Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?



Đúng lúc này, Tô Tiểu Thiến bay lên trời, cô hai mắt cừu hận nhìn chằm chằm Tĩnh Nghi, lạnh lùng nói: " Phụ vương của ngươi không nói cho ngươi biết, ta là Vương Hậu của Minh Giới sao?"

"Cái gì? Ngươi... Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?" Lúc này Tĩnh Nghi bị bộ dáng hung ác độc địa như vậy dọa mồm miệng run lên.

"Ngươi hại chết cha mẹ ta, hôm nay ngươi chôn cùng họ đi" lúc này Tô Tiểu Thiến bị cừu hận cường đại che lí trí, hận ý đang cắn nuốt linh hồn của cô.

"Ngươi..." Tĩnh Nghi một câu còn chưa nói ra, Tô Tiểu Thiến trong tay một đạo lam quang liền đem nàng đánh té trên mặt đất miệng phun máu tươi.

"Tiểu thư" Hồng nhi thấy thế vội chạy tới nâng dậy Tĩnh Nghi trên mặt đất.

cô hoàn toàn không phải Tô Tiểu Thiến mà nàng từng quen thuộc.

"Tiểu thư ngươi đi nhanh lên, để ta đối phó nàng" Hồng nhi chợt đem nàng đẩy ra còn mình liền nhào tới.

"Ai cũng đi không được, các ngươi cũng phải chết" Tô Tiểu Thiến điên cuồng nói, cô hai tay hợp nhất lam quang theo đầu ngón tay xông ra, sau một khắc cô bắt đầu vận dụng quả cầu màu lam hướng về phía hồng y nữ tử chưởng tới.

'Đông' một tiếng, Hồng nhi bị trúng văng ra, như diều đứt dây cho đến khi rơi xuống đất mặt, miệng phun máu tươi, ánh mắt lồi ra, yết hầu phát ra khanh khách tiếng vang chỉ vào Tĩnh Nghi, trong mắt một mảnh kinh khủng, "Tiểu thư... Đi mau..."

"Ngươi... Ngươi đã làm gì?" Tĩnh Nghi lui rất xa, ngắm nhìn bốn phía, nàng mới phát hiện mình có bao nhiêu tứ cố vô thân, mà nàng ba hồn bảy vía sớm đã dọa rớt hai hồn lục phách, trong lòng một mảnh sợ hãi, đây không phải là Tô ngu ngốc người mà nàng nhận thức, lúc này cô so với ma quỷ còn muốn dọa người.

Tô Tiểu Thiến quỷ dị cười cười, hai mắt huyết sắc nhìn chằm chằm nàng cười nói: "Ta đã làm gì? Ngươi nhìn không thấy sao?"

"Vương hậu "

"Tiểu Thiến?"

Ba giọng nam đột nhiên vang lên, Tô Tiểu Thiến bị kinh hãi, đứng lặng vài giây cô đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc này Tĩnh Nghi thấy cơ hội này vội xoay người một cái liền không thấy.

Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ba người quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, đầu của cô đột nhiên vựng lên, sau một khắc liền hướng trên mặt đất bước đến, Lê Ngạo một bước tiến lên ôm cô.

"Ngươi... Là Tô Tiểu Thiến?" Lê Ngạo thế nào cũng sẽ không nghĩ đến nữ tử trong lòng xinh đẹp dị thường này chính là Tô Tiểu Thiến?

Lúc này lam khí bên cạnh cô toàn bộ tan đi, ánh mắt đỏ rực cũng bắt đầu khôi phục bình thường, "Lê... Lê Ngạo..." Đã bao lâu, cô và chàng bao lâu không gặp mặt?

Lê Ngạo bị cô sâu thẳm nhìn như vậy tình cảm tha thiết làm hắn ngây ngẩn cả người, loại ôn nhu quen thuộc này hắn dường như trước đây thật lâu đã từng xuất hiện.

"Nàng... Nàng hại chết phụ mẫu ta, nàng hại chết thân nhân ta, ô ô" bi thương thật lớn khiến cô không kịp hưởng thụ vui sướng gặp lại mà là một phen khóc lớn.

Lê Ngạo tâm cũng đau lên, hắn hối hận, lúc trước hắn nên giết yêu nữ kia .

"Vương hậu..." Minh Huyền trưởng lão không tin đi về phía trước, hắn vì kích động mà toàn bộ thân thể bắt đầu run run, khuôn mặt đẹp quen thuộc như vậy, lam quang quen thuộc như vậy, này... Đây không phải là vương hậu của bọn họ còn có thể là ai?

Tô Tiểu Thiến giơ lên con ngươi đầy lệ nhìn về phía trưởng lão, cô chậm rãi đứng dậy vài giây liền nhào tới trong lòng trưởng lão, "Ô ô, trưởng lão, phụ mẫu ta chết thật thảm, ta thật hận, thật hận "

"Đứa nhỏ ngươi rốt cuộc đã trở về, ngươi rốt cuộc đã trở về" Minh Huyền trưởng lão vui đến phát khóc, chỉ bất quá quá bất ngờ, hắn có thể tưởng tượng đến Vương Hậu là bị nhiều kích thíchmột lúc mới có thể phá tan trở ngại .

