Gió thổi nhu hòa, trong vườn muôn hoa nở rộ, mui hương mông lung bay khắp vườn.
Nhưng mà, một màn hài hòa này, trong vườn hoa có một mỹ nữ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt lạnh như băng sơn.
"Như Tuyết..." Lưu Thịnh nhẹ giọng gọi, nhìn cô ta như vậy, gã ta thực sự không quen. Như Tuyết nhìn gã ta, một lúc sau nói: "Ngươi không cần giấu giếm ta, kỳ thực ta đều biết "
"Ngươi muốn đứa bé kia chết như vậy, đơn giản chính là muốn bệnh của ta càng thêm nghiêm trọng, ta biết mạng mình không còn lâu nữa, ngươi không cần giết người "
"Như Tuyết..." Lưu Thịnh nghe vậy trừng lớn hai mắt, ai, ai nói cho nàng biết chứ?
Như Tuyết than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi đã cho ta ăn biết bao nhiêu tim sống của các đứa trẻ rồi? Kỳ thực, chẳng qua ngươi nghe một phía tự đại ca mà đã khăng khăng một mực, từ đó về sau sống chung ngươi không muốn ta chết, thế nhưng thân thể của mình ta biết, nói thật cho ngươi biết, từ lúc ta ăn trái tim những đứa bé kia, ta liền thừa dịp ngươi không chú ý len lén kêu người của ta giúp bọn chúng chạy "
"Cái gì? Nàng nói cái gì?" Lưu Thịnh đứng dậy kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
Như Tuyết cũng đứng dậy theo, "Lưu Thịnh, ta không nên ăn tim của trẻ nhỏ, nếu như là con của ta bị người khác ăn , ngươi sẽ có tâm tình gì? Còn có, ngươi không cần nổi giận, bởi vì điều này với ta không có tác dụng, nếu như ngươi tiếp tục giết người, như vậy, ta sẽ tội nghiệt ngập trời, người chết kế tiếp sẽ là ta"
"Như Tuyết..." Nghe vậy, giọng Lưu Thịnh bắt đầu nghẹn ngào, tại sao nàng ngốc như thế?
Như Tuyết đi lên phía trước kéo cánh tay gã ta mỉm cười nói: "Lưu Thịnh ngươi không nên trách ai cả, đây là số mệnh của ta, ngươi không nên láy tim trẻ nhỏ để trị liệu cho ta, thân thể của ta sợ rằng cũng không vùng lên nỗi, kỳ thực, nếu không phải nhìn thấy đứa bé kia, một ngày ta cũng không muốn sống nữa, bây giờ, nhìn thấy trong mắt của bé là một thế giới hồn nhiên, lần đầu tiên khiến ta có ý định lưu lại..."
Như Tuyết hít một hơi thật sâu còn nói thêm: "Ta biết đứa cha mẹ nhỏ nhất định rất nhớ bé, bé đáng yêu như vậy, Lưu Thịnh đáp ứng ta, để cho cuộc sống cuối đời bên cạnh ta có bé, ta còn hi vọng tìm được cha mẹ bé để trả bé về" Như Tuyết nhìn về phía xa xa yếu ớt nói.
Mũi Lưu Thịnh hơi chua xót, gã ta không biết mình nên nói cái gì, cô ta nói không sai, bệnh của cô ta càng ngày càng nặng , sói y lợi hại nhất Lang tộc cũng chuẩn đoán sống không quá nửa năm , gã ta sốt ruột như vậy chỉ vì hy vọng có thể lâu bên cô ta một ngày, nguyện thêm một ngày mà thôi, chẳng sợ giết chết hết mọi người trong thiên hạ, gã ta cũng không hối tiếc, thế nhưng, không nghĩ tới cô ta lại tìm người mang những đứa bé kia đi...
"Vợ ngốc, ta thật thầm than nàng là vợ ngốc đấy!" Mũi gã ta chua xót ôm cô ta vào lòng, gã ta không muốn bị cô ta nhìn thấy nước mắt của mình.
