Trong hậu cung phát
ra từng tiếng khắc khẩu, Xuân Hạ Thu Đông đứng ở phía sau cửa ra vào
không động đậy, Minh Vương đã sớm nói, giữa hậu cung nữ nhân tranh đấu
các nàng không cần hỏi đến, cũng không cần nhúng tay, bởi vì đây là một
trò chơi ai mạnh liền sẽ thắng lợi, tự nhiên, hắn không thích sự thất
bại ấy.
'Ba' một tiếng, Cầm phi mặt lập tức in hơn năm dấu tay.
"Ngươi..." Cầm Phi không nghĩ tới nàng ta cho lui tất cả nha hoàn vì chính là muốn cho nàng một cái bạt tai, nghĩ tới đây, nàng cũng muốn ném cho lại nàng ta một cái bạt tai đồng dạng , nhưng lại bị nàng ta nắm lại vững vàng .
"Cùng ta so tâm kế? Ngươi tính thứ thật hay. Ma Hân Nhã bỏ qua tay nàng quát lớn.
"Ngươi chớ đắc ý" Cầm Phi bụm mặt tức giận nói.
"Ai, ta chính là đắc ý thế nào? Ta thế nhưng là Ma Giới công chúa, hiện tại
lại được Minh Vương phong là Ngọt Phi, nga, ngươi biết cái gì gọi là
ngọt phi sao, Minh Vương nói, ta ngọt tựa như đường mật, cho nên mới
phong ta là Ngọt Phi " dứt lời, nàng ha hả cười lớn.
"Nga, được
rồi, cho ngươi xem một chút" Ma Hân Nhã đem y phục của mình lôi kéo
xuống một nửa, ở trong đó những vết hôn chói mắt liền bại lộ ở trước mắt nàng.
Cầm Phi nhìn thấy tức đến nổ phổi, "Thì làm sao? Hậu cung
nhiều người đẹp như vậy, ngươi với hắn mà nói cũng bất quá liền mới mẻ
mấy ngày mà thôi "
"Phải không? Vậy ta sẽ làm cho ngươi xem một
chút Minh Vương là như thế nào cho si mê ta , ta hôm nay tới đây, là để cho ngươi biết, tốt nhất đừng xem mình còn như lúc trước, bằng không,
ngươi sẽ chết như thế nào cũng không biết" nàng ta âm trầm cười cười.
"Ngươi đừng quá đáng" Cầm Phi giọng điệu cũng cao lên rất nhiều, nàng hai mắt đỏ bừng nhìn người trước mặt tựa như yêu nữ.
"Ta quá phận? Mặc dù bản công chúa là nổi danh điêu ngoa tùy hứng, thế
nhưng người tốt cùng người xấu ta còn có thể thể phân biệt , ai rất tốt
với ta, ta tự nhiên sẽ đối với người đó tốt, ai đối với ta xấu, ta tự
nhiên cũng sẽ nhớ cho kỹ, tỷ tỷ nổi giận như vậy sao không ngẫm lại
nguyên nhân mà mình bị ghét đi!" Dứt lời nàng hai mắt đỏ bừng, trên mặt
lộ ra biểu tình dữ tợn.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy nàng trong mắt toàn sát ý, Cầm Phi không tự chủ được mà chạy trốn.
"Ha hả, tỷ tỷ sợ cái gì thế, muội muội nói cho ngươi biết, cho dù tỷ tỷ
hiện tại muốn chết, muội muội cũng luyến tiếc cho ngươi đi chết,tỷ tỷ
làm cho ta đại hôn ngày xấu mặt, muội muội tự nhiên khắc trong tâm ,yên
tâm đi, muội muội sẽ tìm cơ hội thích hợp hảo hảo 'Báo đáp' tỷ tỷ " dứt
lời nàng cười càng vui mừng , một cú xoay người hoa lệ liền rời đi ở
đây.
Cầm Phi tức giận đem đồ trên bàn toàn bộ ném xuống mặt đất, Ma Hân Nhã chết tiệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trong cung điện bầu không khí lúc này cũng là phi thường kiềm chế, Tiểu Bạch
Tiểu Hắc nhìn nhau, mưa rền gió dữ lại muốn tới sao?
"Hắn dám làm cho nàng biến mất, làm cho nàng đi thì đi sao?" Lê Ngạo 'Bính' một tiếng nắm tay đánh vào trên bàn.
"Minh Vương bớt giận, Minh Huyền trưởng lão nói, bây giờ là tân hôn của ngài, Tô cô nương tay chân vụng về sợ làm hỏng đại sự" Tiểu Bạch đem lời kịch niệm lần thứ N.
"Thối lắm" Lê Ngạo tức giận mắng ra lời thô tục.
Tiểu Hắc vội xoa trên trán một chút đang toát ra mồ hôi hột, Minh Vương bình thường không chú ý cô, thế nào cô vừa mới mất tích, hắn liền hỏi tới!
"Tiểu Hắc ngươi nói đi" Lê Ngạo nhìn thấy Tiểu Hắc len lén lau mồ hôi tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn.
