Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 124: Người một nhà ở bên nhau



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không trong chốc lát, Tinh Bác Hiểu đã đứng ở cửa nhà tôi.

Tôi giới thiệu thân phận của Tinh Bác Hiểu cho Quân Chi, hắn nhìn thấy, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Sau khi lừa dối đây là đệ tử của Thanh Hư Quan, ba mẹ tôi yên tâm giao chuyện của Tiêu Nhã Trúc cho hắn.

Làm lơ xanh xao trên mặt của Tinh Bác Hiểu bởi vì bị coi như là đệ tử của Thanh Hư Quan, tôi và Quân Chi nói mọi chuyện cho hắn.

Tinh Bác Hiểu tỏ vẻ khó xử: “Phu nhân… Ta không phải là đạo sĩ… Loại chuyện này ta chưa trải qua…”

Quân Chi mỉm cười: “Không có việc gì, tôi đã làm rồi! Anh nghe tôi phân phó làm theo là được rồi!”

Quân Chi đều hiểu lý luận tri thức, thật ra chúng tôi xác thật thiếu một cu li thích hợp.

Rơi vào đường cùng, Tinh Bác Hiểu đi theo chúng tôi xuống lầu bắt quỷ.

Quân Chi dán cho hai người một quỷ chúng tôi bùa ẩn thân, lại dán cho Tiêu Nhã Trúc và con của nàng đầy bùa bảo vệ ở trong quần áo, rồi đi vào phòng.

Trong nhà có một loại hơi ẩm rất nặng, thậm chí còn mang theo mùi tanh không nhẹ.

Xem ra, chồng của Tiêu Nhã Trúc đã thành quỷ thật lâu, còn xem nơi này trở thành nhà âm của hắn.

“Chị, chị chịu đựng được chứ?” Quân Chi lo lắng hỏi tôi, nhìn bụng nhỏ của tôi.

Tôi gật đầu: “Không có việc gì.” Tuy dạ dày có chút ghê tởm, nhưng đều không đến mức muốn nôn.

Tinh Bác Hiểu yên tĩnh đi theo phía sau chúng tôi, sau khi chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, luôn mãi cổ vũ Tiêu Nhã Trúc không cần sợ hãi, trong chốc lát dựa theo ánh mắt của chúng tôi mà làm việc.

Nàng cố nén sợ hãi gật đầu.

Theo Tiêu Nhã Trúc nói, tiếng đập cửa hai ngày này là bắt đầu từ mười hai giờ đêm, vẫn luôn liên tục đến hai ba giờ rạng sáng mới kết thúc.

Hiện tại cách mười hai giờ chỉ có vài phút, ba người chúng tôi dán bùa ẩn thân, sau khi tìm cái góc ngây ngốc, ý bảo Tiêu Nhã Trúc làm bộ lên giường đi ngủ.

Rất nhanh đã tới mười hai giờ rồi.

Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến âm khí không nhẹ, ngay sau đó truyền đến ba tiếng đập cửa có quy luật.

Tiêu Nhã Trúc sợ hãi từ trong chăn nhô đầu ra nhìn về phía chúng tôi, tôi ý bảo nàng im lặng.

Sau khi tiếng đập cửa vang lên ba lần, là giọng nói của một người nam nhân: “Nhã Trúc, mở cửa, anh trở về thăm em và con.”

Lúc Tiêu Nhã Trúc kết hôn, tôi học đại học ở thành phố Trạch Vân, cho nên không tham gia, Quân Chi lại đi, gặp qua chồng của nàng rồi.

Vừa nghe thấy giọng nói này, hắn đã gật đầu, xác nhận con quỷ này thật sự là chồng của Tiêu Nhã Trúc Cao Cảnh Huy.

Sau khi gọi đại khái ba lần như thế, quỷ ngoài cửa không nói nữa, mà lại gõ cửa lần nữa.

