Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 154



Trong cung điện vẫn còn ngọn đèn dầu đang sáng như trước, chỉ là không còn vui vẻ như xưa. Tô Tiểu Thiến nằm ở trên giường đã một ngày một đêm, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Hỏa Hồn rốt cuộc bất an đứng ở bên cạnh cô, cô nhất quyết la lên.

Ma tôn than nhẹ một tiếng, cô rốt cuộc muốn mê mang bao lâu, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể thức tỉnh được cô?

Hỏa Hồn đứng dậy nhìn về phía ngoài, nói:"Ai, không biết Mình Diễm đang ở đâu, bé còn nhỏ như vậy."

"Yên tâm đi, tên tiểu tử kia nhất định sẽ có nhiều phúc nhiều thọ." Ma tôn như là an ủi hắn, kỳ thực cũng là an ủi chính mình, bé kia theo mình cũng đã hơn hai trăm năm có thể nói cũng có tình cảm, nhưng hôm nay tung tích không rõ ràng, hắn giống với mọi người lo lắng như nhau.

" Minh vương trở về chưa?" Hoa Hồn đột nhiên nghĩ đến vội hỏi Ma tôn.

Ma tôn lắc đầu, thở dài một tiếng:" Đi từ hôm tối qua chắc sẽ không trở lại vào lúc này, ta nghĩ, lần này hắnn thật sự là hủy ruột đều thanh (Dù bất chấp hết tất cả nhưng vẫn muốn đạt được)."

"Ách..."

Hoa Hồn còn chưa kịp trả lời, đúng lúc này Tô Tiểu Thiến vẫn còn đang hôm mê bất tỉnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu. Kêu xong, tiếp đó là gương mặt vặn vẹo cùng những giọt mồ hôi nhỏ không ngừng xuất hiện.

"Tiểu Thiến." Hai người trăm miệng một lời chạy tới kêu lên.

"Ách..." Cô vẫn như trước phát ra những âm thanh thống khổ, nhung hai mắt tựa hồ cũng không  chịu mở.

Vô ý thức hắn kéo tay gọi: " Tiểu Thiến, muội mau tỉnh, ta là Hoa Hồn."

"Không xong, nàng nhất định là mơ thấy chuyện rất đáng sợ, ngươi dù la lớn nàng cũng sẽ không dậy, trừ phi nàng tự nguyện tỉnh lại." Ma tôn cau mày, giọng điệu xen lẫn một tia bất đắc dĩ.

"Tiểu Thiến ngươi dậy đi, ngươi dạy đi." Hoa Hồn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định la lên.

Trên trán Tô Tiểu Thiến mồ hôi ngày càng nhiều, thoạt nhìn sắc mặt cũng càng khó coi.

"Tiểu Thiến." Ma tôn cũng ngồi xổm xuống sốt ruột nói bên tai cô: " Tiểu Thiến nàng dậy đi, nàng đừng trốn ở thế giới của mình nữa, nàng tỉnh lại cho ta, nàng định cho Minh Diễm trở thành cô nhi sao?" 

Mặc kệ hắn khuyên nhủ như thế nào, cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, tựa hồ đối với lời nói của hắn không có bất kỳ phản ứng nào.

Hoa Hồn trầm mặc, hắn nên làm gì mới có khiến cô tỉnh lại? Đúng lúc này, hắn nhớ tới cô từng hát một ca khúc với mình. Thế là, hắn bám vàobên cạnh cô nhẹ hát:"Dù cho toàn thế giới không bên người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, dù cho  đêm tối  che khuất ánh mắt, đừng lo lắng tôi sẽ cùng người đón ánh bình minh..." 

Hoa Hồn cất lên tiêng ca trầm thấp làm lay động cả căn phòng.

"Ách..." Lúc này, Tô Tiểu Thiến phát ra một tiếng rên rỉ, ngón tay cũng bắt đầu cử động nhẹ nhàng.

"Tiểu Thiến..."Ma tôn kinh hỉ la lên một tiếng, Hoa Hồn nghe vậy cũng tạm dừng việc hát.

Rốt cuộc trong lúc hai người kỳ vọng cô chậm rãi mở hai mắt ra.

" Tiểu Thiến" hai người đồng thanh la lên mừng rỡ không thôi.

" Hoa Hồn.." Tô Tiểu Thiến suy yếu ngồi dậy.

"Nàng đã tỉnh thật tốt quá, nàng có biết chúng ta lo lắng cho nàng nhiều cỡ nào không ?" Hoa Hồn sốt ruột nói.

