Lăng Nhất Quyền mặt không biểu tình đứng ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến Bạch Thiên Nghiêm vốn lạnh cả người nay hàn ý càng sâu, đầu ngón tay cầm điện thoại di động theo bản năng run rẩy _ nhớ tới mười tấm ảnh mà điện thoại di động của y nhận được ngay vừa rồi…
“…” Nhưng Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh đã hồi phục thái độ bình thường, lặng yên không một tiếng động cúp điện thoại, nhàn nhạt nói : “Gọi nhầm…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, điện thoại di động lại vang lên, Lăng Nhất Quyền nháy mắt liền thấy màn hình điện thoại hiện lên _ Tĩnh Trầm.
Lăng Nhất Quyền sắc mặt liền trầm xuống ngay tại chỗ.
Bạch Thiên Nghiêm cũng sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, vô ý thức muốn nghe điện thoại, lại bị đường nhìn rõ ràng không vui của Lăng Nhất Quyền làm cho khiếp sợ không dám nhúc nhích.
Lăng Nhất Quyền cởi găng tay dùng làm bếp ra, lấy điện thoại của Bạch Thiên Nghiêm qua nhấn nút trả lời, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
“…”
Bên đầu kia điện thoại, Tĩnh Trầm hình như đang nói gì đó, thế nhưng Bạch Thiên Nghiêm không nghe thấy. Chỉ nhận thấy sắc mặt của Lăng Nhất Quyền trầm hơn vài phần, lạnh lùng nói: “Mắc mớ gì tới ngươi!” (>’’<)
Bạch Thiên Nghiêm lặng lẽ nghe, âm thầm vì Tĩnh Trầm đổ mồ hôi. Giọng nói đứa trẻ Nhất Quyền này phi thường dễ nghe nhưng những lúc băng lãnh luôn có loại uy hiếp lạnh đến xương tủy.
“…”
Y mơ hồ có thể nghe thấy Tĩnh Trầm lại nói vài câu gì đó.
“Anh ta không rảnh.” Lăng Nhất Quyền lạnh như băng liếc mắt Bạch Thiên Nghiêm, đáp lại ba chữ, xong cúp điện thoại. (bất lịch sự =.,=)
Bạch Thiên Nghiêm chỉ có thể đoan chính ngồi, trầm mặc tiếp thu đường nhìn quét tới từ Lăng Nhất Quyền, lòng có chút bất đắc dĩ _ đứa trẻ này sao lại tự ý thay y quyết định mọi chuyện như vậy? Bất quá, y không ghét là được.
Chống nắm tay lên chỗ tựa trên sô pha sau lưng Bạch Thiên Nghiêm, khuôn mặt băng lãnh của Lăng Nhất Quyền để sát vào y : “Tôi nhớ kỹ đã nói với anh là ít cùng hắn tiếp xúc, anh nghe không hiểu?”
“Ngoài chuyện công việc ra, tôi không cùng cậu ta tiếp xúc qua.” Bạch Thiên Nghiêm nghiêm túc trả lời.
Lăng Nhất Quyền chậm rãi híp mắt một cái, nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm hai tròng mắt lộ ra một tia u ám nguy hiểm, “Vậy anh nhận điện thoại của hắn, sao phải giấu giếm?”
“…” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, vừa định giải thích cú điện thoại đầu tiên không phải là Tĩnh Trầm gọi tới thì trong phòng bếp liền phát sinh một tiếng nổ lớn. Hai người đều khựng lại, sau đó vội vã chạy về phía phòng bếp.
Một lúc sau, Bạch Thiên Nghiêm tắt bếp lửa buồn bực nhìn Lăng Nhất Quyền, “Nấu bát canh vì sao có thể nấu đến nổ luôn chứ?”
