Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 135: Ai muốn ăn cơm ngươi làm. ta còn chưa muốn chết đâu!



Editor: Đào

Trong phòng ấm áp như vậy, cô lại cảm giác so với mùa đông còn lạnh hơn, lời của hắn làm cho cô sởn tóc gáy, toàn thân băng lãnh, cô dường như có thể cảm giác được nữ nhân bị hắn xé rách máu tươi nhễ nhại, cùng với tiếng kêu thê thảm .

"Ca ca không cho ngươi khi dễ mẹ" Tiểu Bảo vội hét lên.

"Ta đang cho nàng chuẩn bị tốt" thân thể dài rộng nói ra một câu chẳng đáng.

"Mẹ chúng ta đi làm cơm đừng để ý tới ca ca" Tiểu Bảo kéo lỗ tai của cô hét lên, ca ca thật đáng ghét, mỗi lần đều làm như vậy, kỳ thực rất nhiều mẹ không phải là bị hắn xé rách mà chết, mà là bị hù chết, sau khi chết hắn liền đem các nàng như đồ chơi mà xé rách.

Tô Tiểu Thiến bị Tiểu Bảo lôi kéo ly khai khỏi nơi đây, thật là đáng sợ... Quốc gia ngàn đóa hoa hoa, nhưng thế nào lại không có nhân tính? Nếu như sau này lớn lên vẫn như thế thì làm sao đây?

Bất quá, cô phiền muộn như vậy tâm tình đang nhìn đến phòng bếp một khắc, liền đảo qua mà hết, này... Phòng bếp quen thuộc, đồ làm bếp quen thuộc này, bầu không khí quen thuộc này, đây hết thảy giống như ở hiện đại, làm cho cô hai mắt không tự chủ bịt kín mây mù.

"Mẹ ngươi làm sao vậy?" Tiểu Bảo nhìn thấy cô hai mắt mông lung không khỏi nghi ngờ hỏi.

Lệ theo hai má cứ như vậy chảy xuống, giờ khắc này, cô có bao nhiêu hoài niệm thế gian, có bao nhiêu hoài niệm phụ mẫu của mình, nghĩ đến mỗi lần về nhà cha mẹ sẽ làm thật nhiều thức ăn ngon, mà cô hiện tại không biết mình đang ở địa phương nào, tùy thời cũng có thể bị đứa bé to lớn kia giết chết, nghĩ tới đây cô liền ngày càng thương cảm.

"Mẹ làm sao vậy? Mẹ không khóc, mẹ không khóc, Tiểu Bảo đáp ứng mẹ sẽ bảo hộ mẹ, Tiểu Bảo không cho Đại Bảo khi dễ mẹ" Tiểu Bảo thấy cô khóc ,nàng nho nhỏ thoáng cái liền luống cuống, tay nhỏ bé đưa qua đến giúp cô lau nước mắt.

Được tay nhỏ bé nhẹ vỗ về, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cô cười cười, an ủi nàng nói: "Mẹ là không khóc, mẹ là cảm động" đúng vậy, cô là cảm động, cô thực sự nhớ nhà, thật sâu hô một hơi, cô kén khởi tay áo bắt đầu làm việc .

Tẩy trừ, châm lửa, phóng du, thả cá, tất cả ở trong tay cô làm đều là quen thuộc như vậy, thuần thục như vậy, điều này làm cho Tiểu Bảo ngồi ở trên vai cô nhìn mắt trừng đến ngây ngốc.

Mấy phút sau, mũi hương xông lan tỏa toàn bộ phòng bếp.

Tiểu Bảo kinh ngạc nói: "Thơm quá nga "

Tô Tiểu Thiến cười cười, "Chờ một lát có thể ăn cơm" Tô Tiểu Thiến nói xong liền lại tiếp tục bận việc .

Mười bốn phút sau

Bốn món ăn một món canh cũng đã bưng lên bàn, Tô Tiểu Thiến múc ba chén cơm, sau đó đem Tiểu Bảo bỏ vào trên bàn, mà Tiểu Bảo trước mặt dĩa lớn chồng chất rất nhiều món, Tiểu Bảo xoa một chút nước bọt chảy ra, thoáng cái liền nhào tới trên dĩa bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.

"Oa, ăn thật ngon nga, Tiểu Bảo cho tới bây giờ chưa từng ăn ngon như vậy " Tiểu Bảo vừa ăn vừa chép chép miệng.

