Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 65: Cầm phi



Vừa bước vào Vạn Hoa viên đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra, đồng thời chốc chốc lại nghe thấy tiếng cười của Minh Vương.

“Nô tì tham kiến Minh Vương, thỉnh an Cầm phi” Xuân Nhi vừa bước vào phòng nói một cách ngọt ngào.

“Xuân Nhi đúng không? Đã lâu rồi không gặp ngươi” Thanh âm trong lời nói vô cùng dịu dàng cũng vô cùng ngọt ngào, Tô Tiểu Thiến nhịn không được ngó qua bên cạnh, chỉ thấy vị Cầm phi kia thân hình mảnh mai, khuôn mặt đầy đặn, đôi môi đỏ mọng, mày đen như vẽ, đôi mắt long lanh, dịu dàng đáng yêu, một thân váy phấn hồng, thật xinh đẹp.

“Xuân Nhi được Cầm phi nhớ đến thật sự thụ sủng nhược kinh (1)” Xuân Nhi kích động nói.

( (1) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều vừa cảm thấy vui mừng đồng thời cũng thấy bất an, sợ hãi.)

Cầm phi mỉm cười gật đầu, Xuân Nhi vội vàng ra hiệu cho mọi người bày món ăn, từng món từng món ăn tinh mỹ lần lượt xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Ý, ngươi là người mới à?” Cầm phi bỗng nhìn thấy Tô Tiểu Thiến hỏi.

Khoé miệng Lê Ngạo khẽ nhếch lên, sau đó cười nói: “Ái phi, đây chính là thiếp thân thị nữ (= người hầu theo sát bên cạnh) mà Minh Huyền trưởng lão chọn cho ta”

Cầm phi nghe xong, mỉm cười một cách dịu dàng rồi nói: “Cám ơn ngươi khi ta không có ở đây đã chăm sóc cho Minh Vương”

Tô Tiểu Thiến cười một cách miễn cưỡng, vội vàng cúi người lui xuống.

Đồ biến thái, y nhất định là cố ý, y muốn nhìn thấy cô bêu xấu mà.

Suốt cả ngày, cung điện đều trong không khí náo nhiệt, còn cô rãnh rỗi không có việc gì làm chỉ đành tuỳ ý dạo chơi, rất muốn đi thăm Hoa Hồn, nhưng, nhưng cái tên biến thái kia lại không cho phép cô đi.

“Ngươi mà còn dám tiến vào cấm địa, ta nhất định sẽ để cho ngươi nếm thử mùi vị lên núi đao” Lời của y cứ mãi quanh quẩn bên lỗ tai cô, tại sao Hoa Hồn lại bị nhốt ở nơi đó? Hoa Hồn người nam nhân dịu dàng đó nhất định sẽ không làm gì sai trái hết!

Cho dù tin Hoa Hồn không có làm gì sai trái, nhưng cô cũng không có cách nào tiến vào cấm địa, từ sau cái lần đó đến giờ, bây giờ nơi đó mỗi ngày đều có người đứng gác, haizz, vẫn là không nghĩ tới nữa, chỉ cần Hoa Hồn bình an là được rồi, đúng, chỉ cần y bình an là tốt hơn bất cứ điều gì!

Thời gian nhàm chán của cô chầm chậm trôi qua.

Đêm, lại một lần nữa kéo đến.

Sắc trời đêm nay rõ ràng mỹ lệ.

Tô Tiểu Thiến biết đêm nay mình không cần hầu hạ y nữa, Cầm phi trở về rồi, bọn họ nhất định là có nhiều điều cần tâm sự, ờ, mà đi đâu đây ta? Đúng rồi, ngày mai phải đi rồi hay là cô đi thăm Uyển Nhi vậy!

Lại lần nữa đến nơi này, Uyển Nhi vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn ánh trăng, ánh mắt mơ màng kia nói cho cô biết, nàng ta uống nhiều lắm rồi.