Phòng bếp vốn ngăn nắp sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, đã triệt để biến thành hiện trường thảm họa, bức tường trắng bị chất lỏng không biết tên phun ra dính khắp nơi. Một con cá mập ú còn vui vẻ giãy dụa ở trên sàn nhà, quỷ dị nhất chính là con dao dị thường sắc bén _ Lăng Nhất Quyền cư nhiên cắm gần một nửa thân dao lên cái thớt gỗ…
“…” Đối mặt trách cứ, thanh niên tuấn mỹ tuy rằng mặt không biểu tình lại làm cho người ta có loại ảo giác như một con cún lớn màu trắng đang rũ tai xuống.
“Cà rốt cắt bự chảng thế này, kỳ thực chả ngon miệng tý nào.” Bạch Thiên Nghiêm hít sâu một hơi, chỉ chỉ cà rốt hầu như bị cắt thành nửa nắm tay, vừa định đích thân làm mẫu một chút, lại nhìn đến thùng rác, nháy mắt nổi giận : “Sao cậu lại đem ném toàn bộ khổ qua ( mướp đắng) vào thùng rác! Cho rằng như vậy cũng không cần ăn?”
“…” Lăng Nhất Quyền nhìn khổ qua vô tội trong thùng rác kia một chút, không lên tiếng.
“Ớt chuông cũng ném hết? Thật sự là dứt khoát!”
“…” Chú cún trắng to lớn tự biết đuối lý lặng lẽ lay lay đuôi. (LOL cười chết ta rồi)
Cầu hồ ly đứng một bên vây xem thì lại rất hưng phấn, còn gào lên hai tiếng tựa như muốn trợ uy, rất là hưởng thụ cảnh chủ nhân của mình bị quát. (=.,= đồ phản chủ)
“Cậu đi phòng khách chờ đó, tôi tới làm.” Cuối cùng, Bạch Thiên Nghiêm đuổi thanh niên ra khỏi bếp. Thanh niên lúc đầu không nguyện ý vì ngón tay Bạch Thiên Nghiêm bị thương, nhưng cuối cùng nói không lại y, nên đành thành thật ngồi ở phòng khách đợi.
Đóng cửa phòng lại, thấy thanh niên cuối cùng cũng bị dời đi lực chú ý, Bạch Thiên Nghiêm cố ý sừng sộ lên, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy bị thanh niên chất vấn, kỳ thực y cũng không biết trả lời như thế nào. Có thể, y không muốn nói dối thanh niên, càng không muốn thanh niên quan tâm tới việc này.
Vừa liếc nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, Bạch Thiên Nghiêm vừa sửa sang lại phòng bếp, một bên hồi tưởng lại ngày tương ứng trong ảnh chụp cùng với những người có khả năng liên quan.
Tuy Lăng Nhất Quyền ít tiếp đãi khách ở nhà, nhưng vẫn có phòng khách riêng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, người lắp đặt máy thu hình nằm trong số những người đến đây.
Sau buổi cơm tối, Bạch Thiên Nghiêm thừa dịp Lăng Nhất Quyền ở phòng làm việc sáng tác nhạc, y nhanh chóng kiểm tra cẩn thận phòng một lần. Cư nhiên thực sự tìm ra 3 cái cameras tinh xảo và khéo léo như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhất thời, một loại ác cảm bị người nhìn trộm cuộc sống riêng tư làm cho cả người y vừa áp lực lại vừa phẫn nộ.
Bạch Thiên Nghiêm nhắm mắt lại trầm tư một lát, trong đầu nhanh chóng loại bỏ thông tin, rất nhanh đã lập ra danh sách những người tới chơi. Dùng phương pháp loại trừ bỏ đi những người hoàn toàn không có thời gian gây án, còn lại ba người có hiềm nghi, trong đó bao gồm bạn của Lăng Nhất Quyền _ Đoan Trang Nam.
Nhà Lăng Nhất Quyền tuy từ bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng hệ thống an ninh lại hoàn thiện đến mức khiến người khác sôi máu. Nếu như chưa tiến hành điều tra qua kết cấu cùng hệ thống an ninh ngôi nhà này, hoặc chưa có sự cho phép của chủ nhân, một người xa lạ sẽ không có khả năng vào nhà mà không bị cameras an ninh phát hiện.
