Bạch Thiên Nghiêm là một cô nhi. Bảy tuổi cha mẹ ngoài ý muốn cùng lúc qua đời, lưu lại một khoản di sản không nhỏ. Y bị vài mấy người thân thích giành giật, chờ khi tiền đến tay rồi lại không ai thực sự muốn đảm đương nghĩa vụ nuôi dưỡng y. Mọi người xem y như đồ bỏ đi đẩy tới đẩy lui, cực không tình nguyện miễn cưỡng nuôi y.
Chính vì thế tuổi thơ của y là từ trong đói khát vượt qua. Vì y đã từng trải qua nhiều loại dối trá cùng thiện biến của thế giới người lớn nên điều đó khiến y trông thành thục hơn rất nhiều so với đám bạn cùng lứa tuổi y, cho nên y cũng trở nên rất thích trẻ con. Y thích những vật nhỏ phấn phấn tròn tròn không có tâm cơ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến y bình tĩnh.
Từ 15 tuổi y bắt đầu thích ngồi xổm trước cửa trường mầm non nhìn đám trẻ bầu bĩnh hay lui tới, yên lặng thưởng thức.
May mắn bộ dạng y lớn lên coi như tuấn tú, nhu thuận, cho nên y ngồi chồm hổm ở đây cũng không có gây ra sự chú ý từ nhóm giáo viên trường mầm non. Kết quả là y cứ thường xuyên tới đây ngóng, đứng ở một góc hưởng thụ ngắm nhìn mấy đứa trẻ thân thể tròn vo này, ánh mắt híp lại như một con mèo lười khoái chí.
Trong đám trẻ phấn phấn bụ bẫm kia có một bé trai bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, đáng yêu đến quá phận đã lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y. Không giống với những đứa trẻ khác, bé trai quá mức xinh đẹp này mặc dù có một gương mặt điển hình phương Đông nhưng song đồng lại là màu xanh sẫm sâu sắc, áo sơ mi trắng noãn sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng hấp dẫn Bạch Thiên Nghiêm nhất lại là thần thái của đứa bé này. Đứa bé này không có làm ầm ĩ ngây thơ, hồn nhiên như mấy đứa trẻ khác, thậm chí tìm không thấy hai chữ ngây thơ. Lời nói, cử chỉ toàn thân đều mang theo một dáng vẻ cẩn thận nhu thuận, bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn vào khiến cho mấy đứa bé ngây thơ chung quanh giống như một đám trẻ yếu đuối, kém cỏi.
Khoảng khắc Bạch Thiên Nghiêm trông thấy cậu, lại đột nhiên có chút thất thần, thế nên đối với mấy đứa trẻ khác đều gợi không nổi một tia hứng thú.
Y đã bị hút hồn.
Nhưng thời điểm đó Bạch Thiên Nghiêm lại không biết, đứa trẻ thoạt nhìn vô hại này lại họa lên một bức tranh dày đặc trong cuộc đời y, cuối cùng không thể tránh thoát.
Đứa bé kia mới chuyển đến trường mầm non này, gia cảnh thoạt nhìn thật không bình thường. Nhất là chiếc xe limousine đưa đón cậu từ trường đến nhà, ngay cả Bạch Thiên Nghiêm vốn rất dốt về các hãng xe cũng có thể nhìn ra xe này giá trị thật xa xỉ. Trên thân xe lộ ra cảm giác kiêu ngạo, cao quý, mỗi lần thấy đều khiến Bạch Thiên Nghiêm có loại xúc động muốn dùng đồng xu hung hăng cà lên mấy đường (=..= sao nghe giống phong cách VN quá za). Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi, Bạch Thiên Nghiêm biết bản thân còn chưa đáng giá bằng lốp xe này. Vì sự xuất hiện của đứa bé đó, ban đầu Bạch Thiên Nghiêm mỗi cuối tuần lại ngồi chồm hỗm trước trường mầm non nhìn một lần, bây giờ biến thành hầu như là mỗi ngày.
Hôm nay, y vẫn như mọi ngày, ngồi trên cái ghế dài phong cách châu Âu dùng thị lực tuyệt hảo của mình yên lặng nhìn đám trẻ mập mạp này. Nội tâm không tính thuần khiết càng rạo rực khi nhìn thấy một đoàn phấn hồng túa ra, trên mặt lại một tia biểu tình cũng không có, chính trực đến nỗi không hề thấy một chút lực sát thương nào.
Cho đến khi đứa bé mỗi lần xuất hiện đều có thể một giây đánh gục Bạch Thiên Nghiêm kia đi ra, tinh thần y mới phấn chấn đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên người đứa bé kia.
