Tô Tiểu Thiến thành thực gật đầu, nhưng mà chỉ vài giây, cô đã hỏi vội: "Làm sao chàng biết?"
"Nàng còn hát ?" Hắn không trả lời vấn đề của cô, mà tiếp tục hỏi chuyện hắn muốn biết.
Tô Tiểu Thiến lần thứ hai gật đầu, làm sao vậy? Vì sao cô cảm giác hắn hôm nay không thích hợp?
Lê Ngạo hai mắt lợi hại như đao, nhàn nhạt ở trên người cô đảo qua, hừ, nghĩ không ra cô thực sự với hắn ta hát tình ca ? Cô xem mình là cái gì? Trầm mặc nửa ngày, hắn lần thứ hai trầm giọng hỏi vấn đề: "Nàng hôm nay đã thấy người nào?"
"Ma Tôn cùng Hoa Hồn nha" vừa nói xong Tô Tiểu Thiến mới phát hiện mình quên mất một người, vội vàng nói: "Nga, còn..."
"Được rồi" Tô Tiểu Thiến muốn nói còn Đốc Uyên nhưng hai chữ còn chưa nói ra, liền bị hắn đột nhiên cắt ngang .
Cô lại còn nói không có? Chẳng lẽ cô theo như lời tất cả đều là lừa hắn? Nghĩ cô vì người khác hát tình ca, cùng người khác vui cười, hắn liền chịu không nổi, trong lòng khúc mắc bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
"Chàng làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến cảm thấy hắn không thích hợp bước lên phía trước muốn hỏi một chút sự tình.
"Ta còn có việc, nàng tự nghỉ ngơi đi" hắn bực bội khoát tay, hắn cần yên tĩnh, cần ngẫm lại thật tốt, càng phải 'Giám thị' cô thật tốt, hắn không tin người khác, hắn chỉ tin hai mắt của mình.
Tô Tiểu Thiến nhìn hắn cũng không quay đầu lại đi khỏi , trong lòng không hiểu dâng tràn, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Cô làm sai cái gì sao?