Hồi tưởng tới thần thái cùng một vài chi tiết của những người tới chơi lúc đó, cuối cùng Bạch Thiên Nghiêm đem nghi vấn đặt ở trên người Đoan Trang Nam.
Kết hợp với các dấu hiệu khác, 70% người đó là hắn.
Bạch Thiên Nghiêm nhíu mày, lặng lẽ tìm di động của Lăng Nhất Quyền, nhập mật mã mở khóa, rất nhanh đã tìm ra số điện thoại của một người _ Lăng Thiên Hằng, phụ thân của Lăng Nhất Quyền.
Tuy chỉ gặp qua một lần vào 15 năm trước, thế nhưng cái loại băng lãnh uy hiếp đặc trưng của vương giả trên thân người đàn ông này. Bây giờ nhớ lại vẫn khiến cho y có loại sợ hãi vô pháp nói thành lời.
Có thể nói, y hoàn toàn không muốn tiếp xúc với người này, nhưng hiện tại y muốn thử, bởi vì y hoài nghi Đoan Trang Nam là do hắn phái tới.
“Lăng tiên sinh, chào ngài, tôi là Bạch Thiên Nghiêm.” Điện thoại vang lên vài tiếng sau thì đường dây được nối. Tuy nội tâm ít nhiều có chút tiêu cực nhưng giọng của Bạch Thiên Nghiêm vẫn bình thản, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
“…” Tựa hồ khá ngoài ý muốn việc Bạch Thiên Nghiêm cũng dám gọi điện thoại cho hắn, đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạt trầm thấp. Tiếng cười băng lãnh đến cực điểm, như luồng hàn khí khiến Bạch Thiên Nghiêm lạnh cả lưng : “Lá gan mi không nhỏ, cư nhiên gọi điện thoại cho ta.”
Giọng của người đàn ông kia rất trầm, như rượu ngon lâu năm, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lộ ra nguy hiểm không cách nào hình dung.
Bạch Thiên Nghiêm vẫn như cũ tinh tường cảm giác được sát ý ở bên trong.
Bạch Thiên Nghiêm biết Lăng Thiên Hằng từng phái người đối phó y một lần, nhưng sau đó tựa hồ đã không có động tĩnh nào khác.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại không hề biết, số lần Lăng Thiên Hằng phái người đối phó y, tuyệt đối không dưới năm lần. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, những hung hiểm sau đó đều bị người của Lăng Nhất Quyền cản lại.
Thậm chí, Lăng Nhất Quyền vì cảnh cáo cha mình, còn hung hăng phá nát một nhánh thuộc công ty của hắn, nếu như không phải thuộc hạ của hắn _ Diệp Thương đúng lúc xử lý, thiếu chút nữa liền gây thành cục diện vô pháp xoay chuyển.
Con trai ruột của mình lại vì một người ngoài, ý đồ đem sản nghiệp của mình hủy hoại trong phút chốc _ không có chuyện nào so với chuyện này càng làm cho người đàn ông đó tức giận.
Lăng Thiên Hằng còn tinh tường nhớ rõ, đêm hôm đó, đứa con trai quanh năm không trở về nhà lại xuất hiện. Hắn còn chưa kịp vui mừng, câu nói đầu tiên của Lăng Nhất Quyền đã khiến hắn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét : ” Tôi không có kiên nhẫn chơi tiếp với ông nữa, nếu như có thêm một người có ý đồ tổn thương hắn _ tôi sẽ trực tiếp đối phó người mà ông để ý, ông cứ thử mà xem.” (‘’người ông để ý’’ : nhìn lên trên a :333)
Lăng Thiên Hằng biết con mình nghiêm túc.
Bởi vì tính cách con hắn và hắn, rất dễ đi tới cực đoan.
“Có chuyện cần nói với ngài.” Bạch Thiên Nghiêm bình tĩnh nói.
“Oh?” đầu điện thoại bên kia tựa hồ châm chọc cười một tiếng, lại hiếm khi không tức giận, mà là cảm thấy có chút hứng thú hỏi lại, “Chuyện gì?”
Chỉ một câu hỏi lại này, Bạch Thiên Nghiêm đối với suy đoán của mình lại khẳng định thêm vài phần.