Hôm nay vẫn như trước xinh đẹp đáng yêu đến mức khiến người ta chịu không nổi a……
Y yên lặng nghĩ, lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Theo lý thuyết bây giờ đã tan học, vì sao chiếc limousine luôn luôn đều đúng giờ đưa đón đứa bé kia lại không có xuất hiện, thậm chí mấy đứa trẻ cùng lớp cũng đã lục tục được đón đi lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng chiếc xe kia.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ một mình một người im lặng đứng đó, Bạch Thiên Nghiêm không khỏi nhíu nhíu mày. Không biết vì sao, y đột nhiên cảm giác đứa trẻ này thật nhu thuận và nghiêm túc đến có chút…… đáng thương. Thậm chí, Bạch Thiên Nghiêm chưa từng nhìn thấy bé cười lần nào.
Bạch Thiên Nghiêm có thể nhìn ra, người đưa đón cậu đến trường và về nhà này, đều là một số vệ sĩ áo đen mặt không chút thay đổi, mà không có cha mẹ cậu.
Hầu như không khó tưởng tượng hoàn cảnh gia đình đứa trẻ này, có vẻ không có tồn tại gì gọi là ấm áp. Lúc này, đứa bé kia bỗng nhiên chuyển hướng về phía con đường bên phải ngoài cổng trường, sau đó không hề do dự một mình từ trong cổng đi ra, rời khỏi trường mầm non. Mà giáo viên trường mầm non vốn phụ trách trông coi cậu lại vì chuyện ngoài ý muốn của một vài đứa trẻ khác đã không có chú ý cậu đã rời đi. Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, vì y phát hiện, con đường đứa bé kia đi ngược hướng với đường về nhà thường ngày.
Y đứng lên, có chút do dự.
Tuy rằng y thích nhìn ngắm mấy đứa nhỏ, nhưng chưa bao giờ làm ra bất cứ hành động không thích đáng nào, càng không có khả năng theo đuôi bất cứ đứa trẻ nào.
Nhìn thấy đứa trẻ mới năm sáu tuổi này một mình một người đi đến ngã tư đường xa lạ, vẫn khiến y lo lắng. Không hề do dự, y bất động thanh sắc đi theo, y không muốn nhìn thấy đứa bé này xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Dường như đây là lần đầu tiên đứa bé đi trên đường này, tuy rằng tốc độ không chậm, lại có vẻ phá lệ cẩn thận, đồng thời còn mang theo một chút tò mò. Tựa hồ như đây là lần đầu tiên biết đến thế giới này, có loại cảm giác thích thú tự nhiên phát ra, thích thú với sự tự do, ngẫu nhiên có mấy sinh viên tan học cảm thấy hứng thú với cậu nên tới gần, tựa hồ muốn chọc ghẹo cậu, nhưng đều bị cậu cẩn thận tránh đi, không để ý tới.
Đứa bé đối với sự thân cận của những người khác, vô luận quen thuộc hay không cũng dị thường kháng cự, lại càng không cho phép người khác đụng chạm cậu.
Sắc trời dần dần tối, đứa bé lại không có một chút mỏi mệt, ngược lại ở trên đường càng chạy càng xa, thoạt nhìn càng vui vẻ hơn chút. Tuy rằng lời nói cử chỉ vẫn như trước cẩn thận, nhu thuận, nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn nhìn ra được, cậu rất vui.
Bởi vì Bạch Thiên Nghiêm đều đặt lực chú ý ở trên người cậu nên đã vô ý đụng vào một nữ sinh xinh đẹp, dẫn đến người bảo hộ bên cạnh bất mãn, làm khó dễ y.
Bạch Thiên Nghiêm cau mày, một bên ứng phó, một bên phát hiện đứa trẻ kia càng chạy càng xa, ngay sau đó quẹo vào một ngõ nhỏ đầu phố.
Y có chút lo lắng, nhưng một hình ảnh sau đó lại khiến toàn bộ tim y đều trầm xuống, cả người có chút rét run!
Tại đầu phố đó, một gã đàn ông đeo kính, nước da hơi trắng xanh, gã đàn ông ước chừng hơn hai mươi tuổi lại lén lút theo sát sau đứa bé, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đứa bé hưng phấn đến mức có chút không bình thường, cuối cùng cũng chạy chui vào ngõ nhỏ mà đứa bé mới vừa đi vào kia.
Hỏng rồi!
Một phen đẩy ra người đàn ông tựa hồ muốn ở trước mặt nữ sinh biểu hiện anh dũng, Bạch Thiên Nghiêm không thèm nghe đối phương mắng, vội vàng chạy tới ngõ nhỏ.
