Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 136: 136: 2 Nhập Cục Giả Mê Mang





(*)Mơ màng bị kéo vào cuộc chơi.

Tôi hít sâu một hơi, lúc này mới đem cơn giận dữ chua xót ở trong lòng mình đè xuống, rồi nỗ lực nở nụ cười nhìn Mặc Dật mà nói: "Việc này rõ ràng có liên quan tới Lục Tư Tề, hình như trong chỗ tối còn có một phần thế lực khác, muốn phá vỡ kế hoạch của Lục Linh nhưng thủ đoạn đó quá mức đẫm máu, hơn nữa mỗi lần đều dẫn tôi nhập cuộc, nên tôi muốn ở lại nhìn xem, anh! Nếu anh bận rộn, cứ về trước đi, có Tề Sở ở đây, còn có người của chị Dương nên tôi sẽ không xảy ra việc gì đâu.

"Tôi đã cố gắng hết sức bình tĩnh để nói ra, lại không ngờ Mặc Dật quay đầu liếc nhìn tôi một cái và cười lạnh rồi trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Lạc Lạc ở bên trong xe có chút sợ hãi nhìn tôi, con bé ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói: "Chú ấy tức giận ạ?"Tôi đá mạnh vào thân xe một cước, đảo mắt nhìn con dốc đầy cây cỏ phía sau hàng rào bảo hộ mà cười khổ một tiếng.

Lục Tư Tề bảo tôi đừng quản những việc này, nhưng anh ta lại quên mất chính anh ta mới là người lôi kéo tôi vào việc này.

Mặc Dật tức giận, nhưng vì sao y lại tức giận chứ? Người dùng Mạn Thù Sa bện vòng hoa cũng không phải là tôi.


Y có người yêu khắc cốt ghi tâm như vậy mà tôi còn chưa hỏi đến, còn tôi chỉ hỏi Lục Tư Tề có một câu thì y liền không nóng không lạnh mà hờn dỗi.

Tôi hít sâu hai lần, đốt lên mấy nén hương cắm ở bên cạnh hàng rào bảo hộ.

Lúc này hương châm lên đã bình thường trở lại, ở bên kia Tề Sở cùng chị Dương tìm điện thoại gọi cho ai đó, sau đó chị Dương ở một bên khâu thi thể, còn Tề Sở thì điều tra ra điều dị thường.

Tôi rút giấy trong ba lô ra và đốt ở bên cạnh hương.

Đường thông âm dương, hy vọng chủ nhân của những thi thể này có thể đi được rồi.

Đang đốt, thì tôi thấy một người phụ nữ từ dưới hàng rào bảo hộ chậm rãi bay lên, sắc mặt của cô ta trắng bệch, hình như là rất sợ hãi, sau khi bay lên nhìn tôi còn há miệng muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại nói không nên lời.

Gần đây tôi gặp quỷ nhiều cho nên cũng bĩnh tĩnh chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.

Hai mắt cô ta rơi nước mắt làm mặt ướt đẫm, theo sau cô ta há miệng ra và cố gắng chỉ chỉ ngón tay vào miệng chính mình.

Trong miệng kia trống rỗng cũng không có đầu lưỡi, tôi liền hiểu rõ gật gật đầu lại, nhưng cô ta vẫn sốt ruột như cũ và dùng ngón tay chỉ vào hai mặt bên ở trong miệng.

Tôi đột nhiên nhớ lại những chiếc răng bị nuốt kia, nhìn cô ấy nói: "Răng của cô bị nhổ à?"Nữ quỷ kia gật gật đầu đáp lại, còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ, xoay người muốn bỏ chạy nhưng theo sau cơ thể cô ta liền mềm nhũn rồi rơi xuống.