Dựa theo mức độ chán ghét của nam nhân đối với mình, thông thường căn bản sẽ khinh thường cùng y nói chuyện với nhau, càng miễn bàn chủ động hỏi ngược lại.
“Ngài là cha của Nhất Quyền, tôi có thể hiểu được sự quan tâm của ngài đối với cậu ấy, nhưng xin ngài không cần tự ý đem cameras lắp đặt ở trong phòng của cậu ấy, được chứ?”
Đầu điện thoại bên kia ngẩn người, giọng nói lạnh thấu xương, cười như không cười hỏi lại: “Sao mi lại xác định là ta?”
“Nhất Quyền nói cho tôi biết.” Đối với câu hỏi phủ định lại của người đàn ông, Bạch Thiên Nghiêm chỉ chậm rãi hộc ra mấy chữ, giọng nói trầm tĩnh mà bình thản, hoàn toàn nghe không ra là đang nói dối.
Chỉ với mấy chữ này đã thành công làm cho người đàn ông này tin là y đã biết.
Là một người cha, so với ai khác hắn hẳn hiểu rõ năng lực con trai mình.
“A, lần này chỉ là vui đùa một chút thôi, đừng cho là ta sẽ bỏ qua cho mi.” đầu điện thoại bên kia vẫn vui vẻ như trước, nhưng lại ẩn chứa sát khí càng nặng so với lúc nãy.
“Xin ghi nhận.” (raw: 承蒙记挂 ; QT : Nhận được nhớ, ko hiểu T.T)
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Nghiêm nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Xem ra y không đoán sai, đối phương chắc là định dùng những tấm hình này buộc y rời khỏi Lăng Nhất Quyền.
Có điều đã không thành công. (raw : 只是就这样被打断了 ; QT : Chỉ là cứ như vậy bị cắt đứt à T.T)
Nếu như ảnh chụp là do ba Nhất Quyền chụp, như vậy lấy tính tình của đối phương, sẽ kiên quyết không đem ảnh chụp lưu truyền ra ngoài khiến con mình bị gièm pha.
Đem mấy cái cameras vứt vào thùng rác, Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi nhìn về phía ảnh hai người chụp chung đặt ở đầu giường ___ đó là một buổi chiều cuối tuần, Lăng Nhất Quyền lười biếng gối lên chân y đọc sách. Bên cạnh còn có một con hồ ly đáng yêu như quả cầu lông đang nũng nịu cọ cọ.
Thật là một hình ảnh bình thường, nhưng lại là hình ảnh đẹp nhất mà y có trong đời.
Vô luận là ai, cũng không cho phép phá hư.
Ngay lúc đó, Bạch Thiên Nghiêm cũng thực sự tin tưởng vững chắc rằng, không có bất kỳ người nào hoặc chuyện gì có thể khiến y rời khỏi Lăng Nhất Quyền.
==========
Buổi tối, tắm xong Lăng Nhất Quyền ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon ở phòng khách nhỏ màu trắng ngà, đang đợi Bạch Thiên Nghiêm khéo léo vì cậu lau khô mái tóc ướt. Ở bên chân của cậu còn đặt một thùng thư mới nhất của fan hâm mộ gửi cho cậu, những phong thư đầy mùi thơm, trong đó có một phần đã bị mở ra xem qua.
Bạch Thiên Nghiêm cầm khăn mặt mềm mại ngồi sau lưng cậu, chiếc áo cổ chữ V màu trắng ngà càng tôn lên vòng eo hữu lực mềm dẻo của y, điều kiện tiên quyết là _ không cần để ý tới cầu hồ ly đang chui qua chui lại ở trong áo y. (=.,= nó ỷ nó là thú nên mún dê thì dê mà)
“Gru..gru..!” hiển nhiên là tiểu tử kia buổi tối không có đủ thịt để ăn, nên lúc này đang tranh thủ xin thêm _ nó dùng móng tay thịt thịt đáng thương đẩy đẩy hông của Bạch Thiên Nghiêm. Bạch Thiên Nghiêm liếc mắt nhìn cái bao tử tròn vo của nó, không thèm để ý đến.