"Ngài có thể cứu bọn họ sao?" Tô Tiểu Thiến rưng rưng nhìn Minh Huyền trưởng lão.

"Bé ngoan, bọn họ đã chết, bất quá ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nhường cho bọn họ sớm ngày lên đến thế giới cực lạc, cái thế giới kia không có cừu hận, không có bi ai" hắn yêu thương vuốt tóc của cô khẳng định.

Tô Tiểu Thiến gật gật đầu, lệ như nước suối không ngừng chảy xuống, cô xin lỗi cha mẹ, bởi vì cô nên mới hại chết bọn họ.

"Đứa nhỏ đáp ứng ta, không nên bị cừu hận khống chế hai mắt, ngươi cũng là người, ngươi vẫn là tiểu nha đầu vô ưu vô lự, ta biết vết thương trong tâm ngươi, khiến ngươi khổ sở, trưởng lão đáp ứng ngươi sẽ hảo hảo an táng cha mẹ của ngươi" dứt lời hắn kề bên tai của cô nhẹ giọng nói: "Minh Vương ký ức còn chưa khôi phục, các ngươi bên người còn nguy hiểm nhiều lắm, ngươi nhất định phải luôn bên cạnh giúp đỡ hắn, làm cho hắn sớm ngày nhớ lại tất cả "

Tô Tiểu Thiến nhìn chằm chằm trưởng lão run nói: "Là ta... Đều là lỗi của ta, nếu không phải lúc trước do sự thiếu quả quyết của mình, bọn họ nhất định không phải chịu dằn vặt như vậy " đúng vậy, ba ngàn năm trước cô quá đơn thuần, lo lắng nhiều lắm, cho nên mắc thêm lỗi lầm lớn mà dẫn đến bi kịch lớn như thế.

"Đứa nhỏ, ngươi đã trở về là được rồi, Hỏa Ma hiện tại tung tích không rõ, ta sợ ngày an ổn sẽ không quá lâuđâu" hắn nhẹ giọng than thở.

"Các ngươi nói cái gì?" Lê Ngạo thấy bọn họ nói mình nghe đều không hiểu, không khỏi hỏi lại.

"Bí mật" trưởng lão hiền lành nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.

"Tiểu Thiến..." Một thanh âm ôn nhu làm cho Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, sau một khắc cô hướng phía sau nhìn lại, một thân bạch y, xinh đẹp như họa nam tử, trong mắt cũng có nhàn nhạt đau thương.

"Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vội đi tới.

"Hoa Hồn ngươi đi ra rồi sao?"

"Uh, ngươi chịu khổ" Hoa Hồn cầm bàn tay của cô mà lòng đau nói.

Ngữ khí ôn nhu như vậy, khiến cô rơi lệ lần thứ hai, Lê Ngạo thấy thế lập tức liền mất hứng, hắn đi nhanh tiến lên đem Tô Tiểu Thiến ôm vào trong lòng, trạng thái kia dường như đang nói, cô là của ta!

Tô Tiểu Thiến bị hắn ôm vào trong ngực,cái ôm ấm áp quen thuộc như vậy làm cho lòng của cô run rẩy thật lâu, cô xoay người nhìn về phía Lê Ngạo giọng điệu nhẹ nhàng, "Ba ngàn năm , chúng ta bỏ lỡ ba ngàn năm, kiếp này, ta sẽ không lại buông tha ngươi, sẽ không có ngu ngốc mà ly khai ngươi nửa" cầm hai tay của hắn cô khẳng định nói.

Lê Ngạo nội tâm mềm mại lại một chỗ bị nàng nhẹ nhàng vừa nói, hắn ngạc nhiên không biết nên nói cái gì,cô đây là đang thông báo sao?

"Mẹ..." Rốt cuộc, ở một bên tĩnh lặng Tiểu Bảo ở trên đầu vai Đại Bảo trên đầu yếu yếu la lên.

"Tiểu Bảo" Tô Tiểu Thiến nghe tiếng đi tới.

"Mẹ, các ngươi muốn đi đúng không?" Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng hỏi.

Tô Tiểu Thiến tâm vướng mắc một tiếng, khó chịu vạn phần, "Ta..."

Tiểu Bảo nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng hiểu rõ những người này là đến cô đi, Tiểu Bảo trong lúc bất chợt liền khóc lên.

"Tiểu bảo" Tô Tiểu Thiến đau lòng đem nàng đặt ở trên tay.

"Mẹ, ở bồi Tiểu Bảo một đêm được chứ? Ô ô" Tiểu Bảo ôm ngón tay của cô khóc lên.

Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại mọi người, gật gật đầu trả lời: "Ân "

Một đêm này, quốc gia kia đã trở nên không hề tịch mịch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.