Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 110



Minh Giới.

Tô Tiểu Thiến cảm thấy đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, bây giờ vươn vai ưỡn eo thật sự rất dễ chịu thoải mái, cô rốt cuộc cũng mở đôi mắt lười biếng.

“… Ý?” Cô đang nằm mơ sao? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến vội ngồi dậy đánh giá căn phòng, mọi thứ ở đây đối với cô mà nói hoàn toàn xa lạ, cho nên nhìn cả buổi trời cũng không nhìn ra được cái gì hết, có lẽ đi ra ngoài thì có thể nhận ra được đây là nơi nào, nghĩ đến đây, cô vội đẩy cửa đi ra ngoài.

“Tô cô nương, cô tỉnh rồi?” Minh Huyền trưởng lão vừa muốn vào xem sao, không ngờ cô đã đi ra rồi.

Tô Tiểu Thiến nghi hoặc nhìn ông, Tô cô nương? “Ông ơi, ông gọi con là gì?” Sao cô lại nghe không hiểu gì hết vậy?

“Lão đang gọi cô đó.”

“Nhưng, con không phải là Tô cô nương, con là Xà Nhi mà” Tô Tiểu Thiến vội vàng nói, thật kỳ quái, sao ai cũng nhận lầm cô là Tô cô nương, lẽ nào cô thật sự rất giống với Tô cô nương?

Minh Huyền trưởng lão ngây ra một lát, trước khí đón Vương Hậu thì ông đã biết cô dịch dung rồi, chỉ là không có ai nói Vương Hậu bị mất trí nhớ hết?

“Cô mất trí nhớ?” Ông dè dặt hỏi.

Tô Tiểu Thiến gật đầu, sau đó nói: “Tôi không biết mình là ai, cũng không biết mình từ nơi nào đến, chỉ biết sau khi có tỉnh lại thì đã ở Xà Giới rồi, ý, ông ơi đây là nơi nào vậy? Sao con lại cảm thấy không giống Xà Giới vậy?” Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn lên bầu trời đỏ rực.

“Nơi đây là Minh Giới, cô thật sự cái gì cũng không nhớ?” Chuyện này giờ phải làm sao đây?

Tô Tiểu Thiến vẫn mở trừng đôi mắt nhìn ông.

Bỗng nhiên, Minh Huyền nhớ đến cái gì đó, kéo lấy cô nói: “Lão có cách giúp cô hồi phục trí nhớ” Dứt lời, ông huơ cây quạt, hai người biến mất.

Chờ đến lúc cô tỉnh dậy một lần nữa nhìn rõ, chỗ mà bọn họ đứng đã không còn là chỗ cũ nữa, nơi đây là đỉnh của một ngọn núi cao, trên đó có một toà lầu cao đứng cách biệt, mà cô bây giờ đang đứng dưới toà lầu cao đó, cô ngước lên nhìn ba chữ viết phía trên, ‘Ma Tôn Lầu’?

“Đi thôi.” Minh Huyền trưởng lão dẫn cô đi vào.

“Trưởng lão, sao ngài có thời gian rãnh rỗi mà đến?” Ma Tôn thấy ông vội cười nói.

Minh Huyền trưởng lão kéo Tô Tiểu Thiến đang ở đằng sau đưa đến trước mặt chàng ta.

“Vương Hậu?” Ma Tôn bật thốt, nhưng sao muội ấy lại biến dạng vậy?

Tô Tiểu Thiến thấy một anh chàng đẹp trai nhìn cô chằm chằm, không nén được nghi hoặc hỏi: “Anh quen tôi?”

“Trưởng lão? Muội ấy vẫn chưa hồi phục ký ức nữa sao?”

“Nàng ấy không những không hồi phục ký ức, mà còn mất đi ký ức hiện tại nữa” Minh Huyền trưởng lão buồn bực nói, cái này mà để cho cho cái tên nhãi nóng nảy Lê Ngạo kia biết, vậy thì hỏng bét hết?

“Nè, cậu đừng có dùng ánh mắt đó, cậu nhanh chóng xem thử xem có thể giúp nàng ấy tìm lại ký ức của thế giới này không?” Minh Huyền trưởng lão nói.

Ma Tôn nghe xong giơ tay bắt mạch cho cô, sau mấy giây rút ra được kết luận, “Đầu của muội ấy chắc là đã bị va đập, bên trong máu bầm vẫn chưa tan” Nói xong chàng ta đi về phía tủ thuốc đặc chế mở ra lấy một bình dược, sau một hồi, chàng ta lấy ra một viên đan dược màu đen đi lại.

“Uống nó rồi, huynh nghĩ ký ức của muội rất nhanh sẽ hồi phục” Ma Tôn mỉm cười nói.

