Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 145: Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó



Minh giới an tĩnh được hai ngày liền lại bắt đầu 'Náo nhiệt' lên, ngay giữa hậu cung Ma Hân Nhã dẫn đầu cùng Cầm phi tiếp đến hai vị phụng dưỡng được Minh Vương sủng ái là Ngưng nhi cùng Mị nhi đi đến hậu hoa viên, các nàng đứng ở chỗ này chính là chặn lại cô, Ma Hân Nhã đã hơn hai ngày chưa gặp được Lê Ngạo tự nhiên tức giận không nhẹ, thế là, nàng thăm dò cô mỗi ngày muốn làm cái gì, lại đi qua nơi nào.

Mà nàng, là nữ nhân thứ nhất chính thức cưới được Minh Vương cưới làm vợ, tự nhiên, sẽ không thể chịu nổi uất hận này, nàng sẽ không nương tay, cô ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình .

Mặc dù Cầm phi chẳng đáng cùng nàng hợp tác, nhưng nửa đường hãm hại nàng, làm việc quá phận thì phải trừ, nàng muốn hắn là của một mình nàng, muốn làm cho hắn bị mê mẫn xoay quanh nàng, nàng như thế nào chịu đựng được hắn bị cướp đi .

Bên ngoài cung điện

"Hoa Hồn huynh không cần đỡ lấy ta, nó không còn nhỏ đâu?" Tô Tiểu Thiến ha hả cười cười, mà cánh tay của cô lại bị Hoa Hồn đỡ lấy.

"Ma Tôn nói, muội phải cẩn thận" Hoa Hồn không để ý tới cô, mặc kệ vẫn cẩn thận từng li từng tí đỡ cô.

Tô Tiểu Thiến nghe vậy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu, bọn họ mới từ Ma Tôn lầu trở về, cô rất vui sướng , bởi vì Tôn ca ca nói xong lời cuối cùng, hắn đã dùng linh lực đem đứa nhỏ thả lại vị trí nguyên bản, mà bây giờ trong bụng của cô mặt đã có them một sinh linh nhỏ.

"Hoa Hồn huynh đối với ta thật tốt" Tô Tiểu Thiến cảm kích nói, mấy ngày này Lê Ngạo rất bận rộn, mặc dù cô cũng muốn biết rõ ràng hắn đang vội những thứ gì, nhưng Minh Huyền trưởng lão báo cho cô biết không có việc gì, liền thay thế cô theo Minh Vương phụ giúp công việc, bởi vậy an toàn của đứa nhỏ tự nhiên giao cho Hoa Hồn, mặc dù người nào đó rất không vui, nhưng cô vẫn kiên trì, người nào đó cũng không nói cái gì.

"Vậy khi đứa nhỏ ra đời có thể gọi ta thúc thúc sao?" Hoa Hồn mong đợi hỏi.

"Uh, Minh Diễm nhất định cực kì cực kì thích huynh" Tô Tiểu Thiến vuốt bụng bằng phẳng cười , còn them mười lần trăng tròn nó mới có thể đi ra ngoài, mà cô hiện tại liền không thể chờ đợi được muốn thấy nó.

Hoa Hồn cũng nhìn cô nhàn nhạt cười.

Tô Tiểu Thiến nghĩ nghĩ rồi than nhẹ một tiếng, "Ta không biết là nên vui sướng hay là nên khổ sở?" Buổi nói chuyện Ma Tôn làm cho cô vừa vui vừa thương xót, mừng cho Minh Diễm rốt cuộc đã trở về, nhưng bi thảm toàn bộ ký ức trước đây của nó đều bị mất, bởi vì nó đã không còn là linh thể, mà là trở thành thực thể.

Trước kia, cho đến bây giờ tất cả kí ức chỏ còn lại trong đầu cô sao?

Thấy rõ cô ưu thương, Hoa Hồn vội cười cười an ủi "Nó không nhớ rõ cũng tốt, trước đây nó đã khổ cực chờ như vậy, đồng thời cũng bị nhiều thương tổn như vậy, hiện tại nó có thể làm lại từ đầu đối với nó là sự kiện tốt, dù sao nó vẫn còn con nít, đứa nhỏ thì không cần nhiều phiền não "

Tô Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu nói: "Uh, nó sẽ là một người mới hoàn toàn "

"Đúng vậy, muội không cần lo lắng, nó trước đây có bộ dáng gì đi nữa, sau khi lớn lên tính cách chắc chắn sẽ không thay đổi " Hoa Hồn cười.

Tô Tiểu Thiến nghe thế rốt cuộc thở dài một hơi, để nó có thể bình an thì so với cái gì cũng tốt hơn nhiều, không phải sao?

"Ách? Hoa Hồn huynh?" Tô Tiểu Thiến vừa mới bước vào hậu cung, lại phát hiện Hoa Hồn vẫn chưa buông tay ra.

"Muội đang mang thai, ta nhất định phải an toàn đem muôi đưa đến gian phòng rồi mới đi" Hoa Hồn kiên định nói , chân thật đáng tin .

"Nó không còn nhỏ đâu" Tô Tiểu Thiến nhìn hắn khẩn trương như vậy không khỏi cười cười.

"Ta là thúc thúc của nó, ta không chỉ phải bảo vệ muội, ta cũng phải bảo vệ nó" không cho cô phản đối, hắn đã đỡ cô đi vào bên trong .

Chờ đến lúc bọn hắn đi tới hậu hoa viên, một đám nhân vật 'Diễm lệ' sớm đã chờ lâu tại đây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.