Mà ngay dưới hàng rào tôi đã thấy Bố Đạm Trần, ông vẫn mặc một bộ đường trang màu trắng như cũ đang ngẩng đầu lên nhìn tôi, còn trong tay cầm một con rối vải mềm, ông ta trầm giọng nói với tôi: "Cho nên, cô chính là Vân Thanh? Lục Tư Tề cầu rối kết duyên với người kia, chính là cô?"Tim của tôi đang đập thì đột nhiên ngừng lại, mấy việc liên tiếp xảy ra đều có bóng dáng của người này, nhưng ông ta không phải là đồng bọn với Lục Tư Tề sao?"Đúng vậy, lại gặp mặt!" Tôi cười, giơ tay ra sau đầu sửa sang lại tóc, ngón tay gạt gạt.

Bố Đạm Trần không để ý đến động tác nhỏ này của tôi, mà ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Đàn thi này không phải tôi làm, tôi cùng Lục Tư Tề giống nhau là đều có thể cảm nhận được tình huống của cô, nên tôi liền tới tìm cô, vì dù sao thì con rối đó cũng do tôi chế tạo!"Thai quỷ trong bụng nhỏ bắt đầu chậm rãi chuyển động, tôi bị đau đến mức toàn thân đều mềm nhũn ra, mỗi lần đụng phải Bố Đạm Trần này đều không có chuyện tốt mà, tôi dùng tay bám vào hàng rào bảo hộ, dựa vào hàng rào chống đỡ bụng nhỏ, rồi hướng ông ta nói: "Vậy nhìn thấy rồi, có vừa lòng chưa?"Ông ta vẫn cười khẽ như trước: "Chúng ta có thể làm giao dịch, tôi có biện pháp giúp cô lấy ra thai quỷ, cũng có thể cởi bỏ con rối kết duyên, thậm chí có thể làm Phủ Quân người làm cô mang thai không tìm được cô, còn có thể giúp cô cứu bà ngoại của cô từ chỗ Lục Tư Tề ra, tìm cho các người một nơi an ổn để ẩn cư, cô thấy sao?""Điều kiện là gì?" Nghe như ông ta đã nghĩ giúp cô trên mọi khía cạnh.

Bụng nhỏ của tôi bắt đầu đau lên, nhưng Mặc Dật vẫn không xuất hiện, trong lòng tôi vì thế mà từ từ dâng lên sự bi thương.

"Cô không cần làm gì.

" Bố Đạm Trần híp híp mắt, sắc mặt vô cùng thản nhiên, nhìn tôi: "Chắc cô biết giá trị của quỷ thai này chứ, tôi muốn chính là nó, cô xem được không?"Tôi cười lạnh một tiếng, duỗi tay sờ tóc sau gáy, lúc này một thanh đao lớn ở phía sau cơ thể của tôi liền hướng xuống dưới hàng rào bảo hộ mà cắm.

Gió từ đao tạo ra rất dữ dội, sượt qua mặt tôi, tôi liền không dám động đậy chút nào, chỉ nghe thấy Bố Đạm Trần cười ha ha lớn tiếng: "Vân Thanh, có một ngày cô sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó điều kiện vẫn như cũ.

""Vẫn là con rối.


" Tề Sở nhấc đao lớn trong tay lên, chỉ thấy có hai thứ một lớn một nhỏ cắm ở trên mũi đao, là một con rối mà bên trong có một cái răng.

Tôi duỗi tay cầm lấy con rối, ngồi ở bên cạnh hàng rào bảo hộ, tay còn lại che lại bụng nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn Tề Sở, trầm giọng nói: "Anh nói xem tôi vì cái gì phải kiên trì?"Đó đúng thật là một điều kiện tốt, nghe có vẻ rất hấp dẫn nhưng tôi lại thản nhiên từ chối nó.

Tề Sở từ bên trong xe cầm lấy bình nước, mở nắp đưa cho tôi, tôi uống một ngụm, quay đầu nhìn những thi thể rách nát kia: "Bọn họ có khả năng cũng không có răng.

"Tôi nặng nề hít sâu một hơi.

Cuộc chơi này càng lúc càng sâu, tôi ở bên trong cuộc chơi nhưng không biết vì sao mình lại nhập cuộc!Editor: AlissaCập nhật 22/1/22.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.