Lăng Nhất Quyền một bên đem cầu hồ ly từ trong áo của người đàn ông kéo ra ném qua bên, một bên mở ti vi, sau đó đường nhìn dừng ở hình ảnh quảng cáo tại một công viên trò chơi.
Đó là công viên trò chơi mà khi còn bé Bạch Thiên Nghiêm từng dẫn cậu đi, không giống với 15 năm trước, những cơ sở vật chất thô sơ thời thơ ấu giờ đây đã trở nên hiện đại thú vị hơn.
Lăng Nhất Quyền an tĩnh nhìn, thẳng đến khi quảng cáo qua đi cũng không có dời đường nhìn khỏi ti vi.
Một lát sau, cậu cũng không nói gì, chỉ yên lặng quay đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm.
Song đồng u ám mà quỷ dị.
Nhận thấy tầm mắt quỷ dị, sau lưng Bạch Thiên Nghiêm một trận tê dại, ho khan một tiếng, nhàn nhạt lộ ra nụ cười : “Cuối tuần chúng ta đến công viên trò chơi này đi?”
Vì vậy, tối hôm đó tuy Lăng cục cưng không có đáp lại, nhưng cuối tuần lại hiếm thấy không nằm sấp trên ngực Bạch Thiên Nghiêm ngủ nướng, mà là dậy thật sớm, trực tiếp xốc chăn Bạch Thiên Nghiêm lên.
” Ưhm…”
Bạch Thiên Nghiêm thống khổ nỉ non một tiếng, dùng dằng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay _ 06: 30.
“Đừng làm rộn… công viên 9 giờ mới mở cửa…” Uể oải không chịu nổi nói xong, Bạch Thiên Nghiêm lại vùi đầu vào trong cái gối mềm mại ngủ bù.
Đêm qua y bị người nào đó dằn vặt đến hai giờ, sáng sớm cũng không thể khỏe mạnh như người tuổi trẻ được. (thanh thủy văn rồi T.T, ta hận quá >’’<)
Có thể cũng cảm nhận được Bạch Thiên Nghiêm uể oải nên Lăng Nhất Quyền không có đẩy nữa, chỉ an tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn chằm chằm eo cong xinh đẹp của Bạch Thiên Nghiêm đến đờ ra.
Bạch Thiên Nghiêm mơ mơ màng màng ngủ một lát sau, lại mơ hồ nhận thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp, liền nghiêng mặt sang bên hướng Lăng Nhất Quyền nhìn qua, mới liếc mắt một cái đã có loại cảm xúc muốn bật cười.
Chỉ thấy Lăng Nhất Quyền như chú chó lớn màu trắng qùy ngồi ngay ngắn ở trên giường. Thấy y tỉnh, cũng không nói gì cả, chỉ hơi ngẹo đầu nhìn y.
Hoàn toàn vô hại khiến cho Bạch Thiên Nghiêm có ảo giác như đêm qua dằn vặt y cũng không phải là cậu.
“Được rồi, tôi dậy đây.”
Bị bộ dạng đáng yêu hiếm thấy của cậu khiến tâm tình y không tệ nên Bạch Thiên Nghiêm lười biếng hướng Lăng Nhất Quyền ngoắc ngoắc ngón tay, người sau y tiến sát vào y, cho nhau một nụ hôn buổi sáng ấm áp : “Chào buổi sáng.”
“Ô! Đừng cắn —— ”
===
Vì để tránh bị nhận ra, hai người cải trang một phen. Lăng Nhất Quyền mặc một áo sơ mi thường tuyết trắng kiểu Anh, phối hợp với bím tóc một bên, khuôn mặt xinh xắn được hoá trang cực kỳ xảo diệu, nhìn không ra dáng dấp vốn có, có hơi thở cổ điển không thể nói thành lời.
Bạch Thiên Nghiêm vốn ngũ quan anh khí được Lăng Nhất Quyền tận lực nhấn mạnh đường cong một chút, thêm một kính mắt viền vàng nên nhìn nho nhã hơn, có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng không cho người khác thân cận.
