Lúc này đã giữa trưa, ánh nắng chói chang xuyên thấu , phụ cận trên nhánh cây có một sức mạnh đang ẩn dấu.
Trong núi cao rậm rạp, một người đàn ông trung niên khí độ bất phàm nhìn đứa nhỏ trong lòng không hiểu nhìn về phía Vết Đao hỏi, "Đại ca, đứa bé này là của ai?"
"Đây là lễ vật ta đưa cho em dâu" Vết Đao cười quỷ dị."Đứa bé này rất đặc biệt" nhìn màu mắt của đứa trẻ trong lòng, gã ta cảm thấy rất khác lạ.
"có gì mà khác, em dâu bị bệnh mỗi khi trăng rằm sẽ ăn trái tim trẻ em, ta nghĩ, ngươi phái thủ hạ thường xuyên chạy đến nhân gian cướp đoạt trẻ con không phải vì muốn trị cho em dâu sao?" Gã cười càng thêm cuồng vọng.
"... ?"
"Ngươi quên rồi sao? Ta nói rồi sẽ mang đến thuốc dẫn , nó chính là thuốc trị liệu hữu hiệu , tin ta, ăn trái tim của nó em dâu sẽ lập tức khôi phục "
Người đàn ông trung niên nghe vậy vội nhếch miệng cười, cảm kích nói: "Cám ơn đại ca, ta thay vợ cám ơn ngươi "
"Ai, ngươi đừng buồn nôn như thế, để nàng dùng thật tốt, ta nghĩ đứa bé này nàng ăn xong, nhất định sẽ khôi phục , chúc ngươi cùng em dâu sớm ngày sinh đứa bé trắng trẻo" dứt lời, gã liền rời đi, chuyện của gã rất nhiều, cũng tuyệt đối không ở đây lãng phí thời gian, tống đứa nhỏ là ngụy trang, làm cho bị giết hắn mới là thật .
Vết Đao vừa rời đi, bảy con sói chạy đến, trong miệng từng con ngậm một cái giỏ chứa trẻ em đang nằm ngut. Một con sói trong đó buông giỏ trong miệng nhìn người đàn ông trung niên: "Bệ hạ, thuốc tới "
Người đàn ông trung niên gật đầu, vung tay lên chiếc giỏ liền biến mất.
Một tòa thành màu xám, một người phụ nữ xinh đẹp khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
"Như Tuyết" người đàn ông trung niên bước đến khẽ gọi.
Bị gọi làm Như Tuyết mở hai mắt ra, hướng gã ta dịu dàng cười, "Lang vương..."
"Như Tuyết thân thể nàng khá hơn chút nào không?" Gã ta nâng cô ta dậy nhẹ giọng hỏi.
"Chàng không cần lo lắng cho ta như vậy, ta không sao, nhưng thật ra người, cũng nên suy nghĩ nạp thiếp, ta đây thân thể sợ rằng không thể sinh con nối dõi cho chàng " nói đến đây, Như Tuyết nhịn không được nhẹ nhàng khóc thút thít.
"Như Tuyết nàng nói gì vậy, Lưu Thịnh ta sao lại phụ nàng chứ? Lúc trước nếu không phải nàng vẫn bồi ở bên cạnh ta, ta sao có thành tựu như ngày hôm nay?" Lưu Thịnh kích động nói.
Như Tuyết nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu , cô ta không biết mình bị quái bệnh gì, bệnh này nếu không ăn trái tim đứa trẻ dưới ba tuổi thì cô ta sẽ không thể tự kiềm chế, bằng không một khi phát bệnh cô ta liền sẽ biến thành mẫu sói hung tàn, đồng thời sẽ không ngừng ngược đãi chính mình, cho đến chết.
"Bệ hạ, nương nương thuốc tới" lúc này một nha hoàn bưng một trái tim vừa mới móc đưa cho Lưu Thịnh.
Lưu Thịnh tiếp nhận bát nói với nàng: "Đi xuống đi "
"Dạ" nha hoàn vội cúi người đi xuống .
Như Tuyết nhìn trái tim máu nhễ nhại lại muốn hôn mê,kỳ thực cô ta không muốn hại người , càng không muốn hại đứa trẻ nhỏ như thế, tội nghiệt của cô ta quá nặng, thế nhưng nếu không ăn nó, như vậy cô ta sẽ phát cuồng mà chết, mấy năm nay, gã ta chưa bao giờ đụng vào phụ nữ khác, toàn tâm toàn ý chiếu cố cô ta, điều này làm cho cô ta áy náy vạn phần.