“Uyển Nhi, cô vẫn ổn chứ?” Tô Tiểu Thiến đi lên phía trước đỡ Uyển Nhi đang nằm bò trên bàn đá.

Uyển Nhi bị cô gọi một tiếng, ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười: “Tiểu Thiến sao, ơ, cô không hầu hạ Minh Vương à?”

“…?”

“À, đúng rồi, Cầm phi trở về rồi, người không cần cô hầu hạ nữa” Uyển Nhi bỗng nhiên khóc nức nở.

“Uyển Nhi…” Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng ta, cô thật sự không biết phải làm sao khuyên nhủ.

“Tiểu Thiến cô có thích Minh Vương không?” Uyển Nhi đột nhiên hỏi.

“Hả? Tôi tôi tại sao lại thích y cho được chứ? Y là ma mà, tôi không phải là ma, cho dù tôi có là ma cũng không thích y” Tô Tiểu Thiến không một chút do dự nói.

Uyển Nhi bởi vì lời lẽ của cô mà đã tỉnh táo lên rất nhiều, nàng ta kéo tay cô hỏi: “Cô hãy dạy cho ta đi, dạy cho ta làm sao mới không đau lòng, làm sao mới không động tâm? Sao cô lại không thích người, tại sao nhìn thấy người lại không động tâm?”

“Hửm? Vấn đề này? Tôi nên nói sao đây ta, kể từ lúc bạn trai tôi phản bội tôi, tôi liền không còn tin vào tình yêu nữa, thề non hẹn biển thì đã sao, chung vai dưới mưa thì đã sao? Đến cuối cùng không phải đều tan thành mây khói hết sao? Còn không thì bị vẻ bề ngoài mê hoặc? Điều tôi muốn nói là, đắm chìm càng sâu sẽ càng không thể nào dứt ra được, nếu đã sợ đau như thế, vậy thì đừng có yêu, không yêu thì sẽ không đau.”

Uyển Nhi bị lời nói của cô làm chấn kinh không cách nào trả lời được, hoá ra, hoá ra cô cái gì cũng hiểu hết, chỉ là không muốn yêu, không muốn yêu thì sẽ không đau ư?

“Uyển Nhi, nếu như cô nghĩ thông điểm này thì sẽ không đau khổ như vậy nữa, rõ ràng biết Quân Vương tự cổ bạc tình biết bao, cô hà tất làm khó bản thân chứ, thay vì cô đặt hết tâm tư vào y chẳng thà tập trung vào việc học, tôi tin vẻ đẹp bên trong của cô sẽ được y tán thưởng, mà không phải dựa vào vẻ bên ngoài” Vừa mới nói xong, cô bất an nghĩ thầm: Trời ạ, Tô Tiểu Thiến ơi là Tôi Tiểu Thiến, mày khi nào trở thành chuyên gia tình yêu vậy? Đổ hết mồ hôi!

“Ừm, cô nói đúng, cám ơn cô, cám ơn cô Tiểu Thiến” Uyển Nhi cảm kích nói.

“Uyển Nhi… lần này tôi đến là để cáo biệt với cô”

“Cái gì? Cô… cô phải đi đâu? Uyển Nhi vội vàng nắm chặt tay cô khẩn trương hỏi, ở nơi này, cô là người bạn đầu tiên của nàng, nàng không muốn mất đi người bạn này.

“Tôi phải trở lại Phàm Gian” Tô Tiểu Thiến mỉm cười.

Uyển Nhi nghe xong càng thêm nghi hoặc, “Cô không phải đã chết rồi sao?”

“Tôi chưa chết.”

“Hả?” Uyển Nhi hoàn toàn bị cô làm cho hồ đồ luôn rồi, chưa chết sao lại đến Minh Giới chứ?

“Uyển Nhi, tôi không cách nào giải thích nhiều với cô được, những ngày tôi không có ở đây, cô nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, tôi tin rằng lần sau khi gặp lại cô nhất định sẽ sống tốt hơn.”

