ hỏi vậy thôi, em sẽ không chia tay vì chuyện tương tự. Nhưng em cảm thấy anh cũng giống em, cũng không mong mọi chuyện bị phanh phui nhanh đến thế.”

Dư Trì lẳng lặng ngước nhìn cô, giọng khàn đi: “Ừ.”

“Em chưa từng nghĩ anh sẽ tặng khuyên tai cho em.” Thịnh Li mỉm cười nhìn anh, bất ngờ bị ánh mắt của anh phóng điện, cô tẻn tò gục xuống nhìn, khuôn mặt bỗng ửng đỏ.

Tay Dư Trì đặt sau đầu cô, anh nhìn cô rồi thình lình lật người đè cô xuống, nhấn chìm cô trong những cơn mưa nụ hôn điên đảo, trườn đầu lưỡi vào ra sức mút mát, không cho cô bất cứ cơ hội hít thở nào. Thịnh Li nức nở vài tiếng, bủn rủn đẩy anh ra, “Bị cảm đấy, sẽ lây…”

“Lây không nổi.” Giọng Dư Trì khàn hẳn, một tay nâng má cô, một tay đè chặt tay cô cạnh gối, mải miết gặm cắn môi lưỡi cô. Tim cô đập rộn rã, có lẽ bị anh hôn đến mụ mị, cô quyến luyến ôm cổ anh hôn đáp trả, kệ đi, lây thì lây.

Hơi thở vấn vít giao thoa, hô hấp vấn vương giao triền, Thịnh Li say mê chu du khắp lưng anh. Dư Trì vùi đầu vào hõm vai cô rồi từ từ ngừng lại, đặt nụ hôn lên giữa làn tóc cô, nghiêng nghiêng ngắm nhìn khuôn mặt cô trong cơn say tình ái.

Mắt Thịnh Li ướt sũng, khuôn mặt ửng hồng, chớp chớp bờ mi: “Không làm nữa à anh?”

Dư Trì rút điện thoại bên gối xem giờ, đã mười hai giờ hơn.

Anh đặt điện thoại lên đầu giường rồi tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn tường dìu dịu, anh vuốt ve lọn tóc rối trên gò má cô, khắc sâu ánh mắt của cô trong quầng sáng mờ nhạt, gương mặt đã trở lạnh, “Muốn làm nữa trước tiên chị phải nghỉ ngơi cho khoẻ đã, em đây không muốn bắt nạt bệnh nhân.”

Thịnh Li quấn lấy vòng eo săn chắc gọn ghẽ của anh, ngẩng nhìn anh nói: “Hồi ấy anh hăng say lắm mà? Sao bây giờ đổi tính rồi, không lẽ anh bị trơ lì cảm xúc?”

“Ngày xưa trẻ người non dạ, dễ bị dụ dỗ.” Dư Trì hừ một tiếng lạnh, dù đã nhịn hơn ba năm nhưng không đến nỗi “lục nghề”, anh trở người ôm cô, bực bội che kín mắt cô, “Nhắm mắt lại, đi ngủ.”

Thịnh Li cố ý chớp chớp mắt, quét tới quét lui lông mi trong lòng bàn tay anh, cười tủm tỉm: “Thế à? May mà em ra tay sớm.”

Dư Trì cong môi không trả lời.

Thịnh Li quét mãi lông mi trong lòng bàn tay anh đến khi mắt nhắm tịt, có lẽ thành phần an thần trong thuốc cảm đã phát huy tác dụng, cô thấy buồn ngủ cực nhưng vẫn giãy giụa hỏi mơ: “Anh vẫn chưa nói vì sao lại tặng khuyên tai?”

Dư Trì cụp mắt, sau vài giây im lặng anh mới hạ giọng nói: “Thật ra năm xưa anh không biết nên tặng gì, khi ấy tất cả số tiền có được chỉ vỏn vẹn bốn mươi ngàn tệ, vốn muốn dành toàn bộ để mua quà tặng em, nhưng em là một nữ minh tinh đang nổi tiếng thì có thể thiếu gì được? Cái gì em cũng có. Thành phố Tùng Sơn không có thương hiệu có tiếng nào, anh đi dạo hơn ba giờ thì nhìn trúng đôi khuyên tai này.”

Thịnh Li khẽ hỏi: “Vậy… tại sao chỉ tặng một chiếc?”