Hai người lái xe đi tới công viên trò chơi, ở đây như lâu đài trong truyện thiếu nhi, phi thường náo nhiệt. Từ xa nhìn lại thì thấy có rất đông gia trưởng mang theo trẻ nhỏ và nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi.
Nhân viên công tác giả thành nhân vật hoạt hình đi trong đám người vui đùa với trẻ con. Trong đó một con thỏ phấn hồng uốn éo cái mông thật vui là đặc biệt được hoan nghênh, trong tay còn cầm bán các quả bóng bay cực kỳ đáng yêu.
Khi Lăng Nhất Quyền đi ngang qua bên cạnh hắn, ánh mắt dừng một chút trên những quả bóng bay, một tia quỷ dị hiện lên, nhưng cậu rất nhanh đã thu lại đường nhìn.
Hình dạng khí cầu giống như cái mà năm đó Bạch Thiên Nghiêm mua cho cậu, một con heo con màu hồng nhạt tròn vo, thoạt nhìn rất ngu ngốc.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm không biết là vô tình hay là cố ý, nghiêm trang tiến lên lần thứ hai mua cho cậu con heo con hồng nhạt này.
Lăng Nhất Quyền trầm mặc mắt LiẾc nhìn Bạch Thiên Nghiêm, lạnh như băng lắc đầu.
“Không phải cậu thích nhất heo con hồng nhạt sao?”
“Không thể nào.” Thanh niên mặt không thay đổi, biểu hiện trên mặt như có chút không nhịn được.
Bạch Thiên Nghiêm mỉm cười, lại mỉm cười.
Cuối cùng, thanh niên đẹp như tuyết liên, cứ như vậy bị ép cầm con heo con hồng nhạt ngu xuẩn, trầm mặt đứng tại chỗ đợi người nào đó mua vé trở về. (=.,=)
“Thật là đáng yêu, làm sao bây giờ, anh ấy đi một mình sao? Chúng ta tới gần thử đi?”
“Tớ không dám, cậu đi đi —— ”
“Mặt bên của anh ấy nhìn giống như Lăng Âm Hoàng a, thật tình quả là xinh đẹp —— ”
“A, có hai cô mỹ nữ người lai muốn tiến gần qua kìa, ghê tởm… Di, không dám tới gần?”
Vì vậy vốn quay đầu nhìn thanh niên cao kinh người, thì giờ hầu như thành một phong cảnh đặc biệt, vô số ánh mắt cực nóng lại tò mò đặt lên người cậu, không ít cô gái trẻ còn ngượng ngùng lấy điện thoại chụp ảnh cậu. Trong đó có nhiều cô đủ tự tin, tính tiến tới gần, nhưng các cô đó đều bị cái loại khí thế trời sinh cường đại này của Lăng Nhất Quyền uy hiếp không dám tới gần.
“Anh gì ơi…” Bỗng nhiên, một giọng nói khiếp đảm mềm mại ở bên cạnh cậu truyền đến. Lăng Nhất Quyền cúi đầu, phát hiện đó là một bé trai quần áo có chút chấp vá, nhưng đôi mắt sáng ngời, rất đáng yêu.
“Anh có thể.. cho em quả bóng bay của anh không…” tuy bé trai dựa vào rất gần, lại không chút nào dám đụng vào quần áo tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé không quá sạch sẽ nhẹ nhàng chỉ chỉ bóng bay heo con hồng nhạt.
“Vì sao?” Lăng Nhất Quyền rũ mắt xuống nhàn nhạt hỏi.
“Bởi vì, em vừa thấy chú kia kín đáo đưa cho anh, mà anh lại có vẻ không thích lắm… Nếu như.. nếu như không thích, có thể cho em không?” Dường như cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút không lễ phép, bé trai ngượng ngùng đến nỗi mặt cũng đỏ. Cậu hỏi qua rất nhiều người nhưng không ai nguyện ý cho cậu, một vài chú mang theo con nhỏ còn mắng những lời thật khó nghe bảo cậu cút đi.