“Tiểu Thiến…” Uyển Nhi nghe xong bỗng bật khóc, nàng cũng không biết sao lại khóc nữa, dù thế nào thì trong lòng vẫn vô cùng khóc chịu.

Hôm sau.

“Vương… người hình như tâm thần không yên” Trời vừa mới mờ mờ sáng, Cầm phi liền tỉnh dậy, còn y thì một tay đặt trước ngực tay còn lại gối đầu hình như đang nghĩ chuyện gì đó.

“Ái phi nghĩ nhiều rồi” Minh Vương đầu cũng không động trả lời.

Cầm phi mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh đặt trên ngực y, nỉ non, “Vậy… vậy tối qua sao chỉ sủng thiếp có một lần…” Trong ký ức của nàng, y rất dũng mãnh nha!

Minh Vương nghe xong rốt cuộc cũng để tay xuống ôm lấy nàng ta, “Bổn vương là lo thân thể ái phi không thoải mái, nàng vừa mới khỏi, Bổn vương há có thể lỗ mãng như thế chứ?”

Cầm phi nghe xong, gò má liền ửng đỏ, “Đáng ghét, người chỉ biết chọc ghẹo thiếp, người ta đã khoẻ rồi nha” Dứt lời nàng ta thẹn thùng vùi đầu vào trong lòng y, mà y thì không nói năng gì, đêm qua, y không hề nghe thấy tiếng cô trở về, cái đồ ngu ngốc đó suốt cả đêm đi đâu được chứ?

Tô Tiểu Thiến nằm bò trên bàn đá đợi đến cả một đêm, trời sáng rồi, vươn vai ưỡn ngực, cúi đầu lười biếng đi về phía trước.

“Ui da” Đầu đụng phải một vật thể.

“Tiểu Thiến đi sao không nhìn đường vậy?”

Nghe lời nói, Tô Tiểu Thiến vui mừng ngước mắt, hồi lâu, cô kích động nắm cánh tay của người đó nói: “Trưởng lão ông đến đón tôi đi phải không?”

Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt chòm râu cười nói: “Đúng vậy, thời gian của cô đã đến rồi bây giờ đi theo ta nào.”

Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ gật đầu “Được”

Một trận gió nhẹ, cả hai người đã không thấy đâu.

“Sao lại là ngươi, cái đồ ngu ngốc kia đâu?” Lê Ngạo rống lên với Thu Nhi.

Thu Nhi rét run quỳ xuống đất không ngừng run rẩy, “Nô tì không biết, nô tì từ đêm qua đã không thấy nàng ta rồi”

“Vương, sao vậy?” Cầm phi nghe thấy tiếng liền đi ra.

“Cút cho ta”

“Dạ” Thu Nhi vội vàng lăn lê bò lếch ra ngoài.

“Vương, sao vậy?” Cầm phi có chút không hiểu, lần này y đem đến cho nàng ta cảm giác không giống nhau, có điều rốt cuộc là chỗ nào không giống nàng ta cũng không nói rõ được.

“Không có gì, ta ra ngoài một chuyến” Lê Ngạo đầu cũng không ngoảnh lại liền đi ra.

Cái đồ ngu ngốc chết tiệt, đừng để y tóm được, nếu không —

********************

“Hưm…” Tô Tiểu Thiến vươn vai ưỡn ngực, mở đôi mắt, ủa? Chỗ này sao lại trắng xoá như vậy chứ? Tô Tiểu Thiến ‘soạt’ một tiếng ngồi dậy, sô-pha màu trắng, chiếc giường lớn màu trắng, chỗ này cô quen thuộc hơn hết, wow! Cô kích động nhảy xuống giường chạy đến bệ cửa sổ hít từng ngụm từng ngụm khí trong lành.

Minh Diệm, con trai của cô, đúng, nhanh chóng đi tìm con trai thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.