Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 7-4



Ngay lúc mọi người cười vang, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một thanh niên mặc một thân tuyết trắng kiểu áo Tôn Trung Sơn xuất hiện ở cửa, người này không có biểu tình gì, thậm chí cũng không động đậy, nhưng nháy mắt liền cướp đi hô hấp của mọi người.

Một bím tóc rũ trên vai, mang mười phần cổ điển, rõ ràng là một kiểu tóc bình thường nhưng lại phi thường thích hợp người đàn ông trước mắt này. Cũng không phải nói ngũ quan cậu có bao nhiêu xinh đẹp, mà bản thân khí chất cậu đã áp đảo diện mạo.

Cậu phảng phất như một bức tranh thuỷ mặc nồng đậm, trong khoảnh khắc đã khiến cho cả gian phòng hiện đại trở nên có chút không chân thật.

Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng quét mắt liếc nhìn người trong phòng, đồng tử thâm trầm như bóng đêm phảng phất như băng ngọc, rồi sau đó, tầm mắt liền trực tiếp dừng ở trên người Bạch Thiên Nghiêm .

Có thể là do khí chất bản thân cường đại quá mức, thế nên cậu không thèm chào hỏi đã trực tiếp đi vào, ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc đứng yên, không có người nào dám qua nói chuyện, càng đừng nói đưa ra bất cứ câu hỏi nào đối với người xa lạ này.

Thanh niên đối mặt Bạch Thiên Nghiêm một lát, rồi sau đó cũng không để ý đến y nữa, ngược lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Tĩnh Diệp cũng đang sững sờ ở bên cạnh, đạm mạc nói với cô: “Chỗ của tôi.”

“A……” cả người Tĩnh Diệp run lên, xoạt cái đứng lên, vội vàng nói thất lễ rồi tránh ra, hoàn toàn không ý thức được kỳ thật đối phương mới là người vừa tới, thậm chí chỉ là người xa lạ vẫn chưa được bất luận kẻ nào giới thiệu.

Chỉ là, lúc đi ngang qua người cậu, cô ngửi được mùi hương trên người thanh niên này, thế nhưng cũng phi thường dễ ngửi, thậm chí có mùi sữa nhàn nhạt.

Nhưng cô lại không ưa nổi, bởi vì hơi thở vị thanh niên này, có loại băng lãnh khiến người ta phát lạnh.

Bất quá, cô cứ có loại ảo giác, mùi trên người thanh niên này, như thế nào lại có vẻ giống như mùi trên người Bạch Thiên Nghiêm chứ? Tựa như, hơi thở hai người hòa cùng một chỗ vậy.

Âm nhạc như trước lẳng lặng du dương, mọi người còn chưa từ trong kinh diễm tỉnh táo lại, mà thanh niên sau khi xúi Tĩnh Diệp đi, lại không có ngồi chỗ của cô, mà là ngồi ở giữa Bạch Thiên Nghiêm và một phụ nữ khác, trực tiếp cô lập Bạch Thiên Nghiêm ở divan bên cạnh.

“Ngại quá, xin hỏi cậu là……” Tiểu Lộc tổ chức buổi họp lớp này gãi đầu, thật cẩn thận hướng thanh niên dò hỏi, cũng không quên nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm bên cạnh vẫn thủy chung yên lặng uống trà, hơn nữa biểu tình trở nên có chút quái dị.

“Gia quyến của anh ta.” Thanh niên thản nhiên nói.

“Phốc!” Bạch Thiên Nghiêm phun hết một miệng nước trà, trực tiếp phun đầy mặt Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc dại ra lập tức lau mặt một phen, hiển nhiên không thể tiêu hóa lời của người đàn ông, tình trạng giống hắn còn có mấy người chung quanh, nhất là Trận Khải và Tĩnh Diệp.

