Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 162: Dụ dỗ



Trong sơn động tối đen, nếu không có ngọn nến làm ánh đèn, trừ phi là ban ngày bằng không một ngày đều tối om.

Tĩnh Nghi nhìn canh gà trước mặt, làm sao cũng uống không trôi, ả đã bị bắt tới đây đã được mấy ngày, Đốc Uyên tại sao không tới tìm ả chứ? Mũi hắn rất nhạy bén không khó phát hiện ra? Trừ phi...trừ phi hắn căn bản không muốn đến? Nghĩ đến đây, toàn thân ả rung lên một cái.

"Tĩnh Nghi cô nương, tại sao lại không uống canh chứ? Canh đã sắp lạnh rồi"Quỷ bà bà đi tới nói.

Tĩnh Nghi ngước lên liếc nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của lão thái bà trong lòng bực bội bất an:"Ta không phải là heo, bà không cần thiết suốt ngày làm canh cho ta uống đâu?" Nghĩ đến vóc dáng của mình muốn biến thành quả cầu tròn, trong lòng của ả không khỏi rùng mình đứng dậy.

"Vậy cũng không được, Tĩnh Nghi cô nương hiện tại đang mang thai, phải ăn nhiều đồ bổ, như vậy cục cưng mới khỏe mạnh được"Quỷ bà bà bưng lên chén canh gà đã lạnh bên cạnh nói.

Tĩnh nghi hừ lạnh không nói lời nào, đứa nhỏ? Hừ, còn không biết được nghiệt chủng trong bụng còn có thể sống được mấy ngày đây!

"Tĩnh Nghi cô nương người ăn xong liền nghĩ ngơi đi, ta đi pha một ít thuốc bổ" Nói xong bà đi từng bước một vào bên trong. Tĩnh Nghi thấy bà đi, đưa tay phải ra đỡ chân gồng xiềng lên trên, tháo vật này không được, như vậy nàng phải nghĩ tới biện pháp khác, nhìn miếng nệm hồng phía dưới đã bắt đầu hư thối, trong lòng nàng bắt đầu tính toán, tiếp theo đốn nên hải sản thôi, cái này là cơ bản nhất thường thức, hai thứ này ăn cùng nhau sẽ tiêu chảy, như vậy hư thối mà nói, liền chớ nói chi là . Ả phải đợi, chờ đợi một hồi hải sản buổi tối kia, thành hay bại chỉ có một lần.

Nửa ngày sau liền trôi qua rất nhanh, không ngoài dự liệu của ả, quỷ bà bà bưng một con cua lớn đi tới, đây là yêu cầu của bà, bởi vì bà thích ăn gạch cua.

"Quỷ bà bà tại sao lại không có canh?" Tĩnh Nghi thấy bà nhìn mình. Mà ả lại không thể ngay trước mặt bà ta làm được, đành phải tìm một cái cớ.

"Ừ, được, ngươi nhìn ta đây quên mất, ta đây liền đi bưng ra cho ngươi." Quỷ bà bà cười vội đi vào bên trong. Tĩnh Nghi thấy thế vội lấy từ phía dưới ra lấy ra hoa quả từ mấy ngày trước, nàng ngửi thấy bên miệng một cỗ mùi vị gay trước mặt xộc đến, buồn nôn một chút, nàng vẫn là nhắm mắt đem toàn bộ quả hồng nuốt hết, ả không thể lưu lại bất luận kẻ hở gì, vì thế chỉ có thể nhịn buồn nôn mà nuốt hết.

Quỷ bà bà cười ha hả bưng nước canh đi ra, lúc này, nàng đã nuốt xuống hết quả hồng. Sau đó ả bắt đầu lột xác cua, cằm chiếc đũa gắp từng miếng từng miếng ăn, quỷ bà bà nhìn cười ha hả.

Sau khi ăn toàn bộ con cua, không tới mấy phút, bụng của ả liền bắt đầu đau, đồng thời quặn đau mạnh.

"Tĩnh Nghi cô nương người làm sao vậy?"Quỷ bà bà thấy thế vội chạy tới nâng sắc mặt khó coi của ả dậy.

"Đau..."Mồ hôi Tĩnh Nghi bắt đầu đổ ra, đây quả thực là rất đau, toàn tâm đều đau đớn.

"Tĩnh Nghi cô nương người đừng làm ta sợ." Quỷ bà bà tay chân luống cuống, ồn ào sốt ruột.

"Đau....đau a...."Tĩnh Nghi che bụng bắt đầu thống khổ rên rỉ, nước mắt cũng theo đó chảy ra.

