Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 177: 177: Chương 881 Lão Thử Trong Quan Tài





(*)Con chuột.

Ngày đầu tiên sau khi qua đời, không gì khác hơn là đánh trống khai tử, hiếu tử hiền tôn(*) chuẩn bị khoác đồ để tang, bố trí linh đường, báo cho họ hàng thân thích biết.

(*)Con cháu có hiếu.

Về thời gian, sau khi tiếng chiêng và tiếng pháo vang lên, chú Tám đã đến nhà tôi, sợ rằng người đầu tiên được báo chính là tôi.

Thông thường ngày đầu tiên nên thông báo cho nhà cậu trước, mà nhà họ Vệ đã chết hết rồi, chú Tám nghĩ đến tôi trước tiên, e rằng là có nguyên nhân cả.

Dù tính hợp lý đến đâu, về mặt quan hệ giữa người với người vẫn sẽ ghi hận với tôi.


Rốt cuộc có một ông cậu giàu có như vậy, lại có hai em họ có tiền, dùng một lần đã thu phục, còn làm chuyện ác như vậy, danh tiếng nghe ra cũng không tốt lắm.

Dì Tám đưa cho tôi cái áo tang, sắc mặt không tốt lắm, có sự quạnh quẽ, tỉ tê đem khăn tang để hiếu đeo lên trán tôi.

Thật ra khi dì ấy đeo vào cho tôi, tôi thực sự sợ dì ấy sẽ trực tiếp siết cổ tôi đến chết bằng khăn tang để hiếu này, dù sao tôi cũng không đề cao giá trị sức lực của mình, nếu bọn họ xông lên giết chết tôi, thì sẽ thực sự khó đối phó, nhưng may mắn là dì Tám không quá xúc động.

Nói là gác đêm nhưng thực chất là giống như hiếu tử hiền tôn, khi có người đến dâng hương tiễn đưa thì ở một bên dập đầu quỳ lạy, vợ của trưởng thôn chết rồi vẫn muốn giày vò tôi để tôi tức giận đây mà.

Tôi nhìn chằm chằm vào bốn góc quan tài được niêm phong chặt chẽ, vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nói ra được.

Bởi vì chuyện của nhà họ Vệ, trưởng thôn cũng gây ra không ít lời đồn đại nhảm nhí, cho nên người cũng không đến nhanh như vậy, tôi đảo mắt nhìn khắp nơi cũng không thấy dấu vết của trưởng thôn, chú Tám và dì Tám đều bận bịu, thậm chí còn có hai cháu trai cũng không thấy đâu, linh đường chỉ còn lại tôi và một đạo sĩ gõ trống.

Nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, tôi đơn giản lấy hương từ trong ba lô ra và chuẩn bị thắp lên.

Chỉ cần tôi xem hương, vấn đề là cát hay là hung, tôi sẽ biết được một chút, trong lòng biết điểm mấu chốt là sao thì cũng biết cách đối phó với nó.

Nhưng tôi không ngờ khi mình vừa lấy hương ra, dì Tám không thấy tung tích đâu lại chạy tới, ấn mạnh vào tay tôi và nói: "Nếu đã mời con đến gác đêm, vậy việc giấy hương nến này sẽ mời người khác.

"Nói đến đây dì ta liền cầm lấy hương trong tay tôi, tôi biết đây là cố ý chơi khăm tôi, chắc là do bà già nhắn lại trước khi đi, tôi mỉm cười gật đầu rồi bỏ hương vào lại ba lô.


Tôi dứt khoát đứng sang một bên nhìn, nhưng lần này tôi phát hiện rằng ngay cả cờ gọi hồn cũng được treo ngược, và các hoa văn trên lá cờ cũng cổ quái, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua chúng, cũng thật khó để hỏi tới.

Ngày thứ nhất ở linh đường không có ai, tôi theo người đánh trống đi ăn cơm trưa, vẫn như cũ là không nhìn thấy trưởng thôn đâu, chú Tám cùng mấy người khác cũng không làm khó tôi, nhưng bọn họ cũng không quan tâm nhiều đến tôi mà thôi.

Buổi chiều đến, người trong dòng họ đến, họ tiến lên dâng hương, tôi phải đi theo chú Tám và những người khác quỳ gối để trả lễ, rồi những người khác lại nhìn tôi một cách kỳ lạ, nhìn đến khiến tôi rất khó chịu, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Trưởng thôn vẫn luôn mất tích, bốn cái quan tài đã sớm vậy mà đã bị phong ấn, người tới cúng kiến tự nhiên sẽ hỏi, chú Tám cùng những người khác còn bận rộn hơn tôi, rốt cuộc cũng có giải thích cho một đám nghe nhưng cụ thể là thế nào thì không người nào nói lại cho tôi nghe.

Dù là chết như thế nào thì quan tài cũng sẽ không bị niêm phong nhanh như vậy, cho nên trong lòng của mọi người đều biết sắp tới có điềm hung, nên cũng sẽ không vào linh đường nhiều, chỉ đứng bên ngoài nói chuyện, làm cho linh đường càng thêm quạnh quẽ.

Khi trời gần chạng vạng, chú Tám mời Tần địa sư đến, Tần địa sư muốn trước tiên phải đo quan tài, sau đó mới tính toán ngày sinh, ngày mất, không có xung khắc với ngày sinh tháng đẻ của trực hệ(*) trong nhà, lại xác định thời gian cụ thể để đưa tang lễ và nơi chôn cất.

(*)Người có huyết thống trong dòng họ.

Chỉ là khi Tần địa sư bước vào linh đường, vẻ mặt ông ấy thay đổi khi nhìn bốn góc chiếc quan tài và khi nhìn thấy tôi đứng ở một bên, sắc mặt của ông ấy càng thêm trầm trọng.


Nhưng ông ấy rất khéo và không nói nhiều, ông ấy đo quan tài cũng không thèm hỏi một câu rằng tại sao lại niêm phong quan tài, rồi ông ấy xin ngày sinh bát tự của chú Tám cùng hai đứa con của chú ấy thì sẽ đi phòng bên, lại không ngờ rằng chú Tám cư nhiên nhìn tôi nói: "Vân Thanh, bát tự của con đâu?"Tôi nheo mắt lại, nếu là trước đây, có người khác hỏi tôi bát tự thì tôi sẽ không chút để ý còn sẽ vui vẻ hỏi lại người ta có phải muốn đoán mệnh hay không.

Nhưng hai tháng này, tôi đã trải qua hết thảy, lại chính mình lấy cái này để làm ăn, tự nhiên biết được ngày sinh tháng đẻ quan trọng thế nào, vì vậy tôi vội đánh trống lảng mà nói: "Chú Tám hỏi con hả?""Cô gái này không cùng huyết thống nên không cần.

" Tần địa sư cũng vội xua tay, giúp tôi thoát.

Chú Tám còn muốn nói gì đó, nhưng Tần địa sư đã liếc mắt nhìn một cái rồi lôi kéo chú ấy nói: "Mẹ anh chết không tốt, sợ sẽ xảy ra đại hung, gây bất lợi cho con cháu!"Khi bà ta ra đi oán khí rất nặng, chú Tám cũng không thèm để ý, vừa nghe nói sẽ gây bất lợi cho con cháu, lập tức căng thẳng, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi vội vàng kéo Tần địa sư đi đến sảnh phụ để uống nước.

Editor: Alissa (12/3/22 tại Việt Nam Overnight).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.