Âm Hồn Khúc

Chương 6



Đi vào rừng rậm quen thuộc, trước kia không để ý đến những dấu vết máu rơi đã cũ, Thước Á đi thật sâu vào trong rừng. Không có tiếng chim kêu, bên tai là tiếng vang rất nhỏ của thú dữ đi qua..... Thước Á nắm chặt cây cung của mình, chú ý lá khô dưới chân có nhiều dấu máu, vẫn tìm kiếm hướng đi của người đó.

Từ sáng sớm đã bắt đầu lộ trình, đi hết ban ngày, rốt cuộc, tựa hồ đã tới cuối cánh rừng – nơi này, không ngờ lại là dốc thoải, từ nơi này chắc là nơi bắt đầu của dãy núi? Hắn không có khả năng dùng thân thể như vậy mà leo lên núi? Hoặc là, nơi này còn có sơn cốc? Vết máu trên cỏ rêu dưới mặt đất bắt đầu trở nên không rõ ràng, Thước Á ngồi xuống, nhìn lên không trung phía trên cây rừng, yên tĩnh nghe một chút: ở đâu có nguồn nước? Hắn phải tới nơi có nguồn nước mới sống sót được đi?

Nếu không phải một con thỏ hoang nhảy qua, Thước Á mãnh liệt quay đầu – trong phút chốc, tiếng động Ốc Lý Á Tư té ngã trên mặt đất trong nơi cây cối yên tĩnh này bỗng trở nên kinh thiên động địa.....

Máu chảy ra lưu lại trên thân thể hắn....

Nhiễm đỏ lá khô dưới thân hắn, mang theo dòng máu đen bẩn thỉu, phát ra mùi mủ sưng tấy....

Thước Á để đầu hắn trên chân mình – sắc mặc héo rũ, làn da đều là từng tầng thịt héo rũ xuống, đôi môi khô nứt mở ra bên cạnh mái tóc bẩn – hỗn tạp lá cây, bụi đất.... Trong trí nhớ, mái tóc ngân bạch nhẹ nhàng tung bay bên những khóm hoa tươi..... Phiêu động..... Tựa như mộng ảo....

Nước mắt chảy xuống,

Tuy rằng tất cả thống khổ đó đều không phải trên người mình, nhưng vì cái gì lại cảm thấy thực đau lòng?

Ngực như bị tổn thương mà cực kì đau đớn, nhìn miệng vết thương của hắn, nước mắt liền không thể khống chế mà chảy xuống từng giọt....  Ốc Lý Á Tư.... Đau không? Rất đau phải không? Tám năm ngày ngày đêm đêm, ngươi vẫn đều đau như vậy sao?....

Hắn rất nhẹ, tuy Thước Á cõng hắn trên lưng, chân hắn vẫn có thể kéo trên mặt đất, nhưng thân thể hắn lạnh như băng mà nhẹ hều – nhớ rõ  lúc ban đêm lò sưởi thiêu đốt bên tường, thân thể hắn cùng da thịt là nóng bỏng mà mạnh mẽ.... Có lẽ chính mình đã trưởng thành, có lẽ là, hắn đã héo rũ. Trở về phòng nhỏ, còn phải đi nguyên buổi chiều.

Thời điểm Ốc Lý Á Tư tỉnh lại, giãy dụa nói cái gì – Thước Á nắm chặt cánh tay hắn cố định trên lưng mình – Ốc Lý Á Tư, Ốc Lý Á Tư! Liên tục như vậy kêu, Thước Á vừa đi vừa khóc nức nở, cảm giác được ngực hắn hơi hơi nảy lên, nghe tiếng bước chân, máu tươi hắn không ngừng chảy tích tích....

Ốc Lý Á Tư, Ốc Lý Á Tư, Ốc Lý Á Tư!