Qua tiếp một phút đồng hồ tẻ ngắt, thanh niên áo trắng lại bình tĩnh nói: “Như thế nào? Không phải cần mang theo gia quyến sao? Có vấn đề gì à?”

“A, không có không có……” Tiểu Lộc vội vàng cười cười gật đầu.

Một bên Bạch Thiên Nghiêm nhìn tình hình có vẻ có chút căng thẳng, vội vàng nói: “Cậu ấy là……” bạn của tôi… (raw là “nam đích bằng hữu” ko biết là bạn bình thường hay bạn trai nên bỏ đại vô??? T.T…)

Đáng tiếc ba chữ cuối cùng vẫn không dám nói ra, vì tầm mắt băng lãnh của đối phương đã hướng y quét qua. Bạch Thiên Nghiêm chợt có cảm giác sợ hãi như bị độc xà nhìn chằm chằm, quắt quéo ngay tại chỗ.

Mà vị thanh niên khiến Bạch Thiên Nghiêm thoái nhượng này lại không phải ai khác, chính là Lăng Nhất Quyền đã dịch dung.

Cái gọi là dịch dung đó là dùng đặc thù hóa trang trên ngũ quan vốn có để tạo ra một kết cấu ngũ quan mới, tỷ như nói khoảng cách hai mắt, lại tỷ như nói hình dạng của mắt, cuối cùng cho người ta một loại ảo giác như có một khuôn mặt khác. Mà kỹ thuật hoá trang của Lăng Nhất Quyền yêu nghiệt đến nỗi cho dù là Bạch Thiên Nghiêm quen thuộc với cậu nhất, cũng sau khi quan sát một phen rồi kết hợp với khí chất tỏa ra từ thân Lăng Nhất Quyền, mới miễn cưỡng kết luận người này là cậu.

Còn những người khác thì hoàn toàn không cần nói, căn bản không có người phát hiện người đàn ông tóc dài bình tĩnh tự nhiên ngồi cùng sô pha với bọn họ này, kỳ thật chính là siêu sao quốc tế đỏ đến phát tím Lăng Nhất Quyền. (đỏ phát tím là bầm đấy =.,=)

“Sao cậu lại biết nơi này?” Bạch Thiên Nghiêm nhỏ giọng hỏi, kỳ thật y muốn hỏi là, sao cậu lại đến?

Đứa nhỏ này không phải luôn luôn không thích loại trường hợp công cộng toàn là người lạ này sao.

Lăng Nhất Quyền phiết y liếc mắt nhìn, không trả lời, mà là dời tầm mắt khóa ở trên thân Trận Khải, trời sinh trực giác khiến cậu sâu sắc cảm thấy người này chính là người khiêu khích Bạch Thiên Nghiêm trong điện thoại vừa nãy.

Muốn giới thiệu bạn gái cho Bạch Thiên Nghiêm?

Được lắm…

Trận Khải bị nhìn chằm chằm đến nỗi lông tóc dựng đứng, chột dạ liên tục, mặc dù trời sinh tính kiêu ngạo nhưng hắn cũng không khỏi giả vờ rót rượu để tránh đường nhìn, không ngờ hắn lại khẩn trương đến nỗi làm đổ rượu hết lên bàn.

Cảm giác sẽ bị giết chết là sao thế này?!

Mà những người khác dần dần thích ứng khí thế cường đại của Lăng Nhất Quyền cũng bắt đầu vụng trộm nhỏ giọng thảo luận.

Mỗi người đều có tâm bát quái. (tính hóng chuyện đó:v)

“Khuôn mặt này so với phụ nữ nhìn còn đẹp hơn, sao mà chịu nổi a……” U oán.

“Thoạt nhìn bộ dạng thật không dễ thu phục, cứ có cảm giác Bạch Thiên Nghiêm là người hoàn toàn bị chèn ép.” Tự nhiên hưng phấn hẳn lên.