"Ta đi tìm đại phu, tìm đại phu" Quỷ bà bà lật đật xoay người hướng cứa động chạy đi biến mất không thấy.

Tĩnh Nghi thấy thế vội thống khổ từ trên giường đi xuống, ả mò lấy vật bén nhọn trên tường bắt đầu dùng bụng không ngừng đập vào tường, mồ hôi hột lớn không ngừng từ trên người rơi xuống. Đập mấy phút sau, ả lại lảo đảo đi tới giường nằm, đau đớn càng thêm rõ ràng, ả từ từ ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa, quỷ bà bà nhìn ả khóc, trong động trống trải như trước chỉ có hai người ở.

"Quỷ bà bà..." Ả suy yếu gọi một tiếng.

"Tĩnh Nghi cô nương người đã tỉnh? Người mau đem thuốc uống." Quỷ bà bà lau nước mắt đem thuốc đưa tới.

"Ta làm sao vậy?"Tĩnh Nghi bưng lên chén thuốc hỏi.

Quỷ bà bà nghe vậy nước mắt lại chảy xuống:"Đứa nhỏ...Đứa nhỏ mất rồi..."

"Cái gì?" Tĩnh Nghi hai mắt trừng lớn trong miệng kinh hãi.

Quỷ bà bà thấy thế tưởng rằng ả khổ sở, vội an ủi nói:"Đừng đau buồn, đem thân thể dưỡng thật tốt, ngươi vẫn còn có cơ hội."

Nước mắt Tĩnh Nghi trượt xuống, kỳ thật ả không đau buồn, mà là vui sướng, ả rốt cuộc có thể thoát khỏi nghiệt chủng này.

"Tĩnh Nghi cô nương đừng khóc, đều là lỗi tại ta, là do ta không hầu hạ ngươi tốt."Quỷ bà bà vạn phần ăn năn.

Tĩnh Nghi vội ngụy trang xoa một chút nước mắt:"Quỷ bà bà nếu như Vết Đao biết chúng ta sẽ chết."

Quỷ bà bà nghe vậy, sắc mặt thoạt nhìn khó coi, người chủ nhân Vết Đao này xác thực rất lạnh lẽo.

Tĩnh Nghi thấy bà có chít động tâm vội vàng nói:"Ta đối với hắn mà nói chỉ là công cụ sinh sản, sống chết của ta đối với hắn căn bản mà nói là không quan tâm, bà bây giờ khiếm đứa bé của ta mất, người sẽ chết rất thảm."

"Tĩnh Nghi cô nương...."Quỷ bà bà bắt đầu có chút sợ.

"Ta không muốn hại bà, bà theo ta cũng không bảo trụ được con của hắn, hai chúng ta nhất định sẽ chết." Tĩnh Nghi giả vờ rơi nước mắt ngụy trang nói.

"Này..." Quỷ bà bà bắt đầu không biết nên làm thế nào bây giờ. Mặc dù chủ nhân đối với bà có ân, nhưng bà thật sự không muốn chết, lần này phải chết, sợ rằng vĩnh viễn biến mất.

"Quỷ bà bà bà xem bà đối với ta tốt như vậy, ta thực sự không muốn bà chết, ta cũng không muốn mình phải chết, thế nhưng sự tình đã như thế, chúng ta phải đối mặt, bằng không, chúng ta đều sống không được" Tĩnh Nghi bắt đầu châm ngòi thổi gió .

"Nhưng mà bị hắn phát hiện thì..." Quỷ bà bà có điểm tâm động , thế nhưng lại sợ bị bắt lại.

Tĩnh Nghi thấy bà đã tâm động vội vàng nói: "Chỉ cần bà nghĩ biện pháp có thể cho xích sắt này rời ra, ta có cường lực ẩn vị đan, đó là tính chất đặc biệt của phụ vương ta , ta có còn có hai viên, ta có thể cho bà một viên, như vậy mặc kệ bà tới nơi nào, hắn đều phát hiện không được "

Quỷ bà bà so sánh một chút, nói: "Ta đồng ý, nhưng mà gông xiềng của ngươi ta cần phải cẩn thận suy nghĩ, dù sao gông xiềng của ngươi là vạn năm, không thể cởi ra "

Tĩnh Nghi vội vàng nói: "Bà nhất định phải nhanh, vạn nhất hắn trở lại, hai chúng ta nhất định sẽ tro bụi mai một "

Quỷ bà bà nghe vậy vội vàng gật đầu bắt đầu thâm tư thục lự đứng lên, gông xiềng vạn năm này nên làm cái gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.