Nhưng chờ đến khi y quẹo vào ngõ nhỏ kia, lại không phát hiện thân ảnh đứa bé và gã đàn ông đeo kính mắt đó. Dừng lại một chút, y lập tức phát hiện một thẻ đeo trước ngực bị rơi ở ven đường, phía trên có in khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của đứa bé kia và tên của cậu _ Lăng Nhất Quyền.
Mồ hôi lạnh nháy mắt túa ra, dự cảm không tốt toát ra càng khiến y cảm thấy bất an.
Từ lúc đứa bé đi vào ngõ nhỏ đến lúc y bỏ qua người kia đuổi tới, thời gian không vượt qua hai phút rưỡi, hẳn người sẽ chưa đi được xa.
Nghĩ vậy, Bạch Thiên Nghiêm nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên đường nhìn tập trung tại một ngõ nhỏ tương đối kín đáo. Lúc này y nhấc chân xông vào, sau đó lượn mấy vòng đi tới trước một gian phòng nhỏ bỏ hoang.
Hoàn cảnh cùng trực giác nói cho y, đứa bé và gã đàn ông đó đều ở trong này. Sau đó, y cũng không nghĩ nhiều, một bên tiến vào trong, một bên thuận tay nhặt lên một gậy gỗ to được đặt ở cạnh cửa.
Rón rén từ cầu thang gỗ lên lầu hai bụi bậm loang lổ, nín thở nghe hai giây, y quyết đoán đẩy một cánh cửa gỗ mục nát trong đó ra, lập tức liền thấy được một hình ảnh khiến y lửa giận thẳng đốt.
Trong căn phòng nhỏ bỏ hoang, ánh đèn đường mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, phác thảo rõ ràng tình cảnh trong phòng. Một gã đàn ông mặc áo lông đen, dường như đang hưng phấn thở gấp ngồi đưa lưng về phía Bạch Thiên Nghiêm. Bả vai hơi hơi ngả về phía trước. Mà ở trước người gã, một đứa bé trai bầu bĩnh đang bị gã bức tại trước ngăn tủ bỏ đi, bị một con dao nhỏ bén nhọn đặt trên yết hầu.
“Hắc hắc…… Đừng lên tiếng, để chú đây nhìn kỹ mi nào……”
Giọng gã đàn ông áp lực xen lẫn một loại hưng phấn khiến người chán ghét, khàn khàn mà quỷ dị. Nói xong, một bàn tay thô ráp kiềm chế không đậu vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của đứa bé kia, bộ dáng đứa bé kia nhếch môi cùng hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên trong nháy mắt khiến cho lý trí Bạch Thiên Nghiêm bùng nổ.
Phanh!
Không chút nào do dự, Bạch Thiên Nghiêm một bước tiến lên liền giơ gậy hướng cái gáy người đàn ông hung hăng bổ xuống.
Gã đàn ông phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết sau liền lăn ra đất kêu rên. Nhưng Bạch Thiên Nghiêm không có ý định bỏ qua, sắc mặt âm lãnh lại lần nữa giơ gậy lên nhắm ngay người đàn ông hung hăng đánh xuống. Rồi sau đó dường như cảm giác vẫn chưa giải hết hận, y không chút nào để ý đến gã đàn ông kinh hãi cầu xin tha thứ, nhấc chân lên liền đạp xuống.
Bạch Thiên Nghiêm tuy chỉ có 15 tuổi nhưng phát dục cũng không tệ lắm, thân thể thon dài hữu lực xen lẫn vẻ trưởng thành cùng dáng dấp thiếu niên. Một cước đạp xuống, thêm nữa y tâm phát ngoan độc nên lực đạo nặng đến kinh người. Lúc y quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé còn ngồi ở tại chỗ kia thì nhìn thấy trên áo sơ mi trắng noãn còn dính hai cái dấu tay đáng khinh, nháy mắt hai mắt y đỏ rực, quay đầu liền dùng chân hung ác đạp về phía giữa hai chân gã đàn ông đeo kính mắt nọ. (editor: ác thật =..=) (beta: quả này “ hàng ” nửa đời sau không dùng được rồi:v)
“Ô!”
=====
Gã đàn ông đeo kính mắt run rẩy rên một tiếng, lúc này gã đau đến nỗi muốn kêu cũng kêu không được, chỉ có thể giống như con cá chết bị mắc cạn trên bờ, miệng không ngừng khép mở thở hổn hển, mồ hôi lạnh ứa ra một thân.
Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi nhìn gã, lại vung chân hung hăng đạp vào chỗ đó, dường như đang tính cứ như vậy chặt luôn cái đó của gã, để cho gã từ nay về sau không bao giờ có thể tàn hại cây non nữa.
“Đại ca, tha…… mạng…… Tôi không dám nữa ……”
Gã đàn ông đeo kính mắt khàn khàn cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa cuộn mình tận lực bảo hộ bản thân, nhìn thấy ánh mắt băng lãnh thấu xương của Bạch Thiên Nghiêm, trong lúc hoảng hốt gã tựa hồ cũng cảm thấy của ý đồ đối phương. Sau khi thở dốc một hồi, bỗng nhiên giãy dụa túm một nắm cát bùn quăng tới trước mắt thiếu niên.
Bạch Thiên Nghiêm nhíu mày lui về phía sau, tuy nhắm mắt lại đúng lúc, nhưng mắt vẫn bị một ít cát lọt vào, đau đến nỗi nhìn không thấy gì cả.
Nhưng phản ứng của y cũng lý trí đến đáng sợ, y cầm lấy cậy gậy trong tay sống chết vung mạnh về phía gã đàn ông, thế cho nên gã đàn ông vốn muốn đánh trả chỉ có thể sợ hãi xoay người cuống quýt đào tẩu.
Gã đàn ông sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng sợ hãi một người như thế, mà đối phương thế nhưng mới chỉ là một thanh thiếu niên chưa trưởng thành thôi!
Chờ gã đàn ông khóc té chạy đi, hai mắt đỏ ngầu của Bạch Thiên Nghiêm mới dần dần khôi phục lại. Y đứng ở tại chỗ thở dốc trong chốc lát, mới quay đầu nhìn về phía đứa bé từ đầu tới cuối vẫn chưa có lên tiếng nọ.
Chỉ thấy thân thể nho nhỏ vẫn như trước ngồi ở một góc, thoạt nhìn rất yên tĩnh.
Có điều không biết có phải do ánh sáng hay sao mà Bạch Thiên Nghiêm cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tượng của cậu kia vẫn như trước hơi trắng bệch, đôi môi màu đỏ nhạt gắt gao mân lại, vô thanh vô tức lộ ra quật cường, đề phòng, còn có lạnh lùng.
Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc một lúc mới buông gậy xuống, sau đó cẩn thận đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, y vẫn duy trì khoảng cách.
Y muốn an ủi đứa bé này nhưng cũng không dám chạm vào cậu, sợ khiến cậu phản cảm.
“Đã không có việc gì rồi, nhóc đừng sợ.”
Y cố gắng dùng ngữ điệu ôn nhu nhất trấn an đối phương, lại có vẻ hơi chút khẩn trương mà trở nên ngốc nghếch. Bởi vì đứa bé không nói một lời kia đang dùng song đồng u lãnh như viên ngọc phỉ thúy lẳng lặng đối diện y, khiến y có loại cảm giác bị nhìn thấu triệt để.
“Anh…… Đưa nhóc về nhà được không?”
Bạch Thiên Nghiêm khụ một tiếng, thử nhỏ giọng hỏi.
Bạch Thiên Nghiêm còn trong thời kì đổi giọng, nhưng giọng nói đã có chút từ tính của một người đàn ông trưởng thành, khi thấp giọng nói chuyện, có loại cảm giác khêu gợi ấm áp.
Đứa bé không có đáp lại, vẫn như trước lẳng lặng nhìn y, một đôi mắt màu xanh sẫm thâm thúy đến mức có chút yêu dị.
“Được rồi……”
Bạch Thiên Nghiêm có chút bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng, trầm mặc một lúc sau, y quyết định dùng điện thoại báo nguy, báo cảnh sát gọi người nhà đứa bé đến.
Chẳng qua sự việc đến lúc đó giải thích có thể sẽ hơi phiền phức, nhưng y không nghĩ nhiều như vậy.
Không biết vì sao, tuy rằng y phi thường thích đứa bé này, nhưng lại có chút sợ hãi cậu. Cái loại cảm giác này cụ thể là thế nào thì y lại nói không nên lời.
Ngay tại lúc y muốn đứng lên, đứa bé kia lại đột nhiên kéo lấy áo Bạch Thiên Nghiêm, Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt. Còn chưa phản ứng lại, thân thể nho nhỏ đã bổ nhào thật mạnh vào trong lòng y, gắt gao ôm lấy y.
