Lúc này thời tiết bên ngoài đã vào thu, coi bộ tính tình của nữ vương đang từ từ khôi phục.
Dưới tay nghề tinh xảo của bà Vương, bộ dáng lúc này của Tô Tiểu Thiến người thường thật sự sẽ không nhận ra, trên mặt cô đầy rẫy tàn nhan còn có một vết sẹo lớn, bộ dạng cô lúc này chỉ sợ có thể đi hù doạ cho trẻ con khóc thét cả lên.
“Bà bà, đây…” Tô Tiểu Thiến sờ khuôn mặt mình, thật sự quá giống, thật sự là giống y da cô luôn.
Bà Vương mỉm cười nói, “Hơn hai trăm năm trước ở Phàm Gian ta học ngành hoá trang, mấy năm nay không có việc gì làm, ta bèn bắt đầu nghiên cứu, cô yên tâm, đây không phải là tấm da với vết sẹo thông thường, ta sợ nữ vương tìm được cô sẽ không bỏ qua cho bộ dáng của cô, cho nên ta cho thêm nguyên liệu đặc biệt, chờ đến khi cô cùng bạn đoàn tụ, cô chỉ cần dùng máu của động vật thì có thể rửa sạch những thứ này.”
“Máu của động vật là được? Máu gà, máu vịt cũng được à?” Tô Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt xấu xí cũng không có chán ghét mấy.
“Được hết, nếu như… cô có cơ hội trở lại Phàm Gian, mấy thứ máu này ở chợ đều có thể mua được, haizz…” bà Vương khẽ than một tiếng, chỉ sợ bọn họ không thể trở về được nữa, người đến Ma Huyễn Giới thật sự chưa từng có ai rời khỏi được.
“Ha ha, như vầy cho dù có bị nghi ngờ cô cũng có thể nhận là em gái y, ta nghĩ nữ vương nhìn thấy bộ dạng này của cô thì sẽ không ghen tức nữa” trên hoàng bảng này dán tin tìm em gái và cháu trai của người nam tử thần bí.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, kỳ thực bản thân cô tự biết mình tầm thường cỡ nào, căn bản không tính là mỹ nữ, cho nên, cô chưa từng lo lắng mình cướp lấy danh hiệu mỹ nữ.
************* Đường phân cách linh dị *************
Trong phủ trạch rộng lớn truyền ra một tiếng rống giận dữ, “Các ngươi cút hết cho ta” chỉ thấy một cậu nhóc con tức giận vung tay muốn tránh thoát khỏi bốn cô bé không ngừng đeo bám.
“Không chịu, ta thích ngươi” một cô bé mặc một bộ y phục màu đỏ trong đó kéo lấy tay cậu nhóc không chịu buông nói, ba cô bé còn lại thấy gai mắt, vội tiến lên trước gạt tay cô bé ra, “Tỷ tỷ, y là của muội”
“Của ta”
“Của muội”
“Câm miệng” Minh Diễm chịu hết nổi gầm lên, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Sao nó vừa tỉnh dậy lại đến cái nơi xa lạ này, mấy con nhỏ kia nói nơi đây là Ma Huyễn Giới? Nữ Tôn Quốc? Nực cười, nó há có thể lưu lại làm người ở cái nơi này?
“Cầm Kỳ Thư Hoạ, các con lại quậy phá gì nữa vậy hả?” lúc này một nữ tử ăn mặc rất phú quý, trên đầu đeo một cái thoa (1) bằng vàng, trên người mặc lụa tơ tằm thượng đẳng, trên khuôn mặt nở nụ cười từ mẫu.
( (1) Thoa: một loại trang sức của phụ nữ, do hai thân trâm hợp thành.)
“Nương” các cô bé đồng thanh gọi.
“Mấy đứa con lại quậy phá nữa đúng không?” mỹ phu nhân trách mắng, bốn đứa nha đầu này đều là con của nàng ta, nhưng lại không cùng cha, nàng ta nạp được mấy nam nhân, bọn nó đều là kết tinh của nàng ta, mà nàng ta lại là Tể tướng đương triều.
Kỳ Nhi nỉ non: “Nương, tỷ tỷ tranh nam sủng với con” cô bé tuổi mới tí tuổi đầu đã biết được nam nhân chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi, nhưng tên nhóc này đẹp quá đi, cô bé rất muốn giữ nó lại bên cạnh cùng nó trưởng thành.
“Nương, là con nhìn trúng trước, người đem nó thưởng cho con có được không?” Thư Nhi cũng bất mãn nỉ non.
