Âm Hoàng

Quyển 3 - Chương 2-1



Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Trong bóng đêm Bạch Thiên Nghiêm ngủ rất say, thời gian qua thật là lâu, lâu đến nỗi y cho rằng mình vĩnh viễn ngủ luôn. Hơi thở, thuốc khử trùng cùng một cảm giác áp bách không rõ khiến y dần dần khôi phục thần trí.

Cố hết sức mở mắt ra, đường nhìn đầu tiên là một mảnh không rõ, tiếp theo phảng phất như đang tập trung lại dần dần rõ ràng. Thẳng đến khi y thấy một thân ảnh lạnh như băng mang theo uy hiếp đến từ tử vong đứng ở bên cạnh mình.

“…” May là Bạch Thiên Nghiêm vừa trải qua một trận sống chết nên mồ hôi lạnh cũng không ứa ra, nhất là khi nhìn rõ hình dáng đối phương sau thì lại càng có loại sợ hãi cùng tuyệt vọng không nói nên lời được.

Đứng ở trước mặt y là một nam nhân thành thục thân mặc tây trang màu đen, thâm trầm sắc bén như lưỡi đao _ phụ thân của Lăng Nhất Quyền, Lăng Thiên Hằng.

Một kẻ so với bất luận kẻ nào đều muốn y chết.

“Tai nạn như vậy mi cũng không chết, thật có năng lực.” Giọng nói của Lăng Thiên Hằng phi thường đặc biệt, mỗi một phát âm đều phát ra từ tính không cách nào hình dung, như có thể đem người hút vào. Nhưng cái loại lạnh lẽo lúc hắn nói chuyện này lại lộ ra hàn ý từ trong xương cốt: “Cũng giống như bây giờ, rõ ràng như con kiến hôi có thể dễ dàng bị ta nghiền chết, lại luôn được Nhất Quyền bảo hộ, ha hả.”

Lăng Thiên Hằng vừa nói, đường nhìn lạnh như băng lại dời sang bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm.

Bạch Thiên Nghiêm theo tầm mắt của đối phương quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là thanh niên tóc trắng so với bất kỳ lúc nào đều có vẻ thật yếu ớt, sắc mặt tái nhợt không cách nào hình dung. Ngay cả lông mi thật dài cũng phảng phất như mất đi sinh mệnh vậy, tĩnh mịch rũ xuống.

“Nhất Quyền…” tim Bạch Thiên Nghiêm không thể khống chế trở nên tê rần, muốn ngồi dậy, lại nghe thấy tiếng xích sắt vang lên. Y cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cổ tay mình và cổ tay của thanh niên bị một cái xích tinh xảo cột lại với nhau.

Chuyện gì xảy ra?

“Nó không chịu tách ra với mi, cũng không muốn tiếp nhận điều trị, nói cái gì mà chờ mi tỉnh lại, còng tay này ngay cả ta cũng không mở ra.” Giọng của Lăng Thiên Hằng nghe vào tựa hồ mang theo ý cười. Nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn cảm giác được hận ý thấu xương, “Loại kiên trì buồn cười này tựa hồ đến từ chính sự hổ thẹn đối với mi, ta thực sự không biết dựa vào cái gì, nó lại còn đối với loại người phản bội như mi mà hổ thẹn?”

Bạch Thiên Nghiêm nghe vậy, tràn đầy nghi hoặc cùng yêu thương, đặc biệt khi y thấy trên cổ Lăng Nhất Quyền còn có băng vải màu trắng. Y liền nghĩ tới trong lúc y hôn mê, Nhất Quyền cư nhiên gặp phải chuyện không tốt, bất luận vết thương nào trên cổ, cũng có thể là trí mạng…

Huống chi trọng điểm chỗ băng bó đó, hình như là động mạch chủ…

“Lăng tiên sinh, xin hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên cổ Nhất Quyền vì sao có vết thương…” Bạch Thiên Nghiêm mù quáng, nhất thời quên mất sợ hãi đối với người đàn ông kia. Y khó khăn ngồi dậy nắm góc áo đối phương, gần như cầu xin mà nhìn đối phương. Nhưng người sau chỉ từ trên cao nhìn y, sau đó dường như là nhớ lại tình trạng thê thê thảm thảm máu me nhễ nhại của con trai mình lúc đó, bỗng tức giận đến mức cả người run rẩy. Hắn liền mạnh mẽ kềm chế, giơ nắm tay lên, mắt thấy sẽ hướng mặt Bạch Thiên Nghiêm quất qua….