Bên cạnh phòng nhỏ là dòng suối theo chân núi chảy qua, Thước Á châm lửa lò sửa trong tường, đem nước đun nóng, Ốc Lý Á Tư không thể nằm thẳng, đặt thân thể suy yếu của hắn nằm nghiêng trên giường, đưa tóc hắn đặt ngoài giường – sau một trận đau đớn mãnh liệt tra tấn, Ốc Lý Á Tư không ngừng thở dốc...... Hắn giãy dụa, tựa hồ muốn nói cái gì.... Thước Á mang nước qua – thậm chí cả nước hắn cũng không thể uống được chỉ có thể nuốt được một ít.

“Cắt bỏ.... Toàn bộ đều cắt hết!” Giãy dụa, hắn phun ra ngụm khí thật dài, nói như vậy

Tóc ư?....

Thước Á nhìn mái tóc bị bẩn của hắn, lấy kéo cắt, đem mái tóc không ra hình dạng cắt bớt – tóc cùng mặt, sau khi rửa một chút, khuôn mặt Ốc Lý Á Tư tràn đầy mồ hôi lạnh hiện lên trước mắt: Khô héo. Máu thịt hắn như bị sức mạnh thần bí không biết tên hút đi, tròng mắt cũng khô héo, màu mắt.... Thước Á nhìn vào ánh mắt của hắn, nó lộ ra sự không tín nhiệm, thống khổ, phẫn nộ, màu xanh lam như tối đi.

“Thực xin lỗi.... Thực xin lỗi.... “

Tay Thước Á ngừng lại, nước mắt theo gương mặt không ngừng rơi xuống...

“Ta muốn giết ngươi.... Ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút sự thống khổ của ta!....  Ngươi nếu cứu ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Tay Ốc Lý Á Tư cũng khô héo, hắn vươn tay, tựa như ma quỷ – hắn mạnh mẽ xoay người ngồi xuống, nhào về phía Thước Á – hai tay kẹp vào yết hầu Thước Á, khô héo mà vô lực.....

Chỉ có ánh mắt của hắn, phun trào vô hạn phẫn nộ.....

“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi – giết hết mọi người nơi này!”

Thước Á không đẩy tay hắn ra....

Thân thể hắn run rẩy đứng lên, bên hông hắn, vết thương sâu tận xương tủy đem cả người hắn tách thành hai nửa – lại mạnh mẽ phát tác!

Chỉ có thể giống dã thú bình thường tru lên, cho dù thống khổ giống như chết đi, nhưng lại như trước không thể chết được..... Còn sống, giãy dụa mà sống, chính là vì dục vọng báo thù mà giãy dụa sống lại! Ốc Lý Á Tư đau đớn rời khỏi Thước Á, lăn lộn trên sàn nhà....

Dần dần không thể phát ra âm thanh....

Thước Á có thể nhìn thấy, chủy thủ kia còn cắm sâu trong xuống cốt hắn – miệng vết thương như lỗ thủng màu trắng, đến tận xương cốt, chủy thủ tản ra ánh bạc như lời nguyền rủa làm hắn đau đến không thể phát ra tiếng.

“Ốc Lý Á Tư -! Ta lập tức nhổ nó!” Thước Á nghĩ muốn đè lại thân thể hắn, tuy miệng vết thương kia phi thường đáng sợ, nhưng Thước Á vẫn muốn đem nguồn gốc thống khổ của hắn rút ra – như vậy, có lẽ sẽ tốt?!

“Dừng tay -! Dừng lại.... tay!” Từ kẽ răng thốt lên, cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt toàn là mồ hôi....

Rốt cục, trong chốc lát, hắn yên lặng.

Đó là tiếng thở dốc.

Ốc Lý Á Tư quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển, yên lặng.

Thước Á ngồi cạnh hắn, nhìn hắn – tuy biết nước mắt là vô ích, nhưng vẫn cứ rơi lệ -hắn lau nước mắt, có thể thoát khỏi thống khổ này có lẽ cũng chỉ hắn mới có thể làm được đi?! Tất cả thống khổ đều là do mình gây ra cho hắn, như vậy, để ta cứu ngươi chuộc tội đi!

Ôm lấy thân thể hắn, thân thể mềm nhũn không có khí lực sau trận phát tác.

Đưa hắn đặt lên giường mình, ngủ đi.

