Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 33



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Khắp sơn động đều có đầu lâu khô, còn có mấy bộ xương trên người đều vác túi lên núi, nghĩ đến đều là người mấy năm nay mất tích ở trong núi.

Khuôn mặt của Lam Cảnh Nhuận lộ vẻ không đành lòng: “Sư phụ, trên thi cốt của bọn họ còn có oán niệm rất sâu, chúng ta giúp bọn họ siêu độ đi.”

Ngọc Hư Tử thở dài gật đầu, hai người ở trong sơn động niệm Vãng Sinh Chú.

Dần dần, cảm giác áp lực trong sơn động kia lập tức mất đi không ít. Những đầu lâu khô biến sắc bởi vì oán khí đó cũng giảm bớt, mà từ từ trở nên bình thường.

Lúc trời sáng, sau khi Lam Cảnh Nhuận đưa tôi và Ninh Ninh trở về, mang theo mấy thôn dân gan lớn mai táng từng thi cốt trong sơn động cho thỏa đáng.

Lúc gần tối, tôi đang thổi sáo dọc tên là Tiểu Hổ, Lam Cảnh Nhuận lại đi tới.

Hắn như là có chút thẹn thùng: “Tử Đồng, sư phụ bảo tôi giao cái này cho cô.” Hắn nói lấy ra một miếng ngọc.

Lúc chạm vào ngọc kia hiện ra ấm nóng, khiến cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

“Lý bà bà nói, sau khi cô bị quỷ chiêu hồn thì hồn phách không ổn định, ngọc này có thể dùng để dưỡng hồn, củng cố hồn phách của cô.” Hắn giải thích nói.

Tôi vội nói cảm ơn: “Cảm ơn! Vậy bao lâu hồn phách của tôi có thể củng cố? Đến lúc đó tôi sẽ trả lại ngọc cho các anh, đúng rồi, anh nhớ để lại địa chỉ.”

“Cái này rất khó nói, nếu cô không bị chiêu hồn, không bị âm linh âm khí ăn mòn, thì ba tháng là được. Nhưng nếu vẫn luôn đụng phải âm khí, ba năm đều không nhất định tốt.” Sắc mặt của hắn có chút lo lắng.

Lãnh Mặc Hàn còn quấn lấy tôi, tôi vẫn là này mang miếng ngọc này cả đời đi.

“Cái kia…… Mạo muội hỏi một chút, ngọc này bán hay không?” Hy vọng sẽ không quá quý.

Lam Cảnh Nhuận lắc đầu, tôi có chút thất vọng, hắn như là ý thức được, lại bổ sung nói: “Nếu cô thích, coi như tôi tặng cho cô.”

Sợ hắn hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích nguyên nhân tôi muốn mua ngọc này.

Lam Cảnh Nhuận nhìn tôi, thở dài, trịnh trọng nói: “Tuy sư phụ cũng nói không có biện pháp, nhưng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô thoát khỏi âm linh kia!”

Người tốt!

Tôi đưa hắn ra ngoài, đi hai bước, hắn lại dừng chân: “Đúng rồi, nghe nói các cô đều là sinh viên của đại học Xuân Y?”

Tôi gật đầu, Lam Cảnh Nhuận ôn hòa cười: “Tôi cũng thế, bạn học, về sau có việc có thể tới tìm tôi.”

Không nghĩ tới lại là sư huynh cùng trường, tôi cười gật đầu, vừa lúc gặp Ninh Ninh đi tới, ba người để lại phương thức liên hệ lẫn nhau, hẹn trở về thành phố Trạch Vân sẽ ăn một bữa cơm với nhau.

Ngày hôm sau chúng tôi phải rời khỏi thôn Cây Hòe, đêm đó thím Hoa làm bàn ăn lớn cho tôi và Ninh Ninh, thực tiễn cho chúng tôi.

Buổi tối, thu thập xong hành lý, tôi và Ninh Ninh đều ngủ sớm.

Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy bên người có chút lạnh, như là ôm một tảng băng.

Tôi nhớ tới cơ thể kia của Lãnh Mặc Hàn không có nửa điểm độ ấm, nửa mộng nửa tỉnh, cọ cọ bên người “Khối băng”, xúc cảm lại dị thường quen thuộc, như thật sự là đêm đó ôm Lãnh Mặc Hàn ở trong quan tài.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức từ trong ngủ mơ tỉnh lại, bỗng nhiên đứng dậy, phát hiện quả nhiên trên giường còn nằm một người!

Tôi bỗng nhiên bị dọa sợ, theo bản năng muốn kêu lên, lại thấy bóng dáng của người nọ khẽ động, một bước nắm cằm tôi trước, hôn lên tôi.

Mùi vị quen thuộc truyền đến, hắn là Lãnh Mặc Hàn.

Thật là, hôm nay lúc cần thì hắn không ở đấy, lúc này chạy ra chơi lưu manh, quả thật vô sỉ!

Tôi giơ tay muốn đẩy hắn ra, lại không ngờ bị hắn kéo vào trước ngực ôm chặt, đẩy ngã ở trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.