"Con tôi đâu? Con tôi đâu?" Lúc này cô đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ, con của cô.

Hoa Hồn nghe vậy vội an ủi nói:" Đừng lo lắng, Minh Vương đã đi tìm, hắn nhất định sẽ tìm trở về."

Tô Tiểu Thiến nghe vậy hai mắt trừng lớn, ánh mắt kia lộ ra rất nhiều điều không hiểu cùng nghi ngờ:"Minh Vương? Minh Vương là ai?"

Hoa Hồn không hiểu liếc mắt nhìn Ma tôn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tô Tiểu Thiến theo ánh mắt của hắn nhìn sang, khi nhìn thấy Ma tôn anh tuấn, cô vội la lên:"Tôn ca ca, Minh Diễm bị đoạt đi rồi, ô ô" Cô không khống chế được tâm tình khóc lên.

Ma tôn vội đi tới ôm cô hỏi:"Ngươi nhớ hắn thế nào bị cướp đi sao?"

Tô Tiểu Thiến hàm chứa nước mắt nói:"Cầm phi mang hắn đi, sau đó liền không thấy tăm hơi."

Ma tôn gật đầu, thật may cô còn chưa quên, thế là liền hỏi:"Ngươi đừng lo lắng, Minh Vương đã biết sai rồi, hắn sẽ cho người tim Minh Diễm trở về."

Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn:"Tôn ca ca ngươi đang nói gì thế? Các ngươi nói Minh Vương là ai?" Cô ngừng nước mắt không hiểu nhìn hắn, Minh Vương? Cô thế nào vẫn nhớ không có nhân vật này a?

"Ma tôn" Hoa Hồn không hiểu nhìn hắn, đây tột cùng là chuyên gì xảy ra?

"Vậy ngươi có  thể nói cho ta biết, không có Minh Vương cục cưng  của ngươi thế nào lại xuất  hiện?"Ma tôn chưa từ bỏ ý định hỏi.

Tô Tiểu Thiến trừng hai mắt không tin nhìn về phía hắn, nửa ngày, bàn tay đụng vào trán hắn hỏi:" Tôn ca ca ngươi không phải phát sốt đi? Minh Diễm vốn là có thể đi vào bụng ta a, thời gian ta ở thế gian là hắn trực tiếp đi vào, hiện tại thế nào không thể?"

Ma tôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tiểu Thiến, nét mặt của cô chân thực cùng tự nhiên như vậy, hiển nhiên, cô thật sự không nhớ hắn.

"Tiểu Thiến ngươi ngồi xuống trước ăn viên dược này, thân thể ngươi trong thời gian ngắn sẽ khá hơn."Ma tôn lấy ra một viên thuốc cho cô, Tô  Tiểu Thiến tiếp nhận dược hoàn bỏ vào  miêng.

Ma tôn kéo Hoa Hồn đi tới bên cạnh nói:"Ta nghĩ đây  là nàng lựa chọn mất trí nhớ." 

"Lựa chọn mất trí nhớ? "Đối với cái danh từ này Hoa Hồn hiển nhiên không rõ đây là ý gì.

"Ta nghĩ, tất cả những chuyện của Minh Vương làm cho nàng thương tâm, vi thế, nàng lựa chọn quên đi, ngươi xem nàng nhớ mọi người trong chúng ta, duy chỉ có mình hán quên mất, hiển nhiên, là chính nàng không muốn nhớ tới.'

Hoa Hồn nghe vậy cũng không biết nên nói gì.

"Ngươi vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thật tốt, trước ta trở về một chuyến, ngày mai mang đến cho ngươi dược vật mới." Đúng vậy, hắn muốn đi nghiên cứu mới nhất một chút, làm cho người ta khôi phục đoạn mất trí nhớ ngắn.

Tô Tiểu Thiến gật đầu nhìn hắn ly khai.

"Hoa Hồn chúng ta đi tìm Minh Diễm có được không? Ta thật lo lắng cho hắn." Tô Tiểu Thiến thấy Ma tôn đi xa, vội đứng dậy đi tới trước mặt Hoa Hồn, vừa nãy cô không nói là sợ Tôn ca ca lo lắng, cũng biết tôn ca ca nhất định sẽ không để cho cô  đi, thế nhưng Hoa Hồn sẽ không như thế.

"Được" Hoa Hồn trả lời  không chút do dự.

Tô Tiểu Thiến hài lòng cười, đúng vậy, hắn sẽ không cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.