Sẽ có biện pháp, Ốc Lý Á Tư, ngươi lợi hại như vậy, ngươi nhất định có thể thoát khỏi tử vong, ngươi có thể chiến thắng sự thống khổ này!

Ta giúp ngươi, Ốc Lý Á Tư, ta giúp ngươi..... Ốc Lý Á Tư....

Mái tóc bạc cắt ngắn, lóe lên ánh bạc đẹp đẽ.....

Ánh trăng dâng lên. Ánh mắt hắn, dưới ánh trăng, như dòng nước, xanh lam như giấc mộng.

Ốc Lý Á Tư....

 Ốc LÝ Á Tư của ta.

Vận mệnh là thứ kì quái gì?

Vận mệnh đem ta và ngươi gắt gao cột cùng một chỗ, việc cùng ngươi gặp nhau, là thần cũng không thể quyết định chuyện này!

Tính toán tài tình như thế nào? Thần ở thời điểm mọi người thống khổ cũng không thể cứu rỗi, thần cũng không thể giải thích sự nghi vấn và thống khổ trong lòng ta!

Bởi vì ta nhìn thấy ngươi rơi lệ,

Bởi vì ta sẽ vì ngươi mà rơi lệ,

Vận mệnh, là ngươi đưa hắn cho ta sao?

Ốc Lý Á Tư dần dần bình tĩnh trở lại, hắn cần dưỡng thương, thân thể suy yếu cũng cần chất dinh dưỡng.

Thước Á cứ cách hai ngày lại trở về nhà xem, cầm đi đồ ăn được mẫu thân làm tốt, cũng lấy lương thực, chính mình làm cho hắn ăn. Hắn càng chịu khó đi săn thú, động vật thu đông cơ thể đều mạnh mẽ mập mạp, canh thịt hầm, là thứ dưỡng thân thể tốt nhất đi? Ốc Lý Á Tư yên lặng, nói gì cũng không nhận sự chiếu cố của hắn, miệng vết thương phát tác, vẫn là cố định đến ba, bốn lần, mỗi lần, Ốc Lý Á Tư đều cưỡng chế không rên rỉ, máu chảy ra từ miệng vết thương, mỗi một bộ phận trên thân thể hắn đều đau đến tận xương cốt....

Thước Á đặt thêm cái giường nhỏ, ngay bên giường hắn, ban đêm, nếu hắn phát tác, Thước Á sẽ ngồi bên giường hắn, ôm bờ vai của hắn, cảm giác được mồ hôi của hắn thấm qua quần áo chính mình, cảm giác được cả thân thể hắn không thể khống chế mà run rẩy....

Không được khóc, chính mình phải kiên cường, chính mình phải cố gắng che giấu ở nơi có người.

Vì bảo hộ hắn.

Thân thể Ốc Lý Á Tư dần dần không còn khô héo.

Tinh thần hắn cũng ngày càng tốt.

Đôi khi, hắn thực yên lặng như đang nhớ tới cái gì – có lẽ là ma pháp của hắn đi?

Mùa đông tới, lúc năm mới đến, Thước Á về nhà một đêm, ngày hôm sau trở lại phòng nhỏ của mình, phát hiện Ốc Lý Á Tư từ trên giường lăn xuống, phát tác duy trì đã lâu làm cho thân thể hắn đều cứng ngắc......

“Ốc Lý Á Tư! Ốc Lý Á Tư!”

Mát xa da thịt hắn, Thước Á đem hỏa lô sắp tắt thêm củi – không được chết! không được chết! không được chết trước mắt ta!

Thân thể dần dần ấm lên, nhưng Ốc Lý Á Tư vẫn không mở mắt.....

Không được khóc..... Thước Á chịu đựng tâm tình nôn nóng, một bên ma xát tay chân hắn, một bên ôm hắn vào trong lòng ngực – Ốc Lý Á Tư! Ngươi không phải nói muốn giết ta, giết hết mọi người sao? Ngươi không phải thề muốn giết ta sao?! Mở mắt ra đi! mở mắt ra đi.....

Dần dần nghẹn ngào....

Dần dần không thể áp chế tiếng khóc của chính mình.....