“Năm cấp ba anh và Từ Dạng chơi trong một ban nhạc, có quen một anh hát chính của ban nhạc đường phố. Anh ấy và bạn gái mỗi người thường đeo một chiếc, nghe nói họ đã ở bên nhau thuở mười mấy tuổi, tình cảm rất thắm thiết. Đến năm anh học 12 thì anh chị ấy kết hôn.” Dư Trì cúi đầu nhìn cô ngoan ngoãn khép mi mắt, “Từ nhỏ đến lớn những người đối xử tốt với anh không nhiều, anh thừa nhận mình thiếu hụt tình thương, ai đối xử tốt với anh hay không, anh thật sự rất để tâm. Em là người duy nhất anh thích, có lúc anh có thể cảm nhận được em rất thích anh, có đôi khi lại cảm thấy em đang chơi đùa anh. Lúc ấy Dung Hoa ở đoàn phim mãi, anh và em rất khó để gặp riêng. Khi đó anh bỗng dưng cảm thấy bất an nên cố ý chỉ tặng em một chiếc, cứ coi như anh mê tín đi.”

Thịnh Li rất muốn xoay lại ôm anh, nhưng lại sợ xoay lại rồi anh sẽ không chịu nói thêm nữa.

Vì vậy, cô cứ thế nhắm mắt, “Chính là ca khúc của ban nhạc anh hát trên chương trình ấy hả?”

Dư Trì đáp ừ, cúi đầu cắn tai cô, lạnh giọng nói: “Chị à, có phải chị chưa từng mở ra xem không?”

“Ơ, có đâu.” Thịnh Li chối đây đẩy, chột dạ chớp chớp hàng mi.

Dư Trì căn bản không tin, cười xòa, “Ngủ đi.”

“Vậy tầm nào thì anh đi?” Thịnh Li đã buồn ngủ cực kỳ, giọng lơ mơ.

“Sáu giờ sáng mai.”

“Thịnh Li xoay người ôm chặt anh, dụi dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh thầm thì: “Vậy anh ghi âm nhạc chuông báo thức cho em đi, em đặt chuông lúc bảy giờ. Hai hôm nay thèm ngủ nướng quá, Viên Viên lay dậy nhưng em dậy không nổi, sáng mai được nghe giọng anh em chắc chắn sẽ tỉnh trong ba giây.” Cô nói cho anh mật mã điện thoại, “Ừm, sẵn nói với Viên Viên một tiếng, sáu giờ anh đi rồi, để sáng mai em ấy khỏi phải xoắn quẩy khi vào phòng.”

“Ghi như nào?” Dư Trì hạ giọng hỏi.

“Chít chít chít chít.”

“…”

Thôi được, cô vẫn chấp niệm vì tối nay không được nghe tiếng anh chít chít.

Sáu giờ năm mươi sáng hôm sau, Viên Viên thấp thỏm đứng trước cửa thang máy lầu mười, có nên vào gọi Thịnh Li dậy không, huhuhu sợ nhìn thấy mấy thứ cấm trẻ em ghê. Nhưng mà, vẫn phải đi chứ nhỉ? Mười hai giờ tối hôm qua cô nhận được tin nhắn của Thịnh Li.

LiLi: [Buổi sáng qua đây như thường.]

Giọng điệu không giống của Thịnh Li, có lẽ là anh rể gửi.

Viên Viên lần khân chốc lát, cuối cùng vẫn lấy thẻ phòng mở cửa.

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn bàn, ánh sáng mờ mờ, như mọi ngày Thịnh Li vẫn chưa thức. Cô đứng bên ngoài quan sát tỉ mỉ nhà vệ sinh và phòng khách, không có gì khác thường.

Vì vậy, Viên Viên mon men tiến vào.

Rèm cửa che kín bưng làm căn phòng càng thêm tối, khi cô vừa đến cửa phòng.

Trên chiếc giường lớn đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.

“Chị ơi, dậy mở cửa.”

“Chị ơi, dậy mở cửa.”

……

Viên Viên thộn mặt, lật đật che mắt lại chạy tót ra ngoài tru tréo: “Huhuhuhu, em trong sáng, em không nhìn thấy gì hết.”

Cùng lúc ấy trên giường, Thịnh Li lèm nhèm sờ soạng bên cạnh nhưng chỉ thấy mỗi tấm ga giường lạnh lẽo, đâu ra Dư Trì? Cô mụ mị vài giây, khi tỉnh táo hẳn thì bật dậy ngay, nương theo âm thanh nhìn về phía đầu giường. Điện thoại đang úp ngược, tiếng báo thức réo rắt dìu dặt lặp đi lặp lại: “Chị ơi, dậy mở cửa.”

Cô dở khóc dở cười, tắt chuông báo thức trên điện thoại.

Được rồi, cô đã tỉnh như sáo rồi.

Tên nhóc thối Dư Trì ngon rồi đấy, vậy mà lại không ghi âm “Chít chít chít chít…”

Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.

Viên Viên hoàn hồn, ngơ ngác quay đầu lại.

Cô nàng cúi nhìn điện thoại của Thịnh Li, hỏi: “Ghi âm… hả?”

“Nhạc chuông báo thức.”

“…”

Một lúc sau, Viên Viên ôm ngực lẩm bẩm: “Hai người mốt ghê… cơ mà mị thích.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.