“Gia, xin đừng xúc động.” Lúc này, một cái tay đeo găng tay thoạt nhìn rất đẹp nhẹ nhàng ôm eo Lăng Thiên Hằng kéo về phía sau, cũng nhân lúc Lăng Thiên Hằng còn chưa phản ứng liền tự nhiên không gì sánh được cầm nắm đấm của hắn: “Ngài hẳn là biết, giết y, Nhất Quyền thiếu gia sẽ có phản ứng.”

Với tình trạng hư nhược lúc này của Bạch Thiên Nghiêm, ăn một nắm đấm của Lăng Thiên Hằng, không thể nghi ngờ là muốn mạng của y.

“Diệp Thương, câm miệng.” Lăng Thiên Hằng hình như rất kiêng kỵ đối phương tới gần như vậy, trầm mặt vừa định ngăn đối phương, người nọ đã buông tay ra trầm ổn đứng ở một bên, gương mặt tuấn mỹ không hề gợn sóng, cứ như hành vi thất lễ vừa rồi không phải hắn làm vậy.

“Nếu như không phải một y tá đụng phải cậu ấy một cái, thiếu gia liền không cứu được rồi, cậu ấy là nghiêm túc.” Diệp Thương lần này không có như trước đây, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh, mà là giương mắt nhìn thẳng Lăng Thiên Hằng, mỗi chữ mỗi câu trầm giọng nói.

“Không cần cậu nhắc nhở!” Hắn sao có thể không biết tính tình con mình, nếu quả như thật để cho nó cắt xuống, một đao kia liền quyết không nhẹ đến mức bác sĩ có thể lập tức cứu chữa.

“Tại sao ngài phải ép bọn họ chứ? Bọn họ mặc dù cùng nhau, cũng sẽ không…. ”

“Ta tuyệt không cho phép con trai của mình biến thành loại tồn tại buồn nôn lại dị dạng này! (:v thúc cũng thế đó thôi )” Lăng Thiên Hằng chỉ vào mũi Bạch Thiên Nghiêm gầm nhẹ, cứ như là bị người phản nghịch, tâm tình nháy mắt không khống chế được.

Những lời này vừa phun ra, máu trên mặt Diệp Thương cứ như trong nháy mắt bị rút hết vậy, trắng đến dọa người, thân thể hơi run một cái sau đó lập tức rũ mắt xuống chưa nói một chữ.

“…” Lăng Thiên Hằng tựa hồ cũng phản ứng kịp mình vừa nói cái gì, sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp, xấu xí. Hắn liếc nhìn Diệp Thương, lập tức liền dời đường nhìn đi chỗ khác, trầm mặc đứng một hồi rồi đột nhiên không nói một lời đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thương phảng phất như pho tượng cứng đờ đứng đó, hai mắt sâu thẩm không biết đang nghĩ gì, sau đó mới đồng dạng trầm mặc đuổi theo.

Bạch Thiên Nghiêm nhìn bọn họ rời đi còn chưa lấy lại tinh thần, cửa liền lại một lần nữa bị đẩy ra, lần này đi vào là Đoan Trang Nam cùng một bác sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn thật nhã nhặn.

Bạch Thiên Nghiêm lập tức nhận ra đó là người cứu mình ở trên đường.

“Bác sĩ, Nhất Quyền hiện tại làm sao vậy?” Tuy rằng mơ hồ có thể từ cuộc đối thoại của Lăng Thiên Hằng và Diệp Thương đoán ra gì đó, nhưng nam nhân hiển nhiên không thể tin được điều mình suy đoán.

Chương Mộc Vũ không trả lời vấn đề của nam nhân, mà là không vui đưa y quay về trên giường: “Nằm xuống, vết thương hơi nứt ra rồi, mặc dù là bệnh nhân cũng cho phép phá hư thành quả của tôi chứ.”

“…” Bạch Thiên Nghiêm không biết nói gì, một bên mặc cho bác sĩ cởi băng vải của mình ra kiểm tra, một bên nhìn về phía Đoan Trang Nam như xin giúp đỡ.