Lại là tiếng đập cửa ba lần, sau đó lại là gọi ba lần, lại là tiếng đập cửa ba lần.

Tôi cảm thấy kỳ quái, nên dùng khẩu hình hỏi Quân Chi là chuyện như thế nào.

Quân Chi đáp hai chữ: Phá bùa.

Thấy tôi vẫn khó hiểu, hắn lại chỉ bủa bình an ở trên cửa. Đó là một ngọc bài đã khai sáng, giờ phút này, đã tối hơn phân nửa.

Xem ra, loại nghi thức ba lần gọi ba lần gõ cửa như vậy, có thể dần ăn mòn ngọc bài này.

Ngọc bài kia chỉ còn lại có một viền bộ phận kia còn chưa biến dạng, chúng tôi vốn là muốn con quỷ kia tiến vào, tôi cho Tinh Bác Hiểu một ánh mắt.

Tinh Bác Hiểu hiểu ý, ném ra một đạo quỷ khí tới ngọc bài kia, gia tốc ăn mòn của ngọc bài, rất nhanh, chúng tôi đã nhìn thấy một con nam quỷ từ ngoài xuyên vửa đi vào.

Cả người hắn đều ướt dầm dề, quanh người còn giọt nước không ngừng nhỏ xuống.

Quỷ nước như vậy, sao có thể lên bờ?

Tôi và Quân Chi khó hiểu nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Tinh Bác Hiểu đều là quỷ. Vẻ mặt Tinh Bác Hiểu mờ mịt, nhún tay lắc đầu.

Bùa ẩn thân che dấu hơi thở và bóng dáng của chúng tôi ở trong mắt âm linh, Cao Cảnh Huy cũng không phát hiện ra chúng tôi, mà là trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Chỉ là trước khi tiến vào phòng ngủ, tôi nhìn thấy hắn làm ảo thuật, làm sạch cơ thể ướt dầm dề của mình một phen. Bộ dáng của quỷ nước biến mất, chỉ để lại một bộ dáng người sống sạch sẽ lưu loát.

Hắn đi vào phòng ngủ, bởi vì được chúng tôi nhắc nhở qua, Tiêu Nhã Trúc ở trên giường giả bộ ngủ.

Vị trí tôi đứng, vừa lúc có thể nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ.

Chỉ thấy Cao Cảnh Huy đầu tiên là đi đến mép giường nhìn Tiêu Nhã Trúc một lát, lại đi tới phía đứa bé đang ngủ kia.

Tiêu Nhã Trúc nghe lời giả bộ ngủ, một đứa bé hai tuổi lại nghe không hiểu lời chúng tôi nói. Bé mơ màng tỉnh lại, Cao Cảnh Huy cười với bé, đứa bé đã ê a gọi ba ba.

Cao Cảnh Huy cười, cười rất vui vẻ.

Hắn duỗi tay muốn ôm đứa bé, Tiêu Nhã Trúc sợ hắn tổn thương đứa nhỏ, rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, bế đứa nhỏ lên trước một bước, hoảng sợ lui sang một bên.

Cao Cảnh Huy thấy thế, không vui nhíu mày: “Nhã Trúc, để anh ôm con một cái.”

Tiêu Nhã Trúc lắc đầu: “Không… Nó chỉ là một đứa bé… Con của chúng ta… Cảnh Huy, cầu xin anh không cần dẫn nó đi! Cầu xin anh!”

Cao Cảnh Huy bất mãn: “Anh chỉ muốn ôm ó một cái! Hơn nữa, theo anh đi không tốt sao?”

“Em không muốn chết, con cũng không cần… Đứa bé còn nhỏ, anh để nó sống đi! Nó cũng là con của anh, sao anh lại nhẫn tâm…”

Sắc mặt của Cao Cảnh Huy vốn như người bình thường dần trở nên xanh trắng, lộ ra một chút giống quỷ: “Anh vốn định cho các em không mang theo bất kì sợ hãi gì theo anh đi, nhưng… Nếu em phát hiện anh đã chết… Vậy anh không có biện pháp…”

“Nhã trúc, tin tưởng anh, anh cũng là vì muốn tốt cho hai người!” Hắn nói xong muốn duỗi tay chạm về phía Tiêu Nhã Trúc, mới chạm phải, đầu ngón tay đã bốc cháy lên dương hỏa, hắn lập tức né tránh.