"Như Tuyết đến ăn một miếng đi" gã ta cầm đũa gắp một miếng tim đã cắt khối đưa tới bên môi cô ta.
Cô ta nhìn nhắm mắt bất đắc dĩ ăn một miếng.
Sau nửa canh giờ, nhờ thuốc nên sắc mặt cô ta đã khá hơn,cô ta đứng dậy nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chút "
Lưu Thịnh vội nâng cô ta dậy cùng cô ta ra ngoài.
Phòng bếp
Bên trong phòng bếp thật to, có một cánh cửa dung để giam giữ , bên trong đều là trẻ con đang ngủ say, những đứa trẻ cin này đều do sói mang về, đầu bếp chuyên môn đã cho bọn chúng uống thuốc ngủ đặc chế, phòng ngừa bọn chúng khóc nháo ảnh hưởng đến nương nương.
"Sư phó, hôm nay đứa nhỏ đưa tới rất đặc biệt nha, ta nhìn thấy màu mắt nó là màu đỏ " trong phòng một đám đàn ông nói với ông chú mập.
"Ngươi quản nó có màu mắt gì, dù màu xanh đều là chuyện không liên quan ngươi, ngươi không có nghe bệ hạ nói sao, đứa bé là linh dược của nương nương, đêm nay liền tặng cho nương nương dùng, đứa bé đó là trách nhiệm của ngươi, ngươi không phải muốn nhiễu loạn chứ?" Ông chú mập trừng liếc mắt liếc một đồ đệ.
"Dạ" chàng trai bị ông ta rống không dám phản bác, chỉ cảm thấy đứa nhỏ lại đáng yêu như thế lại sắp bị giết , trong lòng khó tránh khỏi có khó chịu.
"Nói nhiều làm gì? Chuẩn bị dao xong chưa? Ta còn nhiều chuyện lắm, ngươi nhanh lên một chút nào, ta bây giờ bắt nó làm thịt, buổi tối ngươi hâm nóng rồi bảo nha hoàn bưng lên" Ông chú mập dặn dò.
"Dạ được để con đi mài dao" Chàng trai trẻ nói với sư phó rồi cầm lấy dao chuyên dụng của ông ta ra mài mài .
Cũng không lâu lắm, dao nhỏ đã được hắn ta mài xong, bước lên phía trước cười ha ha nhìn ông chú mập"Sư phó, mài dao xong rồi, chúng ta hiện tại bắt đầu đi "
Ông chú mập gật đàu, bắt đầu đập đập bắp đùi, một ngày trời bận rộn, ông ta cũng đủ mệt , buổi chiều khó có thể nghỉ ngơi, ông ta vẫn phải làm thịt, về sớm một chút ôm mỹ nhân nha!
"Oa... Oa..."
Trong lúc bất chợt trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, hơn nữa lại thật vang dội.
Hai người đàn ông nhìn nhau, trên đầu thẹn thùng không ngớt, không thể nào, ông ta nhớ từng đứa trẻ ông ta đều rất cẩn thận cho uống thuốc sao lại có đứa khóc đây?
Lúc này, hai người vội mở cửa đi vào, trên chiếc giường nhỏ bé, một đứa trẻ mũm mĩm đang khóc , hai tròng mắt màu đỏ nhìn rất động lòng người.
"Sư phó làm sao bây giờ?" Chàng trai trẻ nhìn đứa bé đáng yêu nói, hắn ta nghiêng đầu đi chỗ khác không dám nhìn, mỗi lần giết đứa bé, những hài tử kia đều hôn mê , vì thế không cảm giác được đau đớn, mà đứa nhỏ này khóc lớn tiếng như thế, điều này làm cho hắn ta không dám nhìn .
"Lấy dao đến" Ông chú mập sắc mặt có chút nan giải, đứa nhỏ này thật phiền phức, lão tử hiện tại liền giải quyết ngươi, xem ngươi còn khóc không.
Nghĩ tới đây, ông ta nhấc tay áo lên, tay phải cầm dao, tay trái mở quần áo ra, khi ông ta đè dao lên bụng bé, sau đó liền nhắm, trong miệng nói "Một hai ba tiễn ngươi về Tây thiên