“Cậu ấy không có chuyện gì, lúc tim anh ngừng đập cậu ấy tự cắt động mạch cổ của mình.” Đoan Trang Nam cách giường bệnh cự ly nửa mét, đỡ kính lạnh như băng nói.

“Cái gì?!” Bạch Thiên Nghiêm nghe vậy mạnh mẽ run lên, kích động đến vết thương lần thứ hai rạn nứt, máu tươi từ băng gạc tràn ra.

Khoảnh khắc này, nam nhân cái gì cũng không nghe, ngay cả tiếng bác sĩ quở trách.

Y lăng lăng nhìn băng vải trên cổ Lăng Nhất Quyền, đôi môi run rẩy nửa ngày, lại một chữ cũng nói không nên lời, mắt dần dần ướt.

“Bị y tá đẩy một cái, cho nên không có cắt quá sâu.” Đoan Trang Nam nhìn Bạch Thiên Nghiêm muốn chạm Lăng Nhất Quyền lại e sợ làm đau cậu, thở dài nói bổ sung.

“Sao lại ngốc như vậy…” Giọng Bạch Thiên Nghiêm cũng bởi vì áp lực mà hơi nghẹn ngào, trước giờ y đều rõ ràng, đứa bé này là thật tình quan tâm mình, so với bất luận kẻ nào đều phải coi trọng mình nhất, nhưng y không biết, cư nhiên lại kiên quyết đến trình độ này…

Cũng cho đến giờ phút này Bạch Thiên Nghiêm mới thật sự hiểu, hình ảnh Tĩnh Trầm cùng với mình ngày đó, tạo thành thương tổn đối với Lăng Nhất Quyền, cũng giống như giết chết cậu vậy…

“Bệnh của cậu ấy bây giờ ra sao? Điều trị sao rồi?”

“Vốn cậu ấy dự định, nếu anh vẫn bất tỉnh, sẽ không chấp nhận điều trị. Nhưng bệnh tình của cậu ấy thật sự là một ngày đêm cũng không thể chậm trễ, chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế gây tê cậu ấy, vận dụng tất cả quan hệ mà Lăng tiên sinh có ở nước ngoài, đưa thiết bị và bác sĩ suốt đêm sang đây.” Dừng một chút, Đoan Trang Nam nhìn về phía bác sĩ trẻ tuổi đang vì Bạch Thiên Nghiêm một lần nữa xử lý vết thương: “Cuộc phẫu thuật có tính mạo hiểm rất lớn, bởi làm lỡ quá lâu, nhưng nhờ có bác sĩ Chương cũng tham dự vào, đưa ra vài phương án cải tiến rất tốt cho nên rất thuận lợi, tối nay cậu ấy sẽ tỉnh.”

“Thật tốt quá…” Rốt cuộc đạt được tin mà y chờ mong nhất, cả người Bạch Thiên Nghiêm đều thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trịnh trọng hướng Chương Mộc Vũ nói lời cảm ơn: “Bác sĩ, thực sự cám ơn cậu…”

“Hừ.”

“…”

Sau đó, Đoan Trang Nam trước khi rời đi liền mịt mờ nói với Bạch Thiên Nghiêm, Lăng Nhất Quyền sau đó lại điều tra chuyện đã xảy ra. Tuy rằng do thời gian không nhiều nên không tra được bao nhiêu, nhưng quan hệ giữa Lăng Nhất Quyền và Lăng Thiên Hằng cũng triệt để đóng băng.

Sau khi Bạch Thiên Nghiêm biết, thì sắc mặt có điểm phức tạp

==========

Bạch Thiên Nghiêm dù sao cũng mới được phẫu thuật không lâu, hơn nữa lại biết được tin tức khiến y an tâm, bất tri bất giác liền cùng Lăng Nhất Quyền lần thứ hai an tâm ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy dị dạng, hình như là có người đang lặng lẽ nhìn y.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy thanh niên tóc trắng đang nhu thuận đoan chính ngồi ở bên cạnh y, như một con cún to lớn đang cúi đầu trầm tĩnh theo dõi y. Gương mặt xinh đẹp so với trước khí sắc cũng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn tái nhợt, đôi mắt rũ xuống lộ ra uể oải, nhưng càng nhiều hơn chính là sự sâu thẳm mà Bạch Thiên Nghiêm vô pháp đọc hiểu.