“Thứ gì!” Hắn kinh hãi giận dữ hét.

Tôi cho Tinh Bác Hiểu một ánh mắt, Tinh Bác Hiểu phút chốc lao ra, một cái đã bóp lấy cổ Cao Cảnh Huy, dùng quỷ khí của mình khóa hắn lại.

Hắn vừa động, bùa ẩn thân trên người đã mất đi hiệu lực, tôi và Quân Chi cũng lấy ra bùa ẩn thân trên người mình đi vào phòng ngủ.

Nhìn thấy chúng tôi đột nhiên chạy ra hai người một quỷ, Cao Cảnh Huy vô cùng kinh ngạc: “Các người là ai…”

Tiêu Nhã Trúc vội vàng trốn đến phía sau tôi và Quân Chi, Cao Cảnh Huy thấy thế, càng hận đến cắn răng nghiến lợi: “Tiêu Nhã Trúc! Cô lại liên hợp với người ngoài tới hại tôi!”

“Không phải anh muốn hại mẹ con bọn họ sao?” Tôi tức giận chặn ngang hắn.

“Cô thì biết cái gì! Tôi…” Cao Cảnh Huy đang muốn quát tôi, mới nói một câu, động tác trên tay Tinh Bác Hiểu tăng mạnh, làm hắn nửa chữ đều không nói nên lời.

“Nói chuyện với phu nhân phải dùng kính ngữ.” Tinh Bác Hiểu gằn từng chữ một dạy dỗ Cao Cảnh Huy.

Hắn quả nhiên soái khí hơn Hồng Quỷ loại quỷ chỉ biết nghịch với tôi!

Cao Cảnh Huy không bằng Tinh Bác Hiểu, ở dưới thị uy của hắn, chỉ có thể đáp ứng: “Vâng… Vâng…”

“Nói đúng sự thật, vì sao hại mẹ bọn họ.” Tôi hỏi.

Nhìn dáng vẻ của hắn rất lý trí, không giống như là loại quỷ sau khi thành quỷ chỉ còn lại có một tia chấp niệm, cuối cùng bị chấp niệm khống chế muốn kéo người chôn cùng.

Hơn nữa, còn một câu gì mà anh cũng là vì muốn tốt cho các em, là có ý gì?

Cao Cảnh Huy kiêng kị nhìn Tinh Bác Hiểu, nói: “Tôi cảm thấy… Bây giờ tôi đã chết, biến thành quỷ… Cũng khá tốt…”

“Tốt cái gì?” Tôi khó hiểu.

Vẻ mặt của hắn khát khao: “Không có người lại đuổi theo tôi đòi tiền như trước kia nữa, không có áp lực làm việc kiếm tiền, trừ không thể phơi nắng ra, tôi cảm thấy sinh hoạt với người sống cũng không có gì khác biệt. Không đúng! So với cuộc sống của người sống còn tiêu sái hơn!”

Một con đường đi anh đều nhỏ nước xuống, có tư cách gì nói hai chữ tiêu sái…

Quân Chi nhìn Cao Cảnh Huy, mày dần nhíu lại: “Anh mới thành quỷ không bao lâu đi?”

“Quỷ linh một năm ba tháng bảy ngày.” Tinh Bác Hiểu nói.

“Mới thành quỷ sống được một chút ngày tháng của quỷ như vậy, sao lại trực tiếp thăng thành lệ quỷ?” Ánh mắt của Quân Chi không ngừng đánh giá Cao Cảnh Huy.

Tôi dần hiểu hắn nói.