Tô Tiểu Thiến không hề do dự cầm lấy viên đan dược nuốt xuống, cô vẫn không biết mình là ai, cũng nóng vội muốn biết mình là ai.

Một canh giờ sau.

“Không thể nào?” Ma Tôn nhíu mày không hiểu, sao lại như vậy?

“Rốt cuộc sao rồi?” Minh Huyền trưởng lão truy hỏi.

Ma Tôn nhíu mày rồi lại nhìn Tô Tiểu Thiến, trầm mặc một hồi nói: “Máu bầm của muội ấy đã tan hết rồi, nhưng sao ký ức của muội ấy vẫn chưa phục hồi?”

“Không phải chứ? Ngay cả cậu cũng không chữa được?” Minh Huyễn trưởng lão kinh ngạc không thôi.

Suy nghĩ một lát, Ma Tôn đột nhiên đứng lên nói: “Có rồi, huynh đã có cách, muội đi theo huynh” Chàng ta dẫn Tô Tiểu Thiến đi về phía mật thất, Minh Huyền trưởng lão không hiểu cũng đi theo.

Chàng ta gấp gáp kéo lấy cô đến trước một cái ống trong suốt, chỉ vào đứa bé đang nằm cuộn bên trong hỏi: “Muộn nhận ra nó chứ?”

Tô Tiểu Thiến nhíu chặt mày nhìn đứa bé chỉ lớn bằng nắm tay, tim của cô bỗng nhiên đau nhói, “Nó… nó là ai?”

“…?”

“Nó là ai? Nó là ai vậy?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên nắm lấy cánh tay Ma Tôn hét lên.

Minh Huyền trưởng lão cùng Ma Tôn bốn mắt nhìn nhau, nàng ấy… nàng ấy làm sao vậy?

“Nói đi, tôi bảo anh nói mà”

“Minh… Minh Diệm, nó là con trai muội Minh Diệm” Ma Tôn lớn tiếng nói.

Tô Tiểu Thiến nghe xong bỏ tay chàng ta ra, lẩm bẩm tự nói, “Con trai tôi? Con trai tôi?” Sao cô lại có con trai được? Cô có con trai từ khi nào vậy?

“Các người lừa tôi, tôi không thể có con trai?” Tô Tiểu Thiến hét lên một tiếng, ôm chặt lấy hai cánh tay, á, đầu đau quá, đầu đâu quá đi…

“Trưởng lão, ngài mau đưa muội ấy rời khỏi, hiện giờ muội ấy quá kích động” Ma Tôn khẩn trương nói.

Minh Huyền trưởng lão vội gật đầu dẫn cô rời khỏi, ai ngờ Tô Tiểu Thiết hất tay ông ra, cô từ dưới đất dứng bật dậy chạy đến trước cái ống trong suốt nhìn chăm chú vào đứa bé đang ngủ say kia.

“Minh… Minh Diệm…” Tô Tiểu Thiến khẽ cất giọng gọi đứa bé trong cái ống trong suốt, giọng nói dịu dàng như nước chảy.

Bỗng dưng, kỳ tích xuất hiện, Minh Diệm động đậy, đôi mắt vô cùng mệt mỏi mở ra.

Ma Tôn thấy vậy giật cả mình, chuyện này? Chuyện này… quá thần kỳ đi, từ lúc Minh Diệm bị thương được đem về sau khi hồi phục nguyên hình thì cũng chưa hề cử động, nhưng muội ấy chỉ khẽ gọi một tiếng, lại tự nhiên động đậy, mắt còn mở ra nữa.

Minh Diệm yếu ớt mở đôi mắt ra, chờ sau khi nó nhìn rõ Tô Tiểu Thiến xong, môi của nó khẽ động bật ra hai từ ‘mẹ mẹ’

Mẹ? Tô Tiểu Thiến ngẩn ra, tuy nó không phát ra âm thanh, nhưng cô nhìn thấy khẩu hình của nó vô cùng rõ ràng, mẹ? Nó đang gọi cô là mẹ?

“Ngu ngốc, có ai nói con mình như vậy như mẹ không?”

“Yên tâm, con sẽ không lớn nữa đâu, biểu tình đó của mẹ là sao?”

“Con muốn thi tiến sĩ, đi làm ở công ty của mẹ để bảo vệ mẹ.”

“Chính bởi vì sự lương thiện của ngươi, cho nên đã hại nó, nó bị thương đều là lỗi của ngươi.”

Cũng chính trong khoảng khắc này, nước mắt của cô cứ thế chảy xuống không tài nào khống chế được, ký ức cứ như dời non lấp bể cuồn cuồn mà đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.