Tiểu Hắc nghe vậy 'Ùm' một tiếng quỳ ở trên mặt đất, "Minh Vương tiểu nhân
nói vô ích nhưng lại là thật, Tô cô nương ta cũng không thấy, về sau
nhìn thấy Minh Huyền trưởng lão, hắn mới nói mang nàng đi" Tiểu Hắc nói xong, trong lòng mặc niệm, trưởng lão xin lỗi, Tiểu Hắc không phải có ý định bán đứng ngài !
"Còn có, Minh Vương trưởng lão nói, một thị nữ nho nhỏ làm sao sẽ ràng buộc ngài được!" Tiểu Bạch vẻ mặt chính khí
nghiêm nghị không hề chột dạ nhìn chằm chằm Lê Ngạo nghiêm túc nói.
"To gan" Lê Ngạo gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, khẩu khí tức giận hét lớn một tiếng.
Trong cung điện khổng lồ bây giờ chỉ còn lại một mình Lê Ngạo, hắn một tay
chống đỡ trán, hắn đang bị gì thế? Thế nào vì một cô Tô ngu ngốc, tâm
tình của hắn liền bắt đầu khống chế không được nửa rồi?
Bên trong vườn phủ Minh Huyền trưởng lão
"Trưởng lão Tiểu Thiến rốt cuộc đi nơi nào?" Ra khỏi vùng cấm Hoa Hồn đã hai
ngày chưa gặp được Tô Tiểu Thiến, hắn cảm thấy trong chuyện này khẳng
định có bí mật gì đó.
"Trưởng lão..."
"Nàng mất tích rồi" Minh Huyền trưởng lão than nhẹ một tiếng rốt cuộc nói ra.
"Cái gì?" Hoa Hồn nghe vậy mặt bất khả tư nghị, mất tích? Nàng làm sao sẽ mất tích như vậy?
Minh Huyền trưởng lão nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, hắn cũng không có hơn, "Ai,
chính là ngày Minh Vương thành thân, kỳ quái nhất là chúng ta đã tra
nhiều lần ở cung điện lại không có để lại vết nào, có thể nghĩ đến người này nhất định là cao thủ "
"Có thể là người Ma Giới không?" Hoa Hồn vẻ mặt lo lắng suy đoán.
Minh Huyền trưởng lão như có điều suy nghĩ, một lúc sau đành cho đáp án, "Ta nghĩ người Ma Giới không có khả năng mang nàng đi, người này thân phận
rất đặc thù, hắn có thể lặng yên vô tức trà trộn vào trong đội ngũ, vừa
thần bí mang đi Tô cô nương, có thể thấy được hắn cũng không phải người
bình thường, ngày đó người Ma Giới có thực lực cao đều đại sảnh, vì
thế,người Ma Giới nhất định là không thể nào "
"Vậy sẽ là Yêu Giới sao?"
Minh Huyền trưởng lão lắc lắc đầu, trong khi còn chưa có điều tra ra, hắn không thể nào mà chắc chắn được.
"Ta muốn đi cứu nàng" Hoa Hồn phi thường chăm chú nhìn Minh Huyền trưởng lão nói.
Minh Huyền trưởng lão bị ánh mắt kiên định của hắn làm ngây ra một lúc,
nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lời hắn nói: "Ta đều tra không ra nàng ở nơi nào,
ngươi lại muốn đi tìm ở đâu?"
Hoa Hồn ngước mắt nhìn bầu trời huyết sắc nói: "Mặc kệ nàng ở nơi nào, ta nhất định sẽ tìm được nàng "
"Hoa Hồn..." Minh Huyền trưởng lão lúc này không thể không hoài nghi mình
làm cho hắn đi ra đối với hắn đến tột cùng là tốt, hay là hại hắn?
"Trưởng lão yên tâm, ta sẽ đem nàng bình an mang về, nhất định" Hoa Hồn sờ sờ sợi dây hồng trên tay khẳng định nói.
Minh Huyền trưởng lão yếu ớt thở dài, hắn cũng muốn nhanh hơn một bước nhất
định phải tìm được cô trước khi Minh Vương phát hiện.
Xà giới
"Thực sự?" Đốc Uyên nghe vậy từ trên ghế đứng lên.
Ngôi sao gật gật đầu tiếp tục nói: "Đúng vậy, Tô cô nương đã mất tích, Minh
Huyền trưởng lão đã cho Hoa Hồn đi ra ngoài tìm rồi, có thể nghĩ người
mang đi nàng nhất định là cao thủ, mặt khác theo thuộc hạ biết thì Minh
Vương hình như đối với Tô cô nương cũng rất vừa ý "
Đốc Uyên nghe nói thế tròng mắt phát ra những tia sáng dị thường, rất tốt, Xà Nhi
chính là Xà Nhi quả nhiên không giống người thường, nàng cư nhiên có thể khiến cho mấy vị nam nhân ưu tú vì nàng mà lo lắng, sức quyến rũ của
nàng quả thực không đơn giản.
"Xà Vương, chúng ta có nên yên lặng theo dõi kỳ biến?" Ngôi sao to gan hỏi.
Đốc Uyên cười cười nói: " Xà Nhi cư nhiên có sức quyến rũ như thế, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn, trận chiến tranh đoạt lần này, bản vương
nhất định phải thắng" dứt lời, tròng mắt hắn phát ra ánh sáng ngọc như
sao trên trời làm người lóa mắt.