Cao Cảnh Huy là một người bình thường, sau khi chết thành quỷ cho dù từ âm sai nơi đó chạy trốn tới nhân gian, cũng không có khả năng thần trí hoàn hảo như hiện tại như vậy.

Đặc biệt là hắn vẫn chỉ là quỷ nước, theo lý mà nói, quỷ nước căn bản không thể rời khỏi nơi hắn chết đuối kia.

Cao Cảnh Huy lại có thể về nhà thăm vợ con!

Còn sẽ ảo thuật!

Tinh Bác Hiểu nhìn chằm chằm Cao Cảnh Huy nửa ngày, nói: “Nói! Có kỳ ngộ gì!”

Vẻ mặt của Cao Cảnh Huy mờ mịt: “Có thể có kỳ ngộ gì?”

Tôi thấy hắn ngược lại không giống như là đang nói dối, cũng nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên, cảm giác bên trái chỗ bụng hắn có một chút ánh sáng nhỏ.

Tinh Bác Hiểu không nhìn về phía nơi đó, đoán chừng là còn chưa phát hiện ra, tôi nhớ lại tất cả quỷ mình quen biết một lần, đều không có loại tình huống như Cao Cảnh Huy này.

Có lẽ, kỳ ngộ của hắn có quan hệ với nơi đó, lập tức nói với Tinh Bác Hiểu: “Bên trái chỗ bụng hắn có cái gì đó đang sáng lên!”

Sắc mặt của Cao Cảnh Huy đại biến, đang muốn duỗi tay che đi, Tinh Bác Hiểu đã động thủ trước một bước. Hắn trực tiếp duỗi tay xuyên qua bụng nhỏ của Cao Cảnh Huy, tay sờ mó, từ bên trong lấy ra một viên châu nhỏ.

Cao Cảnh Huy là quỷ, sẽ không đổ máu, chỉ là chỗ bị thương kia trở nên trong suốt. Mất đi hạt châu kia, rất nhanh ảo thuật của hắn biến mất, lại biến trở về bộ dáng quỷ nước không ngừng chảy nước lần nữa kia.

Pháp lực của hắn giảm đi, Tinh Bác Hiểu cũng lười đến quản hắn, trực tiếp nhấc hạt châu trong tay lên, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Đây là thi đan!” Tinh Bác Hiểu trầm giọng nói.

“Thi đan là cái gì?” Tôi chưa từng nghe qua loại đồ vật này.

“Chính là nội đan của cương thi.” Quân Chi giải thích nói.

Tôi cảm thấy tôi như mở ra cánh cửa của thế giới mới: “Quỷ có thể sử dụng nội đan của cương thi sao?”

Quân Chi nhìn về phía Tinh Bác Hiểu cũng thân là quỷ, hắn nói tương đối có sức thuyết phục.

“Quỷ xác thật có thể sử dụng nội đan của cương thi tu luyện, nhưng cương thi thị huyết hung tàn, sẽ sinh ra ảnh hưởng với âm linh sử dụng nội đan này tu luyện.”

Tôi đang muốn ghét bỏ, Tinh Bác Hiểu lại nói: “Nhưng quỷ cần dùng nội đan của cương thi tu luyện, từ trước đến nay đều không để bụng những cái đó.”

Tôi Nhìn về phía Cao Cảnh Huy, Quân Chi Nhất đặt kiếm gỗ đào ở trên cổ hắn, ép hỏi nói: “Nói! Hại bao nhiêu người rồi!”

“Tôi không có hại người!” Cao Cảnh Huy la lớn.

Quân Chi không tin, Cao Cảnh Huy bùm bùm nói: “Một năm này tôi vẫn luôn tu luyện! Thật vất vả mới có thể rời khỏi sông đào, sao lại hại người!”

“Vậy Nhã Trúc và đứa bé thì sao? Không phải anh muốn hại bọn họ sao.” Tôi nhắc nhở nói.