“Nương, con muốn con cũng muốn nữa”
“Con cũng muốn, nương ơi, thưởng nó cho con nha”
Bốn đứa nha đầu đều kéo lấy tay nàng ta kêu réo.
“Được rồi, bộ dạng của bốn đứa có còn ra tiểu thư nữa không? Vì một tên nhóc con có nhất thiết phải tỷ muội tranh chấp không? Chú ý thân phận của các con” mỹ phu nhân có chút tức giận, mấy đứa nha đầu này thật không thể khiến nàng ta bớt lo được mà.
“Hứ…” bốn cô bé cùng trừng mắt nhìn nhau.
“Ta nói cho các con hay, các con khỏi quậy nữa, hiện tại Nữ vương Bệ hạ đang tìm kiếm một người bỗng từ trên trời rơi xuống, ta thấy nó lai lịch bất minh, vẫn là nên giao cho Nữ vương Bệ hạ thôi”
“Đừng mà – – -” cả bốn đứa đồng thanh nói.
Mỹ phụ nhân ngây ra một lát, mấy đứa nha đầu này…
“Các ngươi coi ta là cái gì? Đồ chơi chắc? Hức” Minh Diễm nhịn không được xen vô nói, một đám nhãi ranh không biết tốt xấu.
“Ngươi tên là gì?” mỹ phu nhân thấy vậy bèn hỏi, cái này cũng khó trách đám nữ nhi của nàng ta vì nó mà tranh chấp, nó mới tí tuổi đầu đã anh tuấn ngất trời, sau này trưởng thành nhất định là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Minh Diễm liếc xéo nàng ta một cái không rãnh đâu mà để ý, “Các ngươi tốt nhất đừng cản trở ta” nói xong liền muốn đi ra ngoài cổng, nhưng còn chưa đến được tới cổng đột nhiên từ trong viện đi ra rất nhiều nữ binh sĩ, tay bọn họ cầm lấy thanh đao sắt bén nhìn dáng vẻ rất không thân thiện.
“Cậu bạn nhỏ, ta khuyên cậu vẫn là chớ làm chuyện uổng công, cậu không thử nhìn xem đây là nơi nào, đương kim phủ Tể tướng há có thể để cho cậu muốn đến là đến, muốn đi là đi?” khẩu khí của mỹ phu nhân không còn thân thiện nữa.
Minh Diễm biết mình không có linh dị, hơn nữa, ở nơi này nó hoàn toàn không quen thuộc, nếu như cứ đi ra một cách bừa bãi như vậy chỉ e vẫn chưa tìm được đường, thì đầu nó đã rơi xuống đất rồi, không được, nó nhất định phải làm cho rõ rốt cuộc đây là nơi nào, suy nghĩ một lát, nó quyết định tạm thời thoả hiệp.
“Ha ha, phu nhân nói đúng, ta chỉ là nhớ nhà nên lòng nóng vội mà thôi, nếu phu nhân đã có lòng lưu giữ ta, nếu mà lại từ chối thì cũng không phải là chuyện tốt” nói xong nó đi đến bên cạnh bốn vị tiểu thư.
“Phu nhân, Cầm Kỳ Thư Hoạ trong miệng bà phải chăng là bốn vị đây?”
Mỹ phu nhân gật đầu.
“Vậy thì bốn vị đây cầm kỳ thư hoạ mọi thứ đều tinh thông hết?”
Mỹ phu nhân ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, đây cũng là việc khiến nàng ta đau đầu nhất.
“Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào?” Minh Diễm thả mồi nhử.
“Giao dịch? Giao dịch cái gì?” mỹ phu nhân bị lời nói của nó hấp dẫn, nàng ta trái lại muốn nghe thử xem giao dịch của nó là gì?
“Ta có thể trong thời gian ngắn dạy cho bốn vị thiên kim học hết tất cả, ta muốn bà tra giúp ta một việc”
“Việc gì?” tuy rằng nàng ta đối với lời nói của nó có sự nghi ngờ, nhưng nghe thử cũng không hề gì.
“Ta muốn phu nhân giúp ta nghe ngóng một chút, phải chăng có một thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo xuất hiện gần đây, người với các ngươi không giống nhau, người không phải là người của thế giới này” lúc tỉnh lại nó liền biết nơi đây là Ma Huyễn Giới, Nữ Tôn Quốc, theo như trí nhớ cuối cùng mà nó nhớ thì nghe được giọng nói của Tô Tiểu Thiến, nó muốn biết phải chăng cô cũng đến nơi này?
“Được, thành giao” trên mặt mỹ phu nhân hiện lên một nụ cười gian.