Lúc này y không thể không hiểu được cái đồ ngu ngốc kia có ý gì rồi, chết tiệt, y chưa từng bị người ta từ chối!
“Hu hu, người ta, người ta không muốn giao phối cùng ma… người ta là người mà… làm ma cũng không nên như vậy chứ… hu hu…” Tô Tiểu Thiến ôm lấy mền cứ như vậy khóc lóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi tùm lum.
Vốn đang kích tình liền bị cô quậy như vậy, lập tức bị dập không chừa một chút.
“Câm miệng” Lê Ngạo không nhịn được quát, cái đồ ngu ngốc này là đang khiêu khích sự nhẫn nại của y sao?
“Hu hu, ngài muốn cưỡng ép tôi, lại muốn… lại muốn tôi im miệng… hu hu… không nên chỉnh người như vậy chứ…. Oa…” Càng nghĩ càng thương tâm, nên cô cũng càng khóc càng lớn.
“Nội trong ba giây ngươi còn chưa nín khóc, ta lập tức đem ngươi ném vào ổ sắc ma” Y de doạ.
“…?”
Cái chiêu này quả nhiên đủ ác, Tô Tiểu Thiến lập tức ngậm miệng ngừng khóc, chỉ là vừa mới khóc lâu quá, nên thân thể cô vẫn còn hơi run run.
“Sau này không có mệnh lệnh của ta không có phép tiến vào khu cấm địa đã nghe rõ chưa” Y gào lên.
“Nhưng mà… nhưng mà anh ấy là bạn của tôi, tôi đã đồng ý với anh ấy là thường vào thăm anh ấy…” Tô Tiểu Thiến nói với giọng run run, y cái ‘người’ này sao lại như vậy chứ, đi thăm có chút xíu cũng đâu có chết!
“Trừ khi ngươi lại muốn nếm thử mùi vị lên núi đao?” Y nhíu mày thốt ra một câu nói này một cách nhẹ nhàng.
Tô Tiểu Thiến nghe xong chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng cô lại vô cùng không phục, hứ, y nói không gặp thì không gặp vậy, cô quyết định rồi, lần sau đi thăm Hoa Hồn sẽ kéo theo Minh Huyền trưởng lão, khửa khửa, như vậy thì y sẽ không nói được gì rồi!
“Ngươi đang cười cái gì đó?” Lê Ngạo thấy cô len lén cười trong lòng vô cùng không vui.
“Không, không có cười cái gì hết” Tô Tiểu Thiến vội vàng chối sạch sẽ, để tránh lại phải bị mắng nữa!
Lê Ngạo thấy vậy cũng không để ý đến cô nữa, ‘rầm’ một tiếng hất cửa bỏ đi.
****************** Đường phân cách linh dị ******************
Cung điện
“Minh Vương… Minh Vương…” Đông Phương khẽ gọi, vị Minh Vương này rốt cuộc là bị làm sao thế? Sao cứ thất thần hoài vậy?
Lê Ngạo lập tức hồi thần, y lại thất thần nữa rồi, điều chỉnh lại cảm xúc, y mở miệng: “Nói”
“Ma Giới muốn móc nối quan hệ với chúng ta, cho nên Ma Vương muốn đem cô con gái út gả cho ngài, muốn liên hôn giữa hai giới” Đông Phương bẩm báo tin tức, các đại thần đứng phía dưới chờ chỉ thị.
Dạo gần đây Ma Vương liên tục bày tỏ muốn liên hôn cùng Minh Giới, một là móc nối quan hệ, hai là có thể phô trương thanh thế, điều này đối với bọn họ mà nói là nhất cữ lưỡng tiện.
“Các vị có ý kiến gì?” Lê Ngạo thản nhiên hỏi, đối với nhân vật có tên gọi Ma Vương, y không có nhiều cảm giác, nhưng là vua của Minh Giới, y hiểu rõ làm thế nào để làm cho đất nước ngày một lớn mạnh, tuy rằng Ma Giới không lớn, nhưng thế lực lại không thể xem thường.
“Khởi bẩm Minh Vương, vi thần cho rằng Ma Giới tuy rằng có lòng dựa dẫm, điều này là một sự khẳng định đối với thực lực của giới chúng ta, cho nên nếu như hai giới liên hôn nhất định sẽ mang lại danh tiếng cho Minh Giới, cho nên vi thần cho rằng đây là một chuyện tốt”
“Minh Vương, vi thần cũng tán thành” Liên tục có mấy vị mở miệng nói.