“Toàn thân đều là hàng xa xỉ…… Đến cùng là ở đâu kiếm ra nha ……”

“Khó trách tôi nói Bạch Thiên Nghiêm người này lúc ở trung học rõ ràng rất được hoan nghênh sao lại không có bạn gái, thì ra là như vậy.”  Bừng tỉnh đại ngộ. (tỉnh rồi =.,=)

“Thật xứng đôi a!”

“Phốc!” Bạch Thiên Nghiêm lại phun trà, cơ hồ muốn nội thương, lập tức nói, “Chúng ta về nhà.”

Nói xong liền kéo Lăng Nhất Quyền muốn đi, lúc này Tiểu Lộc lại vặn vẹo nhảy ra, một bên ngăn Bạch Thiên Nghiêm lại, một bên từ trong lòng lấy ra CD màu xanh bạc – là CD có chữ ký của Lăng Nhất Quyền ra mắt lần đầu tiên số lượng có hạn, cất giữ rất kỹ, còn dùng Thủy Tinh khảm nạm lên, chữ ký phía trên so với hiện tại xấu hơn gấp mười lần (=..=), lại nháy mắt liền cướp đi lực chú ý của mọi người.

“Tôi nghĩ ở trong này hẳn là có rất nhiều fan của Lăng Âm Hoàng, vậy bổn thiếu gia đêm nay sẽ cho mọi người một phần thưởng, người ở đây nếu ai hát điểm cao nhất thì đĩa CD sẽ được giao cho người ấy! Mỗi người đều có một cơ hội! Bổn thiếu gia nói sẽ giữ lời!”

“Hay lắm!”

“Được lắm! Chắc chắn là của tôi!”

“Nếu thấy có năng lực thì dành đi!”

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt sáo hưng phấn, trong phút chốc bầu không khí sôi trào đến cực điểm.

Đây không phải chỉ là CD được kí tên bình thường, mà là tác phẩm ra mắt của Lăng Nhất Quyền, quý giá đến nỗi dù có dùng một số tiền lớn cũng mua không được.

Vì thế, Bạch Thiên Nghiêm không hề kiêng nể gì ngồi xuống, đồng thời còn kéo Lăng Nhất Quyền ngồi xuống sô pha, một bộ đánh chết đều không đi.

“……”

Cúi đầu đè trán, Lăng Nhất Quyền triệt để hết chỗ nói rồi.

Kế đó dĩ nhiên là cuộc chiến tranh dành kịch liệt, mỗi người có một cơ hội hát, hiển nhiên đều trổ hết tài năng ra, tới đoạn âm cao cơ hồ muốn tắt thở.

Bất quá phần lớn mọi người đều chỉ 40 đến 60 điểm không hơn, một số ít cá biệt cũng đạt đến trên dưới 70 điểm.

“Đã lâu rồi tôi chưa nghe anh hát.” Lăng Nhất Quyền đột nhiên xa xôi nói, đã lười so đo với Bạch Thiên Nghiêm  rồi.

“Yên tâm đi, tôi sẽ lên sân khấu cuối cùng, nháy mắt sẽ giết sạch toàn bộ.” Bạch Thiên Nghiêm  thế nhưng khá tự tin, hình như còn uống chút rượu.

“……”

Lăng Nhất Quyền nhất thời câm lặng nhìn Bạch Thiên Nghiêm, nghĩ thầm — tôi có nói lo lắng sao?

Đếm ngược từ cuối danh sách lên thì người thứ 2 lên sân khấu là Trận Khải, lúc cầm microphone, hắn lườm mắt mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm, khóe miệng gợi lên một nụ cười âm ngoan trào phúng.

Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra quyết tâm của Bạch Thiên Nghiêm, đáng tiếc, đêm nay y nhất định ôm hận.

Có thể khiến người đàn ông này khó chịu luôn là việc hắn khoái trá nhất. Tuy hắn căn bản không phải fan Lăng Nhất Quyền, nhưng vừa nghĩ đến thứ người đàn ông này muốn bị hắn ném thùng rác, nhất định là vô cùng khoái trá.