“Nhất Quyền…” Bạch Thiên Nghiêm nhìn hai mắt Lăng Nhất Quyền, nháy mắt như vậy, tim y có loại cảm giác nói không ra lời, ê ẩm sưng đến nỗi mắt y đều có chút phát nhiệt.

Cậu ấy đang nhìn mình, không có ác cảm, không có băng lãnh, không có hận…

Thanh niên tóc trắng khẽ run lên, không hé răng, vẫn lẳng lặng nhìn nam nhân, đúng là không dám tới gần.

Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, nhìn đối phương cùng mình bảo trì một đoạn cự ly, bỗng nhiên hiểu ra gì đó. Sắc mặt y nháy mắt trắng bệch, nhưng càng nhiều hơn chính là ôn nhu, bất động thanh sắc nói: “Cậu tỉnh khi nào?”

Y vẫn biết, thanh niên có tính khiết phích nghiêm trọng, dù có thích cái gì thì chỉ cần là bẩn rồi, cuối cùng vẫn sẽ mất đi.

Cũng biết rõ hình ảnh Tĩnh Trầm và mình, khiến cho cậu cỡ nào buồn nôn.

Cậu có thể bởi vì nhất thời thói quen luyến tiếc y, tựa như tâm lý của một đôi vợ chồng, người vợ bởi vì yêu nên tha thứ chồng mình nhất thời hồ đồ ở bên ngoài…, nhưng ngày sau cái loại cảm giác buồn nôn này thỉnh thoảng sẽ lại trỗi dậy, càng áp lực thì càng nhiều. Một sự đụng chạm, một ánh mắt cũng sẽ nhắc nhở cô, chồng mình đã từng làm chuyện gì, cuối cùng vẫn là ly hôn. (thúc nghĩ mình là chồng hả :v)

Mà tình cảm càng sâu thì sẽ càng như vậy.

Y hiểu.

Thanh niên tóc trắng vẫn không nói, chỉ là nhìn y, giữ một khoảng cách.

“Khát nước rồi đi, tôi đi rót cho cậu chén trà.” Nam nhân ôn hòa cười cười, săn sóc kéo ra cự ly với cậu, vừa khẽ động, lại phát hiện chỗ bắp đùi bị thương của mình truyền đến một trận đau đớn bén nhọn. Nam nhân dừng một chút, lại như không có việc gì đứng lên thử rời khỏi cái giường này…

Thẳng đến khi một đôi tay từ bên cạnh vươn ra ôm lấy eo y.

Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, có chút không phản ứng kịp, sau đó, một giọng nói khàn khàn, gần như nghẹn ngào từ bên tai y truyền đến, mang theo đè nén hổ thẹn cùng luống cuống: “Xin lỗi…”

“…”

“Bệnh của tôi, làm khó cho anh rồi…” Lăng Nhất Quyền nhìn vết thương, dùng sức ôm chặt đối phương, cứ như là hận không thể đem nam nhân vĩnh viễn nhập vào trong lòng mình.

“Đứa nhỏ ngốc, cậu đang làm nũng sao…”

Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, tính giống bình thường mỉm cười trêu chọc vài câu, nhưng lời còn chưa nói hết, nước mắt nháy mắt liền lăn ra…

Làm sao cũng không ngừng được.

Bị thanh niên chăm chú ôm vào trong ngực, sự thật này khiến cho những tưởng niệm, áp lực của y trong thời gian qua như vỡ đê phóng thích ra, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó thông thuận.

Sau sự sắp đặt vô pháp cứu vãn kia, y cũng không hề nghĩ tới có một ngày mình còn có thể được người này lần thứ hai ôm vào trong lòng.

Y có thể không cần thứ gì trên đời này, chỉ cần người trước mắt này bình an là tốt rồi…

Y biết lúc đó phương thức xử lý của y không tốt, thế nhưng thời gian không cho y lấy sinh mệnh Lăng Nhất Quyền làm ra bất kỳ mạo hiểm nào.

Dù đối phương có hận mình…

“Nhất Quyền…”

“Tôi rất nhớ cậu… Rất nhớ cậu…”

Nam nhân tựa đầu để ở trên vai thanh niên, lần đầu tiên ở trước mặt đối phương chân chính khóc thành tiếng, yếu ớt như đứa bé.

Khi phổi bị đâm xuyên, nằm ở trên cỏ chờ chết, không ai biết, tưởng niệm của nam nhân đối với thanh niên đã đến mức tê tâm liệt phế.

