Trong lúc
hai người đang tranh cãi thì Tô Tiểu Thiến nhặt đồ lên, sau đó đi đến
bên cạnh nó với tốc độ nhanh chóng, kéo tay nó đi ra ngoài.
“Chờ chút đã.”
“Sao vậy?” Tô Tiểu Thiến khựng lại một chút còn tưởng nó có chỗ nào không được khoẻ.
“Phòng làm việc của lãnh đạo mẹ và bọn họ nằm ở chỗ nào?”
“Là ở đằng kia, ể, con muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến trả lời lấy lệ rồi liền cảm thấy kỳ quái.
“Mẹ à, con không muốn đói bụng, cho nên… xin lỗi nha, mẹ không thể rời khỏi công ty này.” Nó nói rất là nghiêm túc, giống như cái công ty này là do nó mở vậy.
“Hả?” Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi cùng lúc ngớ ra, lời nói này là có ý gì? Lẽ nào Miss Lâm vẫn còn có thể để cô tiếp tục đi làm à?
Còn chưa đợi hai người bọn cô làm cho rõ ràng chuyện gì, Minh Diệm đã đi thẳng về phía văn phòng làm việc.
“Minh Diệm, con không thể…” Hai chữ ‘đi vào’ còn chưa nói ra, nó đã biến mất rồi.
Chỉ nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa được đóng lại, tiếp theo đó liền bị khoá luôn.
“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi vào lôi thằng con của cậu ra đi?” Tĩnh Nghi thấy Tô Tiểu Thiến đứng ngây ngốc nên gào lên, lẽ nào cô ấy còn chê chưa đủ mất mặt sao?
**************
“Nhóc là?” Miss Lâm đột nhiên nhìn thấy có đứa bé tự tiện đi vào phòng làm việc,
lập tức có chút không vui, văn phòng làm việc của cô sao có thể để cho
người ngoài đi vào?
Minh Diệm cười nhạt hỏi: “Ngươi là lãnh đạo của Tô Tiểu Thiến?”
“Nhóc là ai?” Miss Lâm hỏi lại câu này một lần nữa, sau đó lạnh lùng nhìn thằng nhãi ranh trước mặt này.
“Ta là con trai của Tô Tiểu Thiến.” Minh Diệm không sợ người lạ ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng da đối diện với cô.
“Cái gì? Con trai của Tô Tiểu Thiến?… Ha ha, nhóc nói nhóc là con trai của Tô Tiểu Thiến?” Miss Lâm giật cả mình, sau đó lại cười một cách điên cuồng.
Đối với phản ứng của cô, nó sớm đã biết, phụ nữ mà, vì một người đàn ông có thể sẽ trở nên vô cùng đố kị!
Thì ra, cô ta có một đứa con trai? Vậy mà còn giả bộ ngây thơ trong sáng, hứ, Tô Tiểu Thiến cô quả thật xảo quyệt mà?
“Người không có xảo quyệt, chỉ là không nhất thiết phải nói với ngươi mà thôi.” Minh Diệm nhìn một cách lạnh lùng, hắng giọng nói với cái bà già trước
mặt có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, trên mặt trét một lớp phấn cứ như trét
vôi này.
“Cái gì?” Miss Lâm ngây ra một lát, nó vừa mới nói cái gì?
“Minh Diệm con mau ra đây cho mẹ.” Ngoài cửa, giọng nói của Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi xuyên qua khe hở truyền vào.
Khoé miệng Miss Lâm lộ ra nụ cười chế nhạo, sau đó lại cực kỳ chế giễu nói: “Nhóc con, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa!”
Minh Diệm đối với sự chế nhạo của cô vẫn bình thản, cười đi, cười đi, chờ lát nữa xem ngươi còn cười nổi không?
“Ta không có thời gian để lãng phí với ngươi, mục đích ta vào đây chính là muốn ngươi phục hồi chức vị cho mẹ của ta.” Nó trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Nghe xong lời nó nói, Miss Lâm ngẩn ra một lát, sau nó nói một cách cực kỳ khinh thường: “Mày với mẹ của mày cùng một đức tính như nhau? Tao nói cho mày biết, cho dù là cô chín dì tám (*) của mẹ mày đều đến hết, tao cũng vẫn như vậy không thay đổi quyết định, phải biết là công ty bọn tao lớn mạnh thứ 500 trên thế giới, nội quy và quy định của nhân viên sao có thể chỉ vì mẹ mày mà phá vỡ?”
( (*) Cô chín dì tám: Nghĩa là họ hàng bà con thân thuộc. Ý của mụ Lâm muốn
nói là cho dù Tiểu Thiến có kêu hết cả dòng họ ra thì bả cũng không thay đổi quyết định.)
Hứ, cô thật
không dễ dàng gì nhân lúc trưởng phòng đi ra ngoài khảo sát, khai trừ
tâm phúc của anh, bây giờ, cho dù cô ta có con, cô cũng không thể khoan
dung, cần phải biết rằng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! (*)
( (*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Đại khái là sự việc cho dù có tỷ lệ xảy ra cực kỳ thấp đi chăng nữa, nhưng cũng không thể đảm bảo hoàn toàn là nó không thể xảy ra. Cho nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn.)
“Ngươi chắc chắn?” Minh Diệm đột nhiên trở nên lãnh đạm, ngữ khí cũng cực kỳ lạnh lẽo.
“Mời mày đi ra, tao còn có rất nhiều việc cần phải làm.” Miss Lâm nói xong, cầm bút khoanh khoanh vẽ vẽ, còn nó, cô tựa hồ coi nó như là không khí.
Hứ, cái thứ
người gì vậy, con tiện nhân đó cũng vô sỉ ghê gớm, không ngờ con trai
của nó còn vô sỉ hơn, lại dám yêu cầu cô cho mẹ nó phục chức? Tức cười!
Lời châm biếm trong lòng vừa lọt – - -
Trên khuôn mặt của Minh Diệm hiện ra một nụ cười quỷ dị, sau đó, nó chậm rãi mở miệng: “Lâm Thần Thần, nếu như ta nhớ không lầm, tối thứ sáu tuần trước, lúc 8 giờ, tại phòng 606 của khách sạn Phương Tâm, đồ lót màu đen, cộng thêm ‘áo
mưa (*)’ màu tím… Ta nghĩ ngươi cũng thấy rất quen thuộc phải không?”
( (*) ‘Áo mưa’: Bao cao su đó mừ, chắc ai ai cũng biết từ lóng này hen. Bạn Minh Diệm thật độc mà…)
Sau khi chữ cuối cùng của nó thốt ra, cây bút trong tay Miss Lâm rơi xuống một tiếng ‘bộp’ kinh hãi.