Mặt trăng đã lên cao, Tô Tiểu Thiến đứng ở trong đình trong vườn ngửa đầu ngắmtrăng,lúc chưa khôi phục ký ức cô cảm thấy bầu trời thật xấu, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy bầu trời rất thân thiết.
"Đang suy nghĩ gìđó?" Lê Ngạo hai tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, hắn vừa rồi đi một bước .liền thấy cô một mình đứng lặng ở đây mà nhìn trời.
"Lê Ngạo, chàng sẽ mãi tốt với ta như vậy chứ?" Cô lo lắng hỏi.
"Ừ" hắn không chút do dự trả lời.
Tô Tiểu Thiến xoay người lại nhìn về phía hắn, con ngươi của hắn khi cônhìn vào luôn tốt đẹp như vậy, "Đáp ứng ta, vô luận như thế nào, cũngkhông thể buông tay ta" đúng vậy, cô sợ hãi, trong hậu cung nữ nhân mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào cô, mà thứ cô không am hiểu nhất lạilà đấu đá, ngươi lừa ta gạt,cô rất sợ tình cảm của bọn họ không chịu nổi mưa gió chốn này, nếu hắn thực sự buông tay, cô nên làm thế nào mà giữlại?
Hắn mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng để cằm lên vai nàng, tóc đen rũ xuống như thác nước, trong nháy mắt cô như được một tấm lụa nhungđen ôm lấy dưới trăng, phát ra ánh sang nhàn nhạt.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trên môi của cô, cảm giác ngọt ngào, mùi hương mê ngườicủa cô tỏa ra khắp mũi của hắn, thời gian lúc đó như dừng lại, hôn nhausay đắm nhẹ nhàng.
Vốn chỉ là hôn lướt, nhưng một lát lại như mồi lửa đang lan nhanh trên đồng cỏ, kịch liệt cắn nuốt lý trí của hắn.
Hắn muốn được càng nhiều, càng nhiều hơn...
Một cổ cảm giác từ bên tai bỗng lan nhanh ra khắp các tứ chi, làm cho cônhịn không được sợ run cả người, vô ý thức vội đẩy hắn ra, nàng rất sợhắn hiện tại sẽ nàng.
"Đừng nhúc nhích!" Hơi thở nóng rực thổibên tai cô, vẫn như cũ ôm ngang lưng cô, yêu tinh chết tiệt, hắn căn bản là không nên đụng vào.
Vài giây sau, Lê Ngạo cười khẽ, bàn tay to vừa kéo, đem cô ôm lấy, nhất thời thần trí của cô còn chưa hồi phục.
"Chàng... ?" Nhìn thấy ý tứ giảo hoạt trong mắt hắn, cô nhìn thấy 'Điềm báo' quen thuộc như chưa từng quen thuộc hơn.
"Bảo bối, ánh trăng đã rất cao, chúng ta nên đi ngủ thôi?"
"Bảo bối?" Tô Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt, hắn làm sao sẽ biến thái gọi cô bằng danh xưng này? Buồn nôn, buồn nôn chết rồi.
"Nàng chính là tâm can bảo bối của ta, chỉ thuộc về ta" dứt lời hắn ở môi côđụng nhẹ một chút, sau đó hắn cười mỉm nói: "Bản vương đã cho nàng condấu "sau đó hắn ôm cô hướng gian phòng đi đến.
"Ai... Chờ một chút" Tô Tiểu Thiến vội hét lên
"Ách?"
"Ta... Ta còn muốn nhìn trăng, chưa ngắm đủ đâu" cô thực đang sợ điềm báo này, cô sợ khi vào phòng cô không biết cư xử ra sao .
"Nguyên lai bảo bối thích nhìn trăng a, không sao, chúng ta trở lại nằm xem thật kỹ "
Trở lại nằm xem thật kỹ? Nằm? Tô Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt thực sự không hiểu những lời này là có ý gì.
Sau một khắc
Cô nhất thời thẹn thùng không ngớt
"Bảo bối đẹp mắt không?" Hắn vừa nói vừa bắt đầu động thủ .
Tô Tiểu Thiến bất đắc dĩ vạn phần liếc mắt một cái, cái gọi là nằm nhìnmặt trăng, thì ra là đem nóc nhà dở bỏ, mà bọn họ trên giường lớn mặtngắm chính là *** lõa bầu trời, còn có mặt trăng thật to.
*************
"Cái gì? Ta có nghe lầm hay không?" Đốc Uyên đong đuôi rắn ba vẻ mặtkhông tin nhìn về phía Tĩnh Nghi, trong tay bưng một ly rượu chậm rãiuống.
"Là, ta nguyện ý gả cho ngươi, chúng ta cử hành hôn lễ đi"Tĩnh Nghi ngăn chặn nội tâm muốn phun *** miễn cưỡng tỏ ra vẻ tươicười.
Đốc Uyên nghe thế,trong lòng cười lạnh một chút, phụ vươngnàng ta không chờ được sao? Bọn họ nghĩ hắn là ai, há là người muốn gảliền gả, muốn không lấy sẽ không lấy?
"A? Thế nhưng bản vươngnhớ ngươi đã nói không thích ta nha, biểu đệ cũng nói như vậy nha? Chẳng lẽ hắn lừa dối ta?" Hắn nhíu mày quấn quýt.
"Không phải, hắnkhông có gạt ngươi" Tĩnh Nghi vội vàng nói, trong tiềm thức, nàng làkhông hi vọng 'Hắn' bị thương tổn , nếu như có thể, nàng thực sự nguyện ý dùng tất cả đổi lấy việc có thể cùng 'Hắn' cùng một chỗ.