Tưởng niệm hơi thở đối phương, tưởng niệm ôm ấp của đối phương, tưởng niệm chung đụng mỗi từng li từng tí đã qua kia, nhớ đến cơ hồ tan vỡ…

Nhưng ở trong điện thoại cũng không dám nói nhiều với thanh niên.

Ở trong hơi thở quen thuộc của thanh niên, nam nhân có áo giác dường như đã qua mấy đời. Sau đó, y cảm giác được thanh niên xoay người y qua, ngón tay trắng nõn lạnh như băng thật cẩn thận nâng mặt của y, thẳng đến hơi thở có chút run rẩy thổi phất qua trên hai má y.

Trong lúc hoảng hốt, nam nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên càng dán càng gần, nước mắt trên mặt bị mềm mại lau đi, mang theo ôn nhu khiến tim y đều lên men.

Ngày này, bọn họ cũng không có nói gì quá nhiều, lại dựa vào gần như vậy.

Ngôn ngữ có đôi khi so ra kém hơn một cái ôm thật chặt.

==========

Theo cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chương Mộc Vũ cùng hai giáo sư y khoa khác đi đến, bắt đầu làm kiểm tra cho Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm cùng ngày.

Ngay từ đầu hai người kia ngủ ở hai giường, Chương Mộc Vũ lấy lý do sẽ đụng đến vết thương thay bọn họ đổi hai chiếc giường, nhưng lúc này lại thấy Lăng Nhất Quyền tự nhiên không gì sánh được ở bên giường Bạch Thiên Nghiêm ngồi, Chương Mộc Vũ không biết nói gì.

“Khôi phục cũng không tệ lắm.” Lại xem một lần các chỉ tiêu trong tay, Chương Mộc Vũ cắm bút vào trong túi áo, mỉm cười gật đầu. Sau đó bảo hai vị giáo sư kia rời đi trước, mình thì cúi đầu xốc chăn Bạch Thiên Nghiêm lên.

“Sao vậy?” Bạch Thiên Nghiêm bị hành vi đột ngột của hắn khiến cho sửng sốt.

“Cởi quần. (wao` :v)” Chương Mộc Vũ vừa nói, một bên đã trực tiếp cởi quần Bạch Thiên Nghiêm. Nhưng ngay trong nháy mắt tay hắn duỗi về phía Bạch Thiên Nghiêm, Lăng Nhất Quyền cũng đã vững vàng ngăn cản.

“Làm gì?” Tuy rằng hành vi này khiến cho thanh niên tóc trắng thật kiêng kỵ, nhưng Chương Mộc Vũ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng Bạch Thiên Nghiêm, cho nên cậu chỉ là cảnh giác hỏi.

“Lúc phẫu thuật có cắm vào một ống dẫn tiểu.” Chương Mộc Vũ rất trầm ổn mỉm cười giải thích, đang muốn vươn tay ra tiếp, lại bị người sau trực tiếp cầm chặt cổ tay ngăn cản.

“Không cần, tôi sẽ giúp anh ta.” Lăng Nhất Quyền sắc mặt âm trầm, lạnh giọng cự tuyệt.

“Người cắm cũng là tôi, cậu bây giờ còn tính toán, không chê đã chậm rồi hả?”

Bị ngay đòn cấm kỵ nghiêm trọng, khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên tóc trắng lập tức đen.

“…”

Nhất thời, không khí trong phòng xấu hổ đến nỗi cả người Bạch Thiên Nghiêm cũng không khoẻ, muốn mở miệng giảng hòa lại cứ cảm thấy nói cái gì cũng không tiện.

“Đi ra ngoài.” Lăng Nhất Quyền lạnh lùng cứng rắn trực tiếp hạ lệnh trục khách.

“Ha hả.” Chương Mộc Vũ nhếch khóe miệng, nụ cười ấm áp thoạt nhìn ôn nhu lại săn sóc, sau đó lại bồi thêm một câu: “Ống dẫn tiểu đã cắm rất nhiều ngày, người không có kinh nghiệm sẽ làm anh ta đau.”

“Vậy hay là bác sĩ cậu tới làm đi.” Bạch Thiên Nghiêm vừa nghe đến đau, nhất thời mất lập trường. Vừa định khiến cho Lăng Nhất Quyền nghe lời, lại bị sắc mặt âm trầm của cậu sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống, vì vậy vội vã lúng túng mỉm cười.

