Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 61: Ngươi nói xem ta muốn làm gì?



Vừa vào phòng, cô liền bị quăng mạnh lên giường một cái ‘rầm’.

Tô Tiểu Thiến hoảng sợ nắm chặt cổ áo, không ngừng lùi về phía sau giường, cô run rẩy hỏi: “Anh… anh… anh muốn làm gì?”

Lê Ngạo nhìn cô một cách chế nhạo, hồi lâu nói: “Ngươi nói xem?”

Tô Tiểu Thiến mở to đôi mắt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, “Anh… anh đừng có qua đây nha… tôi… tôi biết pháp thuật đó.” Cô tiện tay cầm lấy cái gối nằm nói một cách hù doạ với y.

Lê Ngạo híp mắt lại nhìn cô đang không ngừng run rẩy, trong lòng lại phiền chán không thôi, chết tiệt, y chưa từng bị nữ nhân cự tuyệt qua, cái đồ ngu ngốc chết tiệt này lại dám ba lần bốn lượt không muốn y tiếp cận?

Cô thấy y không nói nữa, cho rằng lời nói của mình có tác dụng, “Tôi… tôi nói anh nghe nè, nể tình… nể tình quan hệ chủ tớ, tôi… tôi sẽ đại phát từ bi tha… tha cho anh.” Cô đem đầu giấu sau cái gối lẩm bẩm.

“Vậy à? Nếu như ta không thuận theo thì sao?” Y đột nhiên lại gần bên giường, một tay chống lên thành giường, một bên thì dùng cái tuấn dung mê chết người sáp tới trước mặt cô.

Tô Tiểu Thiến vội lùi về phía sau trốn, khẩu khí cũng cứng rắn lên, “Tôi… tôi nói cho anh biết, anh chớ có trách tôi ra tay độc ác nha.” Cô tiếp tục nói một cách uy hiếp.

“Ra tay độc ác? Vậy ta trái lại muốn xem thử coi, thế nào là ra tay độc ác đây?” Biểu tình của y u ám nhìn cô một cái.

Tô Tiểu Thiến nhìn thấy y càng ngày càng đến gần mình, cô càng sợ hãi, cái này là anh ép tôi đó nha, cô không màn nữa, bằng bất cứ giá nào, cô ném chiếc gối ngồi xếp bằng, tay hợp lại bắt đầu tụng: “Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật” Trên ti-vi đều nói ma sợ kinh Phật.

Lê Ngạo thấy vậy xoa xoa trán, cái đồ ngu ngốc chết tiệt, cô ta coi y là cái gì chứ?

“Nè, ngươi đang làm cái quái gì vậy?” Y tức giận nói.

Tô Tiểu Thiến thấy y không hề có phản ứng, ngẩng ra một lát lại vội vàng đứng dậy, Lê Ngạo cũng đứng thẳng người, cái đồ ngu ngốc này còn muốn giở trò gì nữa đây?

Ai ngờ, cô đột nhiên hai tay chập lại lớn tiếng hét lên: “Đức chúa Giê-xu, Đức chúa Giê-xu, ô ố ồ , thu thập tên yêu quái ngươi.”

Cô nói quá nhập tâm, nên không biết được, xung quanh Lê Ngạo từ từ bao phủ bùng lên một ngọn lửa của sự phẫn nộ, đồng thời gân xanh trên trán y bắt đầu chuyển động, “Cút ra ngoài cho ta” y gầm lên.

Tô Tiểu Thiến ngây ra một lát, ừm… lời của cô đã có tác đụng rồi sao?

Y thấy cô nhìn mình một cách đần độn, lần nữa tức giận nói: “Trong 3 giây không đi ra thì ngươi cũng đừng mong đi ra nữa.”

“Vù” Lê Ngạo chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ, cô liền tức khắc biến mất tăm.

Cái ả nữ nhân ngu ngốc chết tiệt, y quả thật là sắp phát điên rồi!

*********** Đường phân tuyến hoa lệ ***********

Tô Tiểu Thiến đi trên con đường nhỏ, không ngừng vuốt trái tim nhỏ bé chịu sự sợ hãi, phù phù, sợ chết luôn, may mà mình có tuyệt chiêu, nếu không thì bị ma cưỡng gian rồi?

Ôi, sống ở đâu cũng qua nhanh thật, tính ngày tháng thì cách lúc cô rời đi chỉ còn có 5 ngày, giờ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cho đến lúc đó, kích động ghê, nghĩ đến đây, Tô Tiểu Thiến khuôn mặt vừa mới ủ rũ lúc này nở ra một nụ cười tươi tắn.

“Ủa? Chỗ đó sao lại có người?” Tô Tiểu Thiến cũng không biết bản thân đi đến đâu, chỉ nhìn thấy ngồi bên đó là một nữ nhân, nàng ta đang ngẩng đầu ngắm mặt trăng như hình thoi kia.

“Hưm…” Tô Tiểu Thiến ngập ngừng đứng ở chỗ này, thôi đi, vẫn là rời khỏi thôi, quấy rầy người khác suy cho cùng cũng không tốt, nhưng cô vừa muốn xoay người, liền nghe thấy giọng nói của nàng ta.

“Đến đây ngồi đi.”

Hửm? Tô Tiểu Thiến khựng lại một chút, muốn cô qua đó ngồi? Được thôi, dù sao đang rảnh rỗi không có gì làm.

