Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 210: Con Rắn Nhỏ Theo Như Lời Bạch Diễm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Dưới kết quả Mặc Hàn và Nhị Nhị thương lượng, là những hơi thở biến dị hỗn độn đó cực kỳ giống quỷ khí trên người quỷ binh Minh giới.

Những quỷ khí đó cũng là sau khi quỷ khí Minh giới bình thường sinh ra biến dị. Nhưng về phần nơi phát ra cụ thể, ngay cả Mặc Hàn đều nói không rõ.

Tôi có một phỏng đoán lớn mật: “Có thể là hơi thở biến dị nơi này tiến vào Minh giới, quỷ khí Minh giới mới sinh ra quỷ binh biến dị hay không?”

“Cửu Châu và Minh giới lại không ở một giao diện, hơi thở biến dị hỗn độn tiến vào Minh giới như thế nào?” Nhị Nhị tỏ vẻ hoài nghi.

“Ngươi đã quên Minh Hà sao?” Tề Thiên nói: “Năm đó Minh Hà chảy qua Cửu Châu, hơi thở hỗn độn theo Minh Hà tiến vào Minh giới, cũng không phải không thể.”

“Nhưng Minh Hà rời khỏi Cửu Châu đã lâu, hơn nữa, năm đó Cửu Châu sẽ không có lực biến dị hỗn độn như vậy? Huống chi, Dạ Tế Ngôn thân là Minh Hà, chẳng lẽ sẽ mang hơi thở biến dị có hại với Minh giới vào Minh giới?”

Tề Thiên bị Nhị Nhị hỏi á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Chưa chắc không thể.”

Nhị Nhị khó hiểu, Mặc Hàn giải thích nói: “Dạ Tế Ngôn cũng là hậu kỳ tu đến hình người. Nếu ở trước khi pháp lực của hắn thuần thục, hắn không thể khống chế hơi thở trong Minh Hà, có hơi thở hỗn độn lẫn vào Minh giới cũng đều không phải là không có khả năng.”

Đang nói, mặt đất dưới chân đột nhiên rung lắc kịch liệt, vài người vội dùng pháp lực ổn định cơ thể.

“Động đất sao?” Tề Thiên kinh ngạc.

Mặc Hàn mở kết giới ra bảo vệ tôi và Bạch Diễm, sắc mặt trầm trọng nói: “Không, hình như là có gia hỏa nào đó xuất hiện.”

Giọng nói mới dừng, phía trên không trung phía đông dần hiện ra một mặt trời đỏ rực, vẻ mặt chúng tôi đều rất hoang mang. Bởi vì Cửu Châu không có Kim Ô thực hiện chức trách mặt trời, cho dù là ban ngày, bầu trời nơi này cũng là xám xịt.

Tôi nhìn thấy hai mặt trời, không khỏi sửng sốt: “Sao lại có hai mặt trời?”

“Không phải mặt trời.” Mặc Hàn nói xong muốn tới che mắt tôi lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Trong hai mặt trời kia bỗng nhiên hiện ra một đôi mắt màu xanh lục, tôi nhìn sợ hãi quen thuộc trong lòng lại hiện ra lần nữa.

Kia không phải là mặt trời, là một đôi mắt!

Hơn nữa, độ cong của đôi mắt kia cực kỳ giống đôi mắt rắn!

Mặc Hàn che đôi mắt của tôi lại, nhưng chỗ kia phát ra hơi thở pháp lực cường đại, cho dù tôi không nhìn thấy, vẫn có thể thông qua bản năng người tu đạo cảm nhận được hình ảnh nơi đó.

Cặp mắt kia không ngừng nhìn chúng tôi, chợt lộ ra vảy xà từ đám mây nhô đầu ra, đánh giá chúng tôi.

Ánh mắt kia đánh giá chúng tôi như con kiến.

“Con rắn nhỏ biến lớn!” Bạch Diễm kinh ngạc một tiếng, giọng nói lại không sợ hãi, còn vẫy tay với con rắn kia: “A! Con rắn nhỏ! Là ta! Ta tới tìm ngươi!”

“Bạch Diễm!” Mặc Hàn quát bảo hắn ngưng lại, kéo hắn về phía sau, để hắn đứng ở bên người tôi.

“Ba ba…” Bạch Diễm nghi hoặc nhìn Mặc Hàn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, ngoan ngoãn không mở miệng.