Không, hẳn là phải khiến y mất mặt mới đúng……

Khiến y về sau không dám dùng đến ánh mắt không thèm chú ý để nhìn mình nữa.

Sau đó, Trận Khải tràn đầy tự tin, vì muốn nghiêm túc đấu trận này nên mỗi một ca từ, mỗi một âm, đều hát rất đúng điệu, thậm chí lời hát cũng chứa đầy tình cảm.

Hắn muốn khiến Bạch Thiên Nghiêm hoàn toàn không có đường sống trở mình.

Một bài kết thúc, hiện trường ban đầu là một mảnh im lặng, ngay sau đó tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng thét chói tai vang đội.

Chúng nam nữ ở đây hiển nhiên đều khá ngoài ý muốn, cũng không biết Trận Khải cư nhiên có thể hát hay như vậy, nhìn nhìn lại số điểm, cư nhiên cao tới 86 điểm!

Tiến thẳng lên bậc ca sĩ!

Ở đây đạt 70 điểm đã có thể kiêu ngạo trong giới nghiệp dư rồi, mà 86 điểm thì đã hoàn toàn có thể có quyển chế nhạo ca sĩ nào đó rồi!

“Bảo bối nhi! Anh thật quá tuyệt vời! Cư nhiên vì em muốn CD mà hát xuất sắc như thế! Em thật sự rất cảm động! Quá cảm động!” Người phụ nữ áo tím ban đầu đùa giỡn Bạch Thiên Nghiêm hưng phấn bay về phía hắn, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn: “Em thật yêu anh quá!”

Trận Khải ngẩn người, cười gượng. Nghĩ rằng — có vẻ tôi chưa nói muốn tặng cho cô a.

“Dựa vào! Cư nhiên cho tên hỗn đản cậu cầm đi! Cậu thành thật khai mau, có phải đã ký hợp đồng với công ty phát hành đĩa nhạc nào rồi hay không?! Này không khoa học a!!”

“Tôi hận cậu!! Cái đĩa vừa rồi vẫn là của tôi!!”

“Bán tôi cái CD đi? Bao nhiêu tiền cậu nói đi!”

Ngay lúc mọi người đều cam chịu CD sẽ thuộc về Trận Khải, giọng nói của Bạch Thiên Nghiêm bình tĩnh từ một bên truyền ra: “Tôi còn chưa hát, các người cho rằng CD kia nhất định sẽ là của hắn?”

Trong phút chốc tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Bạch Thiên Nghiêm.

Mọi người đều biết Trận Khải và Bạch Thiên Nghiêm sống chết đối đầu nhau, không, hẳn phải nói là tự Trận Khải cho rằng họ là đối thủ một mất một còn, bởi vì Bạch Thiên Nghiêm cơ bản không thèm để ý đến hắn.

Lần này trực tiếp đối đầu như thế, tự nhiên hiếm thấy, một số người có tâm bát quái bắt đầu sôi sục.

Về phần vị mỹ nhân tóc dài bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm kia, tuy rằng mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng không ai dám trông cậy vào cậu lên đài ca hát — nhất là khí chất trong trẻo mà lạnh lùng như thế này, ở KTV ca hát cũng phi thường không thích hợp; Hơn nữa, lỡ như mỹ nhân hát quá khó nghe, kia nhất định sẽ phá hư loại khí chất này của cậu, đây tuyệt đối không cho phép và cũng vô pháp chấp nhận.

Vì thế, trong tiếng vỗ tay cùng với mấy lời châm ngòi của mọi người, Bạch Thiên Nghiêm thong dong mà tự tin đi lên đài, rất thích ý ngồi trên ghế cao, ngón tay thon dài gõ lên, rất nhanh liền chọn một ca khúc hay.