Ốc Lý Á Tư.....

Hắn khẽ di chuyển một chút,

Sau đó ngực hắn run lên, hắn thở dốc một tiếng....

Ốc Lý Á Tư!

Thước Á mặt đầy nước mắt căn bản không lớn lên a.... Thước Á, đứa nhỏ!

Vì sao không giết ta?

Vì sao lại rơi lệ vì ta?

Đứa nhỏ....

Đôi môi khô héo của Ốc Lý Á Tư đột nhiên mỉm cười trong căn phòng tràn ngập ánh sáng — ngốc.... Đứa nhỏ.... Hắn cúi đầu nói một câu.

Thước Á khóc ra tiếng.

Ban đêm tuyết rơi.

Dựa vào trong lòng ngực Thước Á, Ốc Lý Á Tư nhìn cửa sổ rơi đầy tuyết trắng, mỉm cười nói: đứa nhỏ.....

Khuôn mặt Thước Á bây giờ không thay đổi gì nhiều, đường cong nhu hòa bên dưới, đôi môi hồng nhuận phát ra màu sắc hấp dẫn... Ốc Lý Á Tư đảo qua môi hắn, lấy ngón tay vuốt ve, mềm mại, ướt át, mang theo nước mắt nghẹn ngào, đứa nhỏ này đáng yêu cỡ nào a... Sự tồn tại đáng giận cỡ nào a! Cỡ nào đáng giận a cỡ nào đáng giận!

Ốc Lý Á Tư nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia, vô số lần, hiểu được hắn có bao nhiêu đáng yêu, Ốc Lý Á Tư lại càng hận hắn bấy nhiêu!

Vô số ngày ngủ trong hắc ám,

Dưới mặt đất dùng một chút lực lượng còn sót lại để duy trì linh hồn không bị tiêu tan, trải qua mấy năm mới có thể đem thân thể ngưng tụ lại thành hình người....

Vô số lần, mỗi ngày mỗi ngày vì phát tác mà đau đớn....

Từ trong xương cốt, nỗi đau trong sâu thẳm linh hồn!

Cho dù dùng nghị lực to lớn cỡ nào, đều không thể chấm dứt được đau đớn! Vô số lần, thời điểm phát tác lăn lộn trên mặt đất, vô số mùa đông tuyết hạ bởi vì đói khát cùng thống khổ mà giãy dụa qua ngày! Những ngày thống khổ không có ma lực của chính mình, tránh né dã thú trong núi sâu, đào móc động vật và thực vật, ăn thịt thối, uống nước bẩn.....

Hết thảy điều này!

Hy vọng duy nhất của Ốc Lý Á Tư trong sự thống khổ là báo thù!

Vô số lần, nguyền rủa Thước Á!

Nguyền rủa đứa nhỏ kia!

Nguyền rủa! Nguyền rủa! Nguyền rủa!

Người thứ nhất muốn giết, chính là đôi mắt màu xanh biếc, đệ đệ yêu thương của hắn là một đứa nhỏ có một mắt màu xanh biếc giống hệt hắn!

Sau đó từng bước từng bước, tra tấn người trong trấn!

Đem bọn họ từng bước từng bước tra tấn đến chết....

Mới không cho bọn họ chết dễ dàng như vậy!

Sau đó phải đi giết chết Tư Nặc tổng giám mục!

Cuối cùng là giáo hoàng của quốc gia này!

Bóp chết hắn sao?

Thước Á lộ ra vẻ mặt đầy nước mắt....

Cần cổ yếu ớt không phòng bị...... Ngay trong tay mình!

Chỉ cần nhẹ nhàng lập tức, tưởng tượng là đệ đệ của mình, như vậy nhẹ nhàng một chút, cổ hắn đã bị chặt đứt..... Vĩnh viễn sẽ không mở ra đôi mắt ấy! Đệ đệ, chỉ khi đệ đệ chết là đáng yêu nhất! Sẽ không cùng ta tranh đoạt ma lực cùng sinh mệnh tương đồng!

Không....

Bây giờ chưa phải thời điểm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.