Ánh mắt của con rắn kia từ trên người Bạch Diễm nâng lên, dừng ở trên người chúng tôi, làm tôi gần như bị uy áp kia ép không thở nổi.

Qua một hồi lâu, bóng rắn mới chậm rãi biến mất ở trong tầng mây mù, trừ Bạch Diễm ra, tất cả mọi người chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm ra.

“Nhị ca nhị ca! Đại xà sẽ ăn ta sao? Như trước kia ta ăn xà canh cay sao?” Tiểu Tiểu nghĩ mà sợ nắm lấy ống tay áo của Nhị Nhị hỏi.

Nhị Nhị chưa kịp trả lời nàng, Bạch Diễm đã lạnh nhạt nói với nàng: “Sẽ không, con rắn nhỏ không ăn người!”

“Sao ngươi biết?” Tiểu Tiểu hỏi.

“Con rắn nhỏ nói! Hắn cũng không cắn người! Mẹ, mẹ không phải sợ!” Bạch Diễm lại kéo tôi còn ở trong khiếp sợ ra.

“Con rắn vừa rồi kia, chính là con rắn nhỏ lần trước con nói ở Linh giới?” Mặc Hàn có chút không thể tưởng tượng hỏi Bạch Diễm, nhìn thấy tiểu gia hỏa gật đầu, tất cả mọi người chợt chấn kinh.

Đôi mắt lớn đến nỗi có thể là mặt trời, con nói mẹ là con rắn nhỏ!

Biến lớn cũng không thay đổi lớn như vậy!

Mặc Hàn nhanh chóng quyết định lấy Hà Lạc Thư ra, để trước mặt Bạch Diễm: “Chỉ lại hình ảnh lần trước con chỉ một lần nữa.”

Vị trí lần trước Bạch Diễm chỉ sao trời Mặc Hàn đều nhớ kỹ, nhưng kỳ quái chính là, lúc hắn lại ở trên Hà Lạc Thư phản ứng gì cũng đều không có.

Trí nhớ của Bạch Diễm tốt, lại chỉ một lần nữa, nhưng hình ảnh gì cũng đều không xuất hiện.

“Sao lại thế này?” Nhị Nhị khó hiểu.

Tề Thiên cũng đã đi tới: “Đúng vậy, sao không có hình ảnh xuất hiện?”

“Ba ba muốn xem TV sao?” Bạch Diễm hỏi.

“Nơi này không có TV!” Tiểu Tiểu nhắc nhở nói.

Bạch Diễm chỉ Hà Lạc Thư: “Chính là cái kia có thể xem!”

Tôi nghe ra manh mối, vội nói: “Bạch Diễm, vậy con giúp mẹ dùng Hà Lạc Đồ Thư phóng điện coi xem được không?”

“Vâng.” Tiểu gia hỏa gật đầu, Mặc Hàn lại để Hà Lạc Đồ tới trước mặt hắn lần nữa.

Chỉ thấy lần này Bạch Diễm dựa theo quỹ đạo sao trời chiếu liên tiếp mấy chấm đen trắng, hà Lạc đồ lại phát ra ánh sáng lần nữa, một hình ảnh đã được chiếu ở phía trên.

Hoàn cảnh sắc điệu trong hình giống Cửu Châu chỗ chúng tôi như đúc, phía trên rừng núi màu lục đậm lại có một vực sâu màu đen.

Bỗng nhiên, vực sâu kia giật giật, đồng thời, mặt đất dưới chân chúng tôi lại truyền đến đong đưa kịch liệt lần nữa.

Bên trong vực sâu dần hiện ra từng ánh sáng, tôi không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Kia nào là vực sâu gì! Là rắn! Là một con nối tiếp nhau ở phía trên thanh sơn!

Chỉ sợ, hai lần động đất đều là bởi vì con rắn này có động tĩnh.

“Bạch Diễm, đó là con rắn nhỏ?” Tôi khiếp sợ hỏi Bạch Diễm, nhìn thấy tiểu gia hỏa gật đầu, còn có chút nghi hoặc: “Mẹ, vì sao con rắn nhỏ lại lên bờ? Lúc trước nó đều ở trong biển.”

Có lẽ là đói bụng lên bờ kiếm ăn đi…

Tôi không khỏi nhớ tới hình ảnh huyết tinh vồ mồi nhìn thấy hai lần trước, hy vọng con rắn kia kén ăn, không ăn chúng tôi.