Lê Ngạo nhíu mày không nói dường như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu mới mở miệng nói: “Minh Huyền trưởng lão có cao kiến gì?”
Minh Huyền trưởng lão bị nhắc tên tự nhiên cần phải phát biểu ý kiến, “Lão phu cho rằng đây cũng là một chuyện tốt” Tuy rằng, điều này có lỗi với Vương Hậu, nhưng ông hiểu rõ, Hoả Ma hiện giờ không rõ tung tích, vào lúc hắn biến mất có nói, sẽ đoạt lấy Ma Giới cùng Minh Giới, nếu như hai giới liên hôn, thì sau này việc đối phó với Hoả Ma cũng dễ dàng hơn.
Chỉ là…
Con gái Ma Vương gả qua, vậy thì Vương Hậu phải làm sao? Điều này cũng là điều khiến ông đau đầu.
Lê Ngạo thấy mọi người có cùng cách nghĩ, y cũng không nói nhiều thêm, “Các vị trở về trước đi.”
“Vi thần cáo lui” Mọi người khom người cáo lui, chỉ có mình Minh Huyền trưởng lão ở lại.
Lê Ngạo đứng lên, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt tím lúc này sâu thẳm như hồ nước, không cách nào nhìn rõ được ý nghĩa trong đó của y, y trầm mặc hồi lâu, mới nhàn nhã nói: “Ma Giới rốt cuộc đang giở trò gì? Ông cho rằng đây là liên hôn hay là thăm dò quân tình đây?”
Minh Huyền trưởng lão nghe xong vuốt lấy chòm râu trắng ra chiều suy nghĩ trả lời: “Lão phu cho rằng, bất kể là ông ta có ý đồ gì, chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, nói không chừng còn có thu hoạch bất ngờ.”
Lê Ngạo nghe xong khoé miệng nhếch lên, nụ cười hé mở, không sai, y muốn xem thử xem rốt cuộc thì Ma Vương muốn giở trò gì? Nếu đã muốn chơi đùa với y, vậy thì y há có thể cô phụ cho được?
Sau khi cùng chung chí hướng, tin tức liên hôn của Minh Giới cùng Ma Giới cũng bắt đầu lan ra.
Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ, các thị phụng trong hậu cung đều biết được Minh Vương sắp cưới cái ả công chúa Ma Vương Ma Hân Nhã điêu ngoa, ngang ngược, cao ngạo kia.
Cầm phi oán hận hất đổ mọi thứ trên bàn xuống, Ma Hân Nhã? Y cuối cùng… cuối cùng cũng lập Hậu? Thì ra gần đây bận rộn như vậy chỉ là vì muốn lấy vị công chúa này sao?
Không cam tâm, vô cùng không cam tâm, tại sao nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, lại không được làm Vương Hậu? Lúc này Cầm phi yếu đuối đôi mắt bỗng dưng loé lên tia sáng lạnh lẽo, nàng ta tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ Minh Vương, y là của một mình nàng ta, cản nàng ta chỉ có kẻ chết, gặp ‘người’ giết ‘người’, gặp phật giết phật!
Thật ra, người cảm thấy mất mát đâu chỉ có mình nàng ta?
Mị Nhi, Khả Tâm, cả hai nữ nhân đắc sủng lần đầu tiên ngồi cùng nhau tâm sự, bình thường hai người nhìn có vẻ như quan hệ tốt nhưng thường âm thầm đả kích khiêu khích đối phương, nhưng bây giờ không chỉ không có được Minh Vương, mà còn sắp phải chia sẻ ân sủng với một nữ nhân có thân phận nữa?
Vốn dĩ một Cầm phi đã khiến các nàng mất cân bằng rồi, nhưng không ngờ phía sau lại có một nhân vật lợi hại sắp sửa xuất hiện, vị công chúa Ma Giới này rốt cuộc có lai lịch ra sao, các nàng không nói cũng biết, nhưng cùng là nữ nhân, các nàng sẽ không cam tâm đâu!
Hai người đồng thời nhìn nhau, đột nhiên, mỉm cười ngầm thoả thuận, không sai, các nàng sẽ không từ bỏ!