“Tôi là vì tốt cho bọn họ! Thật sự! Bọn họ thành quỷ là có thể nhẹ nhàng giống tôi! Hơn nữa người một nhà chúng tôi còn có thể ở bên nhau!” Cao Cảnh Huy lớn tiếng giải thích.

Tôi thở dài: “Nếu Nhã Trúc và đứa bé chết ở trên tay anh, thì chỉ có hai loại khả năng, một, bị âm linh mang đi dẫn độ đến Thẩm Phán Tư chờ thẩm phán cho đầu thai. Thứ hai, trở thành oán quỷ cấp thấp không có ý thức.”

Cao Cảnh Huy lại cho rằng tôi đang lừa hắn: “Không có khả năng! Không phải tôi còn tốt sao! Tôi…”

“Anh là bởi vì có viên thi đan này!” Quân Chi quát: “Không có viên thi đan này, đoán chừng hiện tại anh còn nằm ở trên bờ sông đào tìm kẻ chết thay đấy!”

Cao Cảnh Huy nhìn về phía thi đan trong tay Tinh Bác Hiểu một lần nữa, tôi hỏi: “Thi đan này anh lấy từ đâu?”

Hắn nghĩ chút, nói: “Hình như là lúc tôi chết, tự bay vào trong miệng tôi, tôi không cẩn thận đã nuốt xuống…”

Đây là vận cứt chó sao…

Tinh Bác Hiểu nhắm mắt tinh tế cảm ứng viên thi đan này, nói với tôi: “Phu nhân, viên thi đan này bị người luyện hóa qua, sát khí của cương thi bên trên đều được tinh lọc rồi.”

Vậy đây hẳn là thứ tốt, sao lại ở trong sông tùy tiện để cho Cao Cảnh Huy nhặt?

Vẻ mặt hắn vô tội: “Tôi nói đều là lời nói thật… Thật sự là nhặt…”

“Anh chết như thế nào? Lúc chết, gần đấy có người khác không?” Tôi lại hỏi.

Hắn nói như thế, xác thật như cảnh sát đang phán đoán, là một không cẩn thận ngã vào trong sông chết đuối. Lúc ấy sắc trời tối tăm, hắn không thấy rõ đường, nhưng mà không cảm giác được ở gần có người khác.

Quân Chi cạn lời nói: “Chị, nếu thi đan kia là người luyện hóa lúc ấy ném đi, chị cho rằng quỷ này còn có khả năng hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt chúng ta sao? Người có thể luyện hóa thi đan, khẳng định có thể mổ bụng con quỷ nuốt thi đan của hắn này lấy thi đan về!”

Ngược lại cũng đúng…

“Vậy phía dưới sông đào có thứ gì sao? Anh làm quỷ nước đã hơn một năm, cũng nên có chút hiểu biết đi.” Tôi hỏi Cao Cảnh Huy.

“Phía dưới quá lạnh, tôi không dám đi xuống sâu, nhưng tôi cảm giác nơi đó như có thứ gì đó rất đáng sợ. Cho nên tôi mới vội vã lên bờ.” Cao Cảnh Huy nói còn không tự chủ được đánh cái rùng mình.

Hai người một quỷ chúng tôi nhìn nhau một cái, Lục Thành ở thời cổ chính là trọng địa quân sự, cho nên Sông Đào cũng sông đặc biệt sâu.

Nghe nói có một năm đại hạn, mực nước của Sông Đào Lục Thành giảm xuống hơn mười mét, nhưng còn chưa tới đáy.

Căn cứ khoa học nghiên cứu bên ngoài, vì bảo trì sinh mệnh sinh sản, cho dù trên mặt sông kết nhiều băng dày, nhiệt độ của đáy sông đều duy trì ở bốn độ C.

Cao Cảnh Huy đã thành quỷ, trên người hắn không có độ ấm, có thể để hắn cảm nhận được lạnh lẽo, phía dưới nhất định có đồ vật lớn!

Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, cuối cùng nhìn về phía Tinh Bác Hiểu.

Tinh Bác Hiểu tự nhiên hiểu rõ ánh mắt của chúng tôi, nhưng dù sao hắn cũng là âm linh cấp bậc địa chủ. Sao có thể tự mình lấy thân phạm hiểm, lại nhìn về phía Cao Cảnh Huy vẫn còn bồi hồi ở tiểu quỷ giai cấp bần nông này, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!”

Cao Cảnh Huy khó hiểu nhìn về phía tôi, tôi nói: “Nếu anh có thể giúp chúng tôi điều tra rõ phía dưới sông đào có thứ gì, thi đan kia chúng tôi sẽ trả lại cho anh.”

Dù sao thi đan đã bị luyện hóa qua, không có nguy hiểm gì, chúng tôi nơi này lại không sao, trả lại cho hắn cũng có thể.

“Kia vốn dĩ chính là của tôi!” Cao Cảnh Huy không phục nói.

Tinh Bác Hiểu ném qua một đạo quỷ khí, đánh lên mặt hắn: “Quỷ Giới, cường giả vi tôn.”

Thực lực nghiền áp, Cao Cảnh Huy không có cách nào, vì viên thi đan kia, chỉ có thể đáp ứng: “Nhưng đồ vật phía dưới kia lợi hại, tôi không có viên thi đan này, ở trong sông ngốc không được bao lâu.”

“Sông Đào chỉ có một con quỷ nước là anh?” Quân Chi đột nhiên hỏi.

Cao Cảnh Huy gật đầu: “Đúng vậy…”

Quân Chi bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm một câu: “Trách không được lúc trước tôi dọc theo sông đào đi một vòng, cũng không tìm được một con quỷ nước làm kẻ chỉ đường, thì ra là phía dưới có cái gì…”

Tinh Bác Hiểu nhìn về phía tôi, tôi nói: “Thi đan có thể trả lại cho anh, nhưng anh phải phát tâm ma thề, thứ nhất, giúp chúng tôi tra đồ vật, thứ hai, không thể lại hại người, cho dù là mẹ con Nhã Trúc, hay là người vô tội khác.”

Cao Cảnh Huy tự nhiên là đáp ứng điều kiện của tôi rồi. Từ khi biết mẹ con Nhã Trúc sau khi chết không thể tùy tâm sở dục thành quỷ giống hắn, hắn đã từ bỏ ý niệm để cho bọn họ làm quỷ với nhau.

Trấn an mẹ con Nhã Trúc, chúng tôi gọi Tiểu Bạch ra, đoàn người đi đến Sông Đào.

Cao Cảnh Huy chỉ vào một chỗ sông nói: “Nơi này chính là nơi tôi rơi xuống nước bỏ mình.”

Quân Chi đốt một lá bùa trước, lá bùa lửa rất nhanh biến thành màu xanh lục.

Hắn ném lá bùa vào giữa sông, đi trở về tới bên người chúng tôi: “Nếu không có viên thi đan kia, hắn sẽ dựa vào bản năng ở chỗ này kéo người xuống nước tìm kẻ chết thay.”

“Tôi không muốn hại người…” Cao Cảnh Huy yếu ớt giải thích một câu.

Tinh Bác Hiểu đứng ở bờ sông nửa ngày, một chút hơi thở khác thường đều không cảm ứng đến, trả thi đan lại cho Cao Cảnh Huy.

Tôi dặn dò nói: “Sau khi đi xuống, có thể nhìn thấy cái gì đều nói cho chúng tôi biết cái đó. Không cần miễn cưỡng, nhưng cũng không thể lười biếng.”

Cao Cảnh Huy gật đầu, không tình nguyện đi đến bờ sông, nhảy vào.

Hắn là quỷ nước, vào nước một chút bọt nước đều không bắn lên, thậm chí ngay cả gợn sóng đều không có nổi lên một vòng, đã chìm vào mặt sông.