Thế nhưng cậu thực sự rất muốn một quả bóng bay cho em gái, chỉ là trong nhà bây giờ không có dư tiền.
Hơn nữa, anh trai này, thoạt nhìn không giống như sẽ mắng cậu…
Thanh niên câm nín nhìn một cái quả bong bóng heo con phấn hồng trong tay như là một thứ vướng bận, lại không có đưa cho đứa bé kia, mà là từ trong ví tiền rút ra một tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho bé trai, “Tự qua mua.”
Bé trai kinh ngạc chớp chớp đôi mắt to trong suốt, mặc dù đối với bộ dạng anh trai này rõ ràng thoạt nhìn không thích, lại có vẻ không cho phép cậu chạm vào quả bóng cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng bé trai vẫn rất cao hứng cầm tiền mặt qua mua một quả bóng heo con y như vậy. Chỉ là khi trả lại tiền thối, Lăng Nhất Quyền không cần.
“Bắt cậu đợi lâu rồi.” khi Bạch Thiên Nghiêm mua vé trở về, trong tay còn cầm ba cây kem, thuận tay cho bé trai tính rời đi kia một cây, sau đó đem một cây lớn nhất đưa cho Lăng Nhất Quyền : “Hương thảo khẩu vị.”
Tôi cũng chưa nói là muốn ăn ……………….
Lăng Nhất Quyền có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn thành thật nhận lấy, ngoan ngoãn liếm, nhất thời xung quanh đường nhìn đặt lên người cậu càng lửa nóng quỷ dị hơn.
Hai người một đường tùy ý đi nhìn một chút, rất nhanh đã đi tới khu trò chơi.
Khi còn bé mang Lăng Nhất Quyền tới, rất nhiều trò chơi do có giới hạn tuổi nên không thể chơi, bây giờ đương nhiên không thành vấn đề. Vì vậy Bạch Thiên Nghiêm kéo Lăng Nhất Quyền đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
Lăng Nhất Quyền ngẩng đầu nhìn tàu lượn bảy vòng lớn, lại nghe thấy tiếng la hét chói tai từ trên đoàn tàu truyền tới, đã ngay tại chỗ cự tuyệt.
Không thể nhìn thấy mặt than lộ ra biểu tình kinh khủng như mong đợi, Bạch Thiên Nghiêm rất tiếc nuối thở dài ; nhưng nhìn sắc mặt cậu trắng bệch lại không tiện ép buộc cậu, chỉ có thể một mình đi qua xếp hàng.
Người dám chơi bảy vòng không nhiều lắm, bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm có một cô gái thanh tú chừng hai mươi thấy Bạch Thiên Nghiêm một mình, do dự một chút mới có chút ngượng ngùng lên tiếng chào: “Xin chào, anh cũng là một mình tới chơi cái này sao?”
“Uh, người đi theo tôi không thích chơi cái này.” Đứng xếp hàng cảm thấy nhàm chán nên Bạch Thiên Nghiêm cười nhạt trả lời một câu, “Cô cũng vậy?”
“Đúng vậy, các cô kia cũng không dám chơi cái này, nhưng tôi vẫn muốn thử xem, trước đó chơi Hoan Nhạc Cốc đường ray làm bằng gỗ kia không nhiều vòng như vậy.”
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng còn được xếp ngồi với nhau.
“Cái kia… lát tôi có thể nắm tay anh không? Tôi vẫn có chút sợ.” Cô gái lấy dũng khí hỏi, hai tròng mắt long lanh ngượng ngùng lại mong đợi nhìn Bạch Thiên Nghiêm.
“Không thể.” Bạch Thiên Nghiêm còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh như băng liền lãnh đạm ngắt lời cô. Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên đẹp đến nỗi gần như không giống người thật đứng ở trước mặt bọn họ, không lộ biểu tình gì cũng đã khiến cô có loại cảm giác áp bách hít thở không thông.
Lập tức liền thấy người đàn ông thành thục bên cạnh bị cậu kéo, sau đó bọn họ cùng nhau ngồi xuống ở một hàng ghế còn sót lại sau cùng.