Thẳng đến khi Chương Mộc Vũ rời khỏi phòng bệnh, sự xấu hổ trong phòng cũng không có giảm bớt chút nào, trái lại khiến cho Bạch Thiên Nghiêm lúc này cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt bị thanh niên không nói một lời nhìn chòng chọc y đủ một trăm hai mươi giây! (là 2 phút =..=)

“Được rồi, loại chuyện này cậu không cần nhúng tay vào, tôi tự làm.” Một lát sau, Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên nghiêm túc tuyên bố, trên mặt còn bày ra khí thế đặc trưng của trưởng bối đối với tiểu bối.

Nhưng thanh niên tóc trắng không để ý đến y, ánh mắt nhìn chằm chằm y nguy hiểm híp lại, sau đó ở trong ánh mắt bất an của nam nhân một chân nhảy lên giường, như một con mèo lớn màu trắng.

Ngón tay Lăng Nhất Quyền móc lên ống dẫn, một bên nhàn nhạt nói rằng: “Vén đồ lên.”

“…” Bạch Thiên Nghiêm bởi vì ánh mắt của đối phương mà cảm thấy lông tơ phía sau trận trận dựng thẳng lên, rất muốn chửi: Đây là cái kiểu yêu cầu quỷ quái gì chứ? Nhưng không biết tại sao lại không dám mở miệng.

Tuy thanh niên đưa ra yêu cầu, nhưng lại không có kiên trì chờ nam nhân tự mình động thủ, hầu như cùng lúc lời vừa ra sau một giây liền tự mình ra tay.

“Chờ chút, bẩn lắm…” Cổ chân bị cầm kéo ra khiến nam nhân cảm thấy phi thường xấu hổ, thế nhưng càng trừng lên đau đớn vì động tác tiếp theo đó của Lăng Nhất Quyền.

Ống dẫn có mùi khử trùng bị ngón tay thon dài tuyết trắng không chút nào kiêng kỵ nắm lấy, còn chưa kéo, Bạch Thiên Nghiêm đã đau đến thiếu chút nữa la lên.

Dù sao y cũng đã hôn mê vài ngày, ống dẫn tiểu trong suốt vẫn cắm như thế, hầu như dính vào trong cơ thể, nhẹ nhàng đụng cái liền đau, chứ đừng nói chi là từ bên trong rút ra…

“Thả lỏng.” Thấy Bạch Thiên Nghiêm tựa hồ rất chống cự, Lăng Nhất Quyền thẳng thắn đem người khoá vào trong ngực động thủ lần nữa.

Động tác rõ ràng thật ôn nhu, tốc độ lại mang theo ác ý tàn nhẫn nào đó. Cậu cực kỳ chậm rãi đem ống dẫn tiểu còn mang chút tơ máu từ phía dưới từng một chút rút ra.

Bạch Thiên Nghiêm cau mày đau đến một thân mồ hôi lạnh, nhịn không được khàn khàn nói: “Nhanh lên một chút… Cậu khiến tôi đau quá….”

Thế nhưng Lăng Nhất Quyền căn bản không có nghe thấy, trái lại càng chậm, nhất là hai mắt chuyên chú càng làm cho Bạch Thiên Nghiêm không biết nói gì.

“Ô…” Đợi đến khi ống dẫn rút ra hết, Bạch Thiên Nghiêm đã không chịu nổi, cả người toát mồ hôi lạnh rũ rượi ở trong lòng Lăng Nhất Quyền, đơn giản là thống khổ.

Tuyệt đối là cố ý.

Chậm rãi khép chân lại, Bạch Thiên Nghiêm muốn nói “Đưa quần cho tôi”, nhưng thanh niên tóc trắng đã khéo léo lượm quần qua, cúi đầu tự giác thay y mặc vào, chỉ là trong lúc làm thì như có như không lẩm bẩm một câu, “Ở đây y tá bác sĩ nhiều quá, phiền.”

Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức tích cực nói: “Cậu cũng làm phẫu thuật, cũng cắm đi? Tôi tới giúp cậu.”

“Sớm lấy.”

“…”

“Cho phép anh tỉ mỉ kiểm tra.”

“…”

(=.,=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.