Dưới đài Trận Khải bắt đầu có chút khẩn trương, Bạch Thiên Nghiêm thoạt nhìn rất tự tin, hắn đạt được thành tích này mà y còn trấn tĩnh tự nhiên như thế, tất nhiên sẽ không đơn giản, rất có khả năng thực lực so với hắn không sai biệt lắm.

Thêm nữa giọng Bạch Thiên Nghiêm vốn cũng rất hay, thế nên hắn lại có loại bất an có thể sẽ bị y vượt qua.

Tiếng nhạc chậm rãi vang lên — Lăng Nhất Quyền [ Vô Trú ]. (bài hát Vô Trú của LNQ  =..=)

Mọi người đều rất tự giác im lặng lại.

Lăng Nhất Quyền có rất nhiều ca khúc với độ khó khá cao, cũng không thích hợp hát ở KTV, nhưng ca khúc [ Vô Trú ] này tương đối mà nói lại dễ hát hơn rất nhiều, giai điệu cũng rất hay lại đẹp.

Bạch Thiên Nghiêm nhắm mắt lại, chậm rãi đem microphone đưa tới bên miệng mình.

Lăng Nhất Quyền cũng ở dưới đài nghiêm túc nghe.

Khi Bạch Thiên Nghiêm  hát câu đầu tiên, người nghe ở đây có loại ảo giác hô hấp đều bị đình trệ.

Hát câu thứ hai thì đầu óc dần dần có chút trống rỗng……

Đến câu thứ ba, biểu tình của mọi người dần dần dại ra……

Rồi sau đó, theo vẻ mặt của Bạch Thiên Nghiêm, người ở đây ngoại trừ Lăng Nhất Quyền vẫn mặt không chút thay đổi, ai cũng dần dần lộ ra biểu tình như bị sét đánh.

Nhất là Tiểu Lộc, bộ dạng như vừa ăn phải ruồi bọ.

Lừa đảo! Lừa đảo trắng trợn! Ai có thể nói cho bọn họ, vì sao giọng Bạch Thiên Nghiêm vĩ đại như thế, sao có thể hát được như vậy? Đến cùng là hát như thế nào?

Hát xong một bài, mọi người tựa hồ mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có trầm mặc.

Hệ thống cho điểm tức thì tự động hiện ra, chỉ thấy hình ảnh thay đổi mấy cái hoa lệ, một loli tóc đen cực đáng yêu nhẹ nhàng lên xuống vài cái, lại trực tiếp nhảy vào khung cảnh trong MV [ Vô Trú ], cực kỳ tự nhiên dung nhập vào.

Tiểu loli lần này hóa trang thành một thân Đường trang màu vàng kem, khá là hoạt bát đáng yêu, chỉ là mỉm cười trên mặt tựa hồ có chút hơi gượng.

Cô quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, hơi hơi hướng y gật đầu chào hỏi, giọng nói tự nhiên có chút ngây thơ trẻ con: “Cảm ơn ngài đã ủng hộ tôi, hiện tại tôi sẽ đưa ra lời bình luận cho phần biểu diễn này, ca khúc [ Vô Trú ] của Lăng Âm Hoàng này ngài vận dụng …… Cuối cùng số điểm là……”

Giọng tiểu loli tựa hồ tạm nghỉ, cực kỳ quỷ dị, có vẻ như đang nhẫn nại chịu đựng, khóe miệng run rẩy, cuối cùng cư nhiên khoát tay quay đầu ói ra!

“Tôi giết! Bạch Thiên Nghiêm ! Cậu quá độc ác! Vị tiểu muội của ‘Đạp ca’ này đều bị cậu phá hư! Cậu đến cùng có phải nhân loại hay không!” cả người Tiểu Lộc đều sừng sộ lên.

“Nhất định là hôm nay tôi ngồi tư thế không đúng rồi! Tôi nghe được cái gì!”