"Lưu Thịnh, không nên bắt trẻ nhỏ , mỗi lần thả chúng đi, ta cảm thấy thật mệt mỏi..." Cô ta có chút suy yếu nói.
"Ừ" Nước mắt gã ta rơi trên tóc cô ta, dùng giọng mũi ừ một tiếng.
"Lưu Thịnh, đáp ứng ta tìm cha mẹ bé đi? Bé còn nhỏ như vậy, cha mẹ bé nhất định sẽ lo lắng" Cô ta tựa ngực gã ta nhẹ nói.
"Thế nhưng... không phải nàng rất thích nó sao?"Gã ta nhẹ giọng hỏi.
"Thời gian của ta không còn nhiều, ta không hi vọng sẽ sẽ giống như ta từ nhỏ đã không có cha mẹ" Cô ta yếu ớt nói, từ nhỏ, cô ta vừa mới lọt lòng đã bị cha mẹ vứt bỏ, may cho cô gặp được một ông sói già mới có thể sống sót.
Nghe vậy nội tâm gã ta lại bắt đầu chua xót không ngớt.
"Ta đồng ý với nàng" Gã ta còn có thể nói gì, những ngày cuối của cô ta, gã ta nên thỏa mãn yêu cầu của cô ta thật tốt?
"Còn có, ở sau khi ta chết, ngươi hãy kết hôn với một cô gái khác, khiến cô ấy sinh một đứa bé vừa trắng vừa tròn "
Lưu Thịnh nghe thế trong lòng khó chịu không biết trả lời như thế nào.
Như Tuyết tựa ngực ấm áp của gã ta thỏa mãn cười, cục cưng, những ngày cuối cùng của ta sẽ giúp ngươi tìm được cha mẹ của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi trở thành cô nhi, nhất định sẽ không !
Trên đỉnh núi cao, bốn người cùng đứng một chỗ ánh mắt hướng về khu rừng rậm rạp, bọn họ tới chỗ này đều do mũi Đốc Uyên, trong lúc đi đã đi rất nhiều vòng, mà đi đến bây giờ cũng đủ mệt .
"Đây là một chỗ khu rừng quỷ dị" Đốc Uyên mở miệng nói.
Ba người đều gật đầu, dựa vào đạo hạnh bọn họ có thể thấy rõ chỗ này hơi mơ hồ, thế nhưng nếu là con người sợ rằng căn bản không thấy nơi đây, bây giờ có thể thuận lợi tìm tới nơi này vẫn là nhờ năng lực của Đốc Uyên.
"Đứa bé ở đây sao?" Tô Tiểu Thiến có chút khẩn trương nói.
Đốc Uyên nhíu nhíu mày nói: "Đi nhiều đường vòng như vậy, ta nghĩ hẳn lại ở chỗ này, nha , thằng nhóc có ẩn vị đan thực sự là lợi hại, nếu không phải có hơn một nghìn năm đạo hạnh, sợ rằng căn bản vô pháp dựa vào mùi yếu ớt này nhận ra được ở đây "
"Đúng vậy, cho nên nói Đốc Uyên lợi hại thật" Hoa Hồn thấy thế cười thổi phồng hắn lên.
Đốc Uyên nghe vậy cũng không chút nào xấu hổ trả lời: "Sự thật mà, chuyện này vì ai, vì con nuôi ta, ta có thể không cố gắng sao?"
Lê Ngạo một câu cũng không nói mà hai mắt lại nhìn về phía phương xa.
"Ta thật khẩn trương" Tô Tiểu Thiến nhìn về phía phương xa khẩn trương nói.
"Đừng lo lắng" Lê Ngạo đột nhiên nắm chặt tay cô, khẳng định nói, mà đầu của hắn lại chỉ nhìn về phía phương xa.
Hoa Hồn nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Tiểu Thiến, một lúc sau, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Chúng ta đi thôi, ta không thể chờ đợi được muốn gặp con nuôi ta " Đốc Uyên vội vã nói.
"Ừ, lên đường đi" ba người trăm miệng một lời nói.