Nhưng khi nhìn rõ người này là ai, trong lòng cô như bị đập một cái, nàng ta, nàng ta không phải người thị nữ lần trước ăn cơm làm vỡ chén sao?

“Ta tên Uyển Nhi” Nàng ta đột nhiên cười nhàn nhạt tỏ ý để cô ngồi xuống.

Tô Tiểu Thiến cho dù nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, tuỳ tiện nói: “Tôi tên Tô Tiểu Thiến.”

“Cô xem trăng tối nay đẹp biết bao.” Nàng ta chăm chú nhìn ánh trăng.

Tô Tiểu Thiến ngước mắt lên nhìn, hoàn toàn không cảm thấy có bao nhiêu đẹp, cô chỉ cảm thấy ánh trăng Phàm Gian mới là đẹp nhất, Âm Gian luôn âm u đáng sợ.

Uyển Nhi đột nhiên thu hồi ánh mắt chuyển qua nhìn cô, “Ta cảm thấy cô rất đặc biệt.”

“Tôi?” Cô có cái gì đặc biệt chứ?

“Ha ha, ta phát hiện cô đối với Minh Vương không có cảm giác gì.” Nàng ta nói một cách nhẹ nhàng.

Tô Tiểu Thiến bị nàng ta nói như vậy, lập tức 囧 muốn chết, cảm giác? Lẽ nào muốn người nảy sinh cảm giác với ma sao?

Uyển Nhi tiếp tục nói: “Lần trước cám ơn cô cứu ta, ta vẫn muốn đi cảm ơn cô, nhưng mãi không có cơ hội, không ngờ đêm nay cô lại đi dạo Hậu hoa viên.” Ngữ khí nàng ta rõ ràng vui vẻ.

Tô Tiểu Thiến ngượng ngụng mỉm cười, cô thực sự không dám nói, cô bị Minh Vương đuổi ra, còn việc đi đến chỗ này, là bởi vì cô thực sự không có nơi nào để đi, chỉ đành đi không mục đích, dù sao đều ở trong Hậu cung, tuỳ tiện đi qua đi lại đến chỗ này.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Uyển Nhi thấy cô trầm tư không nhịn được hỏi.

“Hưm… không có gì hết, ý sao cô lại một mình ở đây?”

Uyển Nhi nghe xong, ánh mắt u sầu kia càng thêm bi thương, nàng ta chậm rãi nói: “Ta không dám đi ngủ, ta sợ bản thân mình khi nhắm mắt lại sẽ lại thấy toàn hình bóng của Minh Vương.”

Nhìn dáng vẻ thương cảm của nàng ta, trong lòng Tô Tiểu Thiến cũng không dễ chịu, từ xưa đến nay Quân Vương chính là như vậy, Tam cung Lục viện Thập Nhị phi, nữ tử có thể chân chính có được tình yêu của Quân Vương có được mấy người?

“Đêm nay Minh Vương có đến chỗ của vị tỷ tỷ nào không?” Mắt nàng ta xuất hiện lệ quang hỏi thăm cô, nàng tự biết, đã là thị phụng thì không nên được nghĩ quá phận, nhưng mà, nhưng mà nàng căn bản không khống chế được trái tim của mình.

“Anh ta đêm nay ngủ tại tẩm cung của mình, Uyển Nhi, điều tôi muốn nói là cô nên nghĩ thoáng một chút, từ xưa Quân Vương đều như vậy, cô hà tất cưỡng cầu? Huống hồ, anh ta chỉ coi các cô…” Tô Tiểu Thiến ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu như thật sự yêu các cô, thì nên cho các cô một danh phận, Hoàng Đế cổ đại còn phân Quý phi, Ái phi, Chiêu nghi nữa kìa.” Mà ở đây, toàn bộ đều là thị phụng để xưng.

Uyển Nhi cười chua xót, đứng dậy khẽ nói: “Minh Vương không giống như Quân Vương bình thường, ở Minh Giới có biết bao nhiều thiếu nữ muốn gặp mặt người một lần cũng không đủ tư cách, mà bọn ta có phúc được làm thị phụng chính là phúc khí tu ba đời của bọn ta, rõ ràng biết được tương tư khổ, nhưng mà…”

“Cô đã biết thì cô đừng đau khổ nữa, cô cứ nghĩ được như vậy đi, ít ra anh ta vẫn hơi thích cô, nếu không, bữa cơm mỗi tháng một lần, thế nào lại để cô đi chứ?” Tô Tiểu Thiến chỉ đành an ủi một cách biến tướng, ủa, kỳ lạ, tại sao rời khỏi cái tên biến thái kia, cô lại trở nên bác học đa tài đến như vậy chứ?

“Ha ha, hơi thích? Người hơp thích là Mị Nhi với Khả Nhi.” Còn nàng căn bản không tính.

“Uyển Nhi…” Cô thật sự không biết nên làm sao để đi an ủi người nữ nhân đa tình này!

“Ha ha, không sao, không sao, bọn họ đắc ý không được bao lâu nữa đâu, bởi vì, nàng ta sắp trở về rồi…” Nàng ta đột nhiên cười rộ lên, một nụ cười châm biếm như thế.

“Ai vậy?”

“Nữ nhân Minh Vương quan tâm nhất, Cầm phi.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên khiến bọn họ vô cùng đố kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.