“Cảm giác đời này cũng sẽ không hạnh phúc nữa rồi, tôi muốn về nhà……” (éo hiểu =.,=)

“Giới hạn cuối cùng của lão huynh cậu rồi đấy! Cậu đến cùng đã hát như thế nào! Vừa rồi đầu óc tôi đều trống rỗng! Sống ba mươi năm chưa từng nghe qua như vậy, thật sự, khó nghe đến tôi cũng muốn khóc……” Trong đó một đại thúc đặc biệt kích động lên tiếng, ánh mắt đúng là có hơi phát đỏ.

Một bên Lăng Nhất Quyền lại yên lặng đè trán, mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lại vì tiếng ca mà dập nát y, cậu đột nhiên nghĩ tới, rất lâu rất lâu trước kia, lúc cậu vẫn còn là đứa trẻ đã từng khiến Bạch Thiên Nghiêm hát ru cậu ngủ……

Chỉ là một khúc hát ru rất đơn giản……

Sau đó, ký ức tối hôm đó đều là trống rỗng ……

Cậu vẫn không rõ, hiện tại tựa hồ đã biết đáp án ……

Bạch Thiên Nghiêm  không nói gì nhìn phản ứng của mọi người, tựa hồ cũng biết không vui. Nhất là Trận Khải, sau khi bị lôi đánh thì cơ hồ cười thở hắt ra, chỉ vào Bạch Thiên Nghiêm  cười ngoan độc nói: “Gia ta hôm nay sẽ đập nát CD này. Cậu không phải lăn lộn ở giới nghệ sĩ sao? Nói vậy là biết rất nhiều nghệ sĩ đi, tùy tiện cậu gọi ai tới cũng được, tôi thua sẽ đem microphone ăn! Không thì hôm nay cậu liền nhìn tôi đập nát cái CD này!”

Trận Khải kiêu ngạo là có nguyên nhân, bởi hắn đã liệu trước Bạch Thiên Nghiêm kêu không đến người.

Tuy rằng, hắn biết đối phương lăn lộn ở giới nghệ sĩ, nhưng càng biết rõ Bạch Thiên Nghiêm  chỉ là một kẻ chạy chân phụ diễn, phỏng chừng ngay cả lời kịch cũng không có, nếu thật sự quen biết được ai thì sao có thể trở thành như vậy?

Huống chi trình độ y hát là trình độ mà một ngôi sao ca nhạc bình thường cũng không sánh kịp.

Bạch Thiên Nghiêm  mặt không chút thay đổi nhìn hắn, sắc mặt cũng bắt đầu có chút băng lãnh.

Mà không khí vừa rồi còn đang sôi nổi, giờ dưới tình huống hai người giằng co trở nên căng thẳng cực điểm.

Sắc mặt Tiểu Lộc cũng có chút khó coi, hắn biết Trận Khải đối với Bạch Thiên Nghiêm có oán niệm, lại không biết lại trở nên tồi tệ như vậy.

Nhưng lời hắn nói ra cũng sẽ không thu về, Trận Khải điểm cao nhất, vô luận đối phương thế nào, CD đều chỉ có thể cho hắn.

“Sao nào? Nói không nên lời? Kêu không đến người? Ha ha, vậy cậu quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ nghĩ lại một chút có nên giữ lại CD này hay không, tôi biết cậu rất thích, cậu cũng đừng giả vờ……”

Trận Khải liếc thấy Bạch Thiên Nghiêm không nói lời nào, càng trở nên phấn khởi.

Bạch Thiên Nghiêm nhìn hắn, đồng tử như mực thâm trầm dần dần nổi lên một cái gì đó cực kỳ âm trầm, một ý tưởng cực đoan nào đó chậm rãi hình thành ở trong đầu y, đúng lúc này, y cảm giác được bả vai bị vỗ nhẹ một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy Lăng Nhất Quyền lẳng lặng đứng ở bên cạnh y, rất tự nhiên nắm lấy tay y: “Yên tâm, tôi tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.