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau, lại hỏi Bạch Diễm còn biết cái gì, tiểu gia hỏa hỏi một cái đã hết ba cái là không biết.

“Vậy sao ngươi biết ở Hà Lạc Đồ có cái gì?” Nhị Nhị hỏi.

Bạch Diễm vươn tay nhỏ chỉ vào một chỗ chân trời: “Nơi đó! Ngôi sao nhỏ nơi đó, và Hà Lạc Đồ giống nhau như đúc, chiếu chút là được nha! Nhưng hiện tại đã không có.”

Chúng tôi nhìn theo phía hắn chỉ, trừ bầu trời xám xịt ra, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mặc Hàn đơn giản bỏ Hà Lạc Đồ vào trong không gian tùy thân của Bạch Diễm, dặn dò nói: “Về sau nếu lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, nói cho ba ba mẹ, rồi dùng Hà Lạc Đồ chiếu hình ảnh ra.”

“Vâng.” Bạch Diễm ôm Hà Lạc Đồ kia kêu vui vẻ.

“Rốt cuộc con rắn kia có lai lịch gì?” Tề Thiên vuốt cằm nghĩ trăm lần cũng không ra: “Lúc trước ta ở trên trời, cũng gặp qua bộ dáng của con rắn này. Nhưng, lúc ấy nó nằm ở trên núi, ta còn tưởng chỉ là một vực sâu mà thôi.”

“Mù sao?” Nhị Nhị nghe Tề Thiên nói đã sớm phát hiện nhưng không nói, không khỏi sặc hắn một câu.

Tề Thiên hung hăng lườm hắn: “Ngươi mới mù! Con rắn kia nằm ở trên núi, một chút pháp lực dao động đều không có, sao ta có thể nhìn ra được! Nói nữa, một con rắn lớn như vậy, đều có thể sánh vai với Chúc Cửu Âm đi? Sao ta có thể nghĩ đến còn có đại xà như vậy!”

Nói đến pháp lực của con rắn kia, tôi cũng cảm thấy kỳ quái: “Các anh vừa rồi có cảm thấy, pháp lực kia đều hơi giống toàn bộ hơi thở của Cửu Châu hay không?”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng, thấy Tề Thiên và Nhị Nhị không hiểu, giải thích nói: “Giống như hơi thở của ta và Hàn Uyên như vậy.”

“Cửu Châu sinh ra rắn?” Tề Thiên không thể tưởng tượng nói.

Không có người phản bác hắn, bởi vì rất có thể Tề Thiên nói không sai…

Nếu thật là như thế, nếu con rắn kia muốn giết chúng tôi, chỉ sợ dễ như trở bàn tay.

“Bạch Diễm.” Mặc Hàn gọi Bạch Diễm đang chơi với Tiểu Tiểu, hỏi: “Con rắn nhỏ để chúng ta lại đây, có nói muốn chúng ta lại đây làm gì hay không?”

Bạch Diễm gật đầu: “Con rắn nhỏ bảo con chơi với nó.”

“Đi đâu chơi?” Mặc Hàn lại hỏi.

“Con rắn nhỏ không nói, ba ba, chúng ta đi tìm con rắn nhỏ chơi được không? Nó khẳng định rất vui vẻ!” Bạch Diễm chờ mong.

Tôi vội ngăn cản: “Bạch Diễm, không cần loạn tin tưởng người xa lạ nói!”

Trừ Tuyết Thiên Xà ra, có con rắn nào nói là có thể tin!

“Con rắn nhỏ sẽ không tổn thương chúng ta.” Bạch Diễm lẩm bẩm một câu, không lại quấn lấy muốn đi tìm rắn.

Nhưng mà, Mặc Hàn và Nhị Nhị thương lượng, lại có ý tưởng giống Bạch Diễm, đi tìm rắn.

Ánh mắt con rắn kia vừa mới nhìn chúng tôi, rất hiển nhiên đã có ý thức. Tung tích của Nặc Tung Linh Ngọc và Thái Nhất, hiện tại chúng tôi đều hoàn toàn không biết gì cả.

Đi tìm con rắn kia, đầu tiên là tìm tình huống Cửu Châu nơi này, thứ hai, phía sau pháp lực của con rắn kia, nghĩ đến rất quen thuộc với Cửu Châu, nói không chừng có thể biết được tin tức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.