Bạch Thiên Nghiêm có chút sững sờ, ngốc ngốc nhìn cái đầu nhỏ mềm mịn trong lòng mình. Dù là cách quần áo nhưng y vẫn như trước có thể rõ ràng cảm giác được, đứa trẻ nhìn như bình tĩnh này, từ giữa ngón tay truyền đến run rẩy cực độ, muốn khắc chế lại không thể ngừng được.
Tâm không khỏi đau đớn, “Đừng sợ, từ nay về sau anh vẫn sẽ bảo vệ nhóc……”
Bạch Thiên Nghiêm theo bản năng thấp giọng hứa hẹn, nhẹ nhàng lấy tay vỗ cái lưng non mềm của đứa bé kia. Đứa trẻ ngay cả run rẩy cũng phải khắc chế này, đến cùng là ở trong cái dạng hoàn cảnh gia đình nào mà lớn lên vậy?
Đứa bé trong lòng Bạch Thiên Nghiêm nghe vậy sửng sốt, cánh tay trắng múp míp như củ sen không tự chủ được lại ôm sát đối phương vài phần, cái đầu nhỏ gật gật với biên độ rất nhỏ.
“Tôi biết anh là ai……”
Bỗng nhiên, vật nhỏ rầu rĩ mở miệng, giọng nói non nớt của đứa nhỏ này mềm mại mà du dương, phảng phất như viên ngọc châu đang rơi, tuy ngữ điệu không có lên xuống gì, nhưng giọng nói đặc biệt kia lại là giọng trẻ con hay nhất mà Bạch Thiên Nghiêm từng nghe. So với diện mạo của cậu càng có lực sát thương.
“Ân?”
Người sau một bên thất thần, một bên theo bản năng nói.
“Anh mỗi ngày đều ở cửa trường mầm non nhìn lén tôi. (editor: bị phát hiện roài =.,=) (beta: không lừa được cả đứa bé học mẫu giáo, Nghiêm Nghiêm, hai má thất vọng về con quá:v”
“Các bạn nhỏ khác đều nói anh là biến thái. (=.,=)”
“Sau này anh có còn đến nhìn tôi không? (*sặc*)”
“Nếu anh không đến, tôi liền nói cho ba ba biết có biến thái mỗi ngày đều ở cửa trường mầm non nhìn tôi. Người sẽ giết anh, ba ba tôi là ‘Lão đại’. (=..= đây mà là lời của trẻ con sao?)”
Đây là có chuyện gì? Đứa bé này phản ứng không khoa học a!
Bạch Thiên Nghiêm rơi lệ, mình như thế nào đã thành biến thái rồi, y chỉ là thích yên lặng nhìn mấy đứa nhỏ mà thôi.
Y không biết vì sao sự tình lại phát triển thành như vậy, nhưng thấy vật nhỏ đang rúc vào trong lòng mình ra vẻ một bộ thâm trầm, trên mặt lại ẩn ẩn lộ ra thần sắc chờ đợi kia, đột nhiên lại có loại cảm giác bất đắc dĩ.
“Trả lời tôi.”
Đứa bé thấy y không lên tiếng, ngữ khí nháy mắt lạnh xuống.
“Được……”
Bạch Thiên Nghiêm thỏa hiệp. Tựa hồ đối với đứa bé trong lòng mình đã là tâm tính mặc cho ngược rồi.
Sau đó, đứa bé lôi kéo Bạch Thiên Nghiêm đi dạo ở ngã tư đường gần đó, nhưng cậu cũng không giống một số đứa trẻ khác thích đòi mua thứ mà mình nhìn trúng, dù cảm thấy rất hứng thú, cậu cũng cố khắc chế, dường như trong thế giới của cậu, không có cái gì gọi là giải trí. Lại bởi vì bộ dạng thật sự xinh đẹp đáng yêu nên dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt nhiệt tình, có vài nữ sinh trung học thậm chí nhịn không được muốn phác lên xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Nhưng cậu bé so với lúc nãy càng đề phòng hơn, hoàn toàn không cho phép người khác tới gần cậu, chỉ có gắt gao lôi kéo tay Bạch Thiên Nghiêm.
Cho đến lúc xe nhà cậu bắt đầu xuất hiện tại gần đó, có vẻ như họ đang tìm kiếm bóng dáng cậu, cậu mới bất động thanh sắc bảo Bạch Thiên Nghiêm rời khỏi cậu, rồi sau đó một mình một người đi đến địa phương có thể thấy được, để xe phát hiện mình.
Bạch Thiên Nghiêm yên lặng đứng tại xa xa nhìn, đột nhiên cảm giác đứa trẻ nho nhỏ kia, so với trong tưởng tượng của y có vẻ phức tạp hơn nhiều.