Tôi hỏi Tinh Bác Hiểu: “Luyện hóa hết sát khí trên thi đan, khó lắm sao?”

Tinh Bác Hiểu gật đầu: “Đặc biệt khó, đầu tiên chỉ có cương thi tử cương trở lên mới có thể tu luyện ra thi đan, cương thi sẽ toàn lực bảo vệ thi đan của mình. Trong tình huống bình thường, lấy đan dễ dàng hơn trực tiếp giết chết cương thi.”

“Không phải sau khi giết lấy càng đơn giản hơn sao?” Tôi khó hiểu.

“Lúc cương thi chết, sẽ tự hủy nội đan.” Tinh Bác Hiểu nói.

“Vậy lấy ra như thế nào?” Tôi hỏi.

“Lấy sống, hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh, bởi vì nếu bị cương thi ý thức được chuyện này, cho dù hắn vô lực chống cự, cũng sẽ hủy nội đan trước.”

Nghe có vẻ khó khăn rất lớn…

Tôi đột nhiên có chút hối hận đã vội vàng đi ra, không đi tìm một bộ cameras dưới nước để Cao Cảnh Huy cầm xuống, nếu không, chúng tôi ở trên bờ còn có thể xem tình hình phát sóng trực tiếp.

Quân Chi từ lúc Cao Cảnh Huy bắt đầu xuống nước vẫn luôn đi dạo, như là đột nhiên phát hiện cái gì đó, thu lại, từ ba lô lấy ra một bộ la bàn, đặt một bùa con hạc giấy ở trên la bàn.

“Phát hiện cái gì sao?” Tôi hỏi hắn.

Sắc mặt của Quân Chi không tốt: “Còn không xác định, em muốn ra giữa sông xác nhận.”

Hắn nói xong lại lấy ra một con hạc giấy, thổi một hơi linh khí biến lớn hạc giấy, vừa lúc ngồi lên trên, hạc giấy phút chốc thu nhỏ lại, bay từ không trung bay xuống.

“Linh lực không đủ…” Vẻ mặt của Quân Chi chán nản.

“Em vẫn là nói xem phát hiện ra cái gì trước đi.” Tôi nói.

Quân Chi đưa đồ trong túi hắn cho tôi: “Chính chị xem đi.”

Đây là hắn vừa mới lên mạng tra một bộ phim phóng sự về Lục Thành, bên trên nhắc tới sông đào Lục Thành.

Bởi vì sông đào sâu không thấy đáy, cho nên có không ít đội khảo sát đều tới điều tra, nhưng cũng chưa phát hiện cái gì đặc biệt, kết quả đại khái đều là bởi vì là trọng địa quân sự thời cổ, vì phòng thủ thành phố, cho nên đào sông đào rất sâu.

Bên bờ còn có mấy bức vẽ, bởi vì niên đại lâu đời đều rất mơ hồ, chỉ có thể từ đánh dấu phía dưới nhìn ra đây là lúc đại hạn một năm kia, bức ảnh chụp bờ sông khi nước sông đào giảm xuống.

Ảnh chụp rất mơ hồ, nhưng cho tôi một loại cảm giác rất quái dị. Bởi vì, nếu không phải nhìn đánh dấu phía dưới ảnh chụp trước, có khái niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò là chủ đạo, lại nhìn ảnh chụp mà nói, tôi nhất định sẽ cảm thấy đây là một bức ảnh tập thể.

“Là chị bị hoa mắt sao? Sao cảm giác bộ dáng một đám người bên trên này đang chụp ảnh tốt nghiệp?” Tôi kinh ngạc nói.

Quân Chi lại gật đầu: “Em cũng nhìn đến chính là cái này, nhưng chỉ sợ không phải đứng chụp tốt nghiệp như vậy, mà là mặt hướng ra ngoài, thân thể lại quay vào trong bờ sông.”