“Nhất Quyền, cậu chắc chắn không thành vấn đề chứ?” Bạch Thiên Nghiêm nhìn khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của Lăng Nhất Quyền, thử hỏi, “Kỳ thật, không cần miễn cưỡng.”
“Câm miệng.” Lăng Nhất Quyền có chút chán ghét nhìn cái ghế đã bị rất nhiều người ngồi qua một cái, lại nhẫn nại ngồi xuống. Dừng một chút, cậu quay đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm, nghiêm túc nói: “Anh sợ thì có thể nắm tay tôi.”
Rõ ràng là cậu đang ở đây sợ mà ___ Bạch Thiên Nghiêm muốn cười, thế nhưng sợ chọc đến tâm phản nghịch lại gặp phải một đêm không may.
Bất quá, nếu như có thể thấy mặt than lộ ra biểu tình sợ hãi, cũng cực thú vị.
“Trước đây cậu hoàn toàn chưa từng chơi sao?”
“Đây là lần thứ hai tôi tới công viên trò chơi.” Lăng Nhất Quyền nhìn đường ray trước mặt bình tĩnh trả lời.
Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, ngực một trận nghẹn ngào nhưng không có hỏi vì sao, chỉ là chậm rãi cầm bàn tay lạnh như băng của Lăng Nhất Quyền, “Tôi cũng vậy.”
Lăng Nhất Quyền quay đầu nhìn y.
“Sau này, chúng ta sẽ cùng đi rất nhiều rất nhiều nơi.”
” Ừ.” Lăng Nhất Quyền nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt xinh đẹp thật sâu nhìn Bạch Thiên Nghiêm, bỗng nhiên ôn nhu nói : “Nếu như anh già đến mức đi không được, tôi cõng anh.”
“Vô nghĩa!”
Sau khi những nhân viên kiểm tra an toàn xong, đoàn tàu bắt đầu khởi động, phát ra tiếng xình xịch xình xịch máy móc, mới đầu chỉ nhẹ nhàng chậm rãi hướng lên sườn núi. Lăng Nhất Quyền coi như trấn định, nhưng mặc kệ Bạch Thiên Nghiêm chọc cậu như thế nào, cậu vẫn trầm mặc không mở miệng.
Bạch Thiên Nghiêm nhìn Lăng Nhất Quyền gò má hoàn mỹ không biểu lộ gì, sự chờ mong lại thẳng tắp dâng cao _ mau sợ đến thét chói tai đi nha! (=.,=)
Tàu lượn màu đỏ rất nhanh đã lên tới đỉnh, nham hiểm dừng lại một chút. Một giây sau, liền cấp tốc hướng xuống dưới, gần hơn, lao xuống với một góc 45 độ, theo quỹ đạo nghiêng vòng một đoạn dốc sau đó lại xoay một vòng cực lớn……….
Gió từ bên tai gào thét mà qua, theo quỹ đạo biến hóa mà thay đổi không trọng lực cực nhanh làm cho hàng người trên tàu lượn phát ra tiếng thét chói tai.
“Nôn!” 3 phút sau, đoàn tàu dừng hẳn, Bạch Thiên Nghiêm trở lại trên đất bằng nhịn không được nôn khan vài cái, cảm giác buồn nôn choáng váng khiến cho hai chân y như nhũn ra.
Mà Lăng Nhất Quyền lại đứng ở một bên, lạnh nhạt vỗ vỗ lưng cho y, đưa qua khăn tay và nước.
“Vì sao cậu lại không có việc gì…” Bạch Thiên Nghiêm rầu rĩ. (=.,= quả báo)
“Tôi rất khó chịu.”
“…” Không nhìn ra mà!
Ảnh chụp 2 người lúc ngồi lên tàu lượn tự động nhảy ra, hình ảnh rõ ràng đến chói mắt, Bạch Thiên Nghiêm ngồi ở hàng ghế đầu khó chịu cau mày, mà Lăng Nhất Quyền _ mặt than nhìn đường ray trước mặt.