Tô Tiểu Thiến cười cười đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Mẹ ngươi muốn đi đâu?" Tiểu Bảo vội đứng dậy hỏi, lúc này trên quần áo của cô đều là dấu tích làm bếp phi thường tức cười nhưng cũng rất đáng yêu.

"Tiểu Bảo ngươi ăn trước đi, ta đi kêu anh ngươi" dứt lời, cô đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Lúc này Đại Bảo đang nằm trên giường đầy ngập búp bê vải, Tô Tiểu Thiến đi tới trước mặt hắn nói: "Đại Bảo ăn cơm "

"Đại Bảo ăn cơm "

"... ?"

"Đại bảo ăn cơm" Tô Tiểu Thiến thấy hắn không để ý tới lại la lên nhiều lần.

"Ầm ĩ muốn chết" Đại Bảo hét lớn một tiếng rồi ngồi dậy trừng mắt nhìn cô.

Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng cười cười, "Ách... Cơm làm xong rồi, ta kêu ngươi ăn cơm "

"Ai muốn ăn cơm ngươi làm, ta còn không muốn chết sớm đâu, hừ" Đại Bảo khuôn mặt khó chịu sau đó lại nằm xuống.

Tô Tiểu Thiến ngửa đầu nhìn cục cưng to lớn này so với núi cao còn cao hơn thì trong lòng vạn phần bi ai, hắn hình như rất bài xích người quan tâm hắn, không biết nội tâm của hắn đang nghĩ gì , Tô Tiểu Thiến thấy hắn ngã xuống đất ngủ, liền một mình trở lại phòng bếp.

Tô Tiểu Thiến mới vừa đi, Đại Bảo mắt to liền mở ra, quá phận, thế nào thơm như vậy a? Hắn bao lâu rồi không ngửi qua mùi hương cơm nước này rồi , ách... Bụng thật đói nga.

"Mẹ ngươi đang làm cái gì?" Tiểu Bảo ăn khuôn mặt dính đầy mỡ, nàng đứng ở bên trong đĩa nhìn Tô Tiểu Thiến cầm một mâm to, sau đó liền đem một phần cơm đổ vào, sau đó đem thức ăn cũng đổ vào.

"Mẹ, ngươi muốn làm gì nha?"

"Đại Bảo còn chưa có ăn đâu, ta đi đưa cho hắn " vừa dứt lời, cô liền bưng mâm đi ra ngoài, mắt thấy Đại Bảo nhắm mắt đi vào giấc ngủ, cô lặng lẽ đem cơm đặt ở nơi cách hắn không xa, sau đó lặng lẽ quay trở về phòng bếp.

"Mẹ ngươi ăn một chén cơm được rồi sao?" Tiểu Bảo hiển nhiên ăn rất no rồi, cái bụng nho nhỏ của nàng đã ròn tròn , nàng lảo đảo tiêu sái đến trước mặt cô ngồi ở trên bàn hỏi.

"Một chén cơm đủ ăn rồi" Tô Tiểu Thiến cười cười vừa ăn vừa nói.

Đại Bảo trừng mắt tiền một 'Bát' mỹ thực, nước bọt đều chảy ra, ách... Làm sao bây giờ, ăn hay là không ăn, ăn chẳng phải là rất mất mặt sao, còn không ăn... Bụng thật đói a...

So sánh mấy cái, Đại Bảo vẫn là không nhịn được mỹ thực dụ hoặc, rốt cuộc ôm lấy cơm nước trên mặt đất, cầm lấy cái thìa lớn múc cơm nước bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.

"Quá phận" hắn vừa ăn vừa lầm bầm, nữ nhân này làm cơm nước như thế nào ăn ngon như thế? Đại Bảo càng ăn càng muốn ăn thêm, ăn rất ngon , ba ba bình thường lại không làm cơm ăn,hắn chỉ có thể uống nước ăn quả, nghĩ không ra thế gian còn có thức ăn ngon như vậy.

Một lúc sau

Tô Tiểu Thiến đem phòng bếp thu thập xong, lúc này mới đi ra, lúc này Đại Bảo cũng đã ăn no, ngủ ở trên giường đầy búp bê vải phát ra vù vù tiếng ngáy, mà trước mặt hắn cơm trong mâm cũng đã trống trơn , Tô Tiểu Thiến nhợt nhạt cười cười, mặc dù hắn lớn lên vừa cao vừa lớn nhưng tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, cô hít một hơi thật sâu, Đại Bảo ta nhất định sẽ làm cho ngươi mở rộng cửa lòng !

Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.