Tinh Bác Hiểu nghe vậy quay đầu lại, tôi đưa ảnh chụp cho hắn nhìn thoáng qua, hắn cũng đã nhìn ra thứ như chúng tôi, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Thời cổ, khi người sống đang tu sửa bờ sông đê đập và cầu lớn, vì khẩn cầu bờ sông không vỡ đê, cầu lớn không bị sụp đổ, sẽ chọn dùng một loại nghi thức hiến tế đặc thù.” Tinh Bác Hiểu nói.

“Nghi thức gì?” Tôi hỏi.

“Tế sống.” Quân Chi nói.

Tôi kinh ngạc, hắn ý bảo tôi nhìn về phía ảnh chụp: “Nhốt số lượng người sống nhất định làm nguyên liệu vào đê đập hoặc trụ cầu, hiến tế tính mạng và hồn phách của những người sống đó, dùng để giữ được thái bình một phương.”

Hắn dừng một chút: “Em nhìn thấy ghi lại như vậy ở trên sách, Thanh Hư Quan có vị sư tổ từng phát hiện một chỗ tế sống như vậy, ông ấy phí sức chín trâu hai hổ, mới miễn cưỡng siêu độ cho vong hồn nơi đó. Đồng thời, ông ấy cũng để lại bản chép tay, trong bản chép tay, có một tấm bản đồ không khác cái này lắm.”

Tôi líu lưỡi: “Nhưng những người chết bị hiến tế đó thống khổ như vậy, không phải sẽ hóa thành oán quỷ làm hại một phương sao? Sao sẽ phù hộ bọn họ?”

“Nếu là trụ cầu, tảng đá bên trên sẽ ngăn chặn hồn phách của những người này, mà hồn phách không thể động, cầu tự nhiên sẽ ổn. Về phần đê, cũng là đạo lý như thế. Đê người đến người đi, mỗi một người sống dẫm nhiều một chân, sẽ tương đương với nhiều thêm một tầng áp chế.”

Tinh Bác Hiểu nói một tiếng phỉ nhổ: “Người sống mà tàn nhẫn, thật sự là cái gì cũng không bằng!”

“Nhưng chị không cảm nhận được oán khí và âm khí khác.” Tôi hy vọng chúng tôi đều phán đoán sai, không có nhiều người uổng mạng như vậy.

“Những tế phẩm tế sống này đều phong ấn tất cả hơi thở ở bên trong, rất khó cảm ứng được.” Tinh Bác Hiểu nói.

Quân Chi nhấc tay chỉ la bàn và hạc giấy: “Cho nên em muốn đi ra giữa sông nhìn xem, ai biết linh lực không đủ, hạc giấy đều không sử dụng…”

Nếu thực sự có nhiều người bị đè như vậy ở phía dưới đê này, thật sự quá tàn nhẫn.

Có thể giúp bọn họ, tôi vẫn là giúp bọn họ một phen.

Về phần hội đê gì đó, Lục Thành ở vào bình nguyên, địa thế lại cao, sẽ không xuất hiện tin tức hồng thủy.

Hơn nữa, hiện tại kỹ thuật phát triển như vậy, sửa cầu đê tốt một chút lại không phải việc gì khó, nào cần dùng phương pháp vô nhân đạo thảm như vậy.

“Tiểu Bạch, dẫn Quân Chi ra giữa sông nhìn xem.”

Từ sau khi Quân Chi tỏ vẻ không thể giữa đứa bé trong bụng tôi, thái độ của Tiểu Bạch với Quân Chi vẫn luôn đều rất lạnh nhạt, thậm chí vẫn luôn đều phòng bị Quân Chi.

Nghe thấy tôi nói như vậy, nó cọ cọ tôi, tỏ vẻ không muốn đi.

“Ngoan, nghe lời.” Tôi sờ đầu chó của nó, lúc này Tiểu Bạch mới kéo bước chân chậm rì rì đi tới bên người Quân Chi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.