E hèm, thông báo một lát cho các chế. Vì phần 2 của nữ phụ còn chừng 10 mấy chương nữa thôi là sẽ hết, cho nên Cá quyết định sẽ tạm dừng hầu hết các bộ, chuyên tâm vào bộ này, và sẽ up liên tục chương mới của nó cho đến khi hết phần này.
Thân <3
Bật mí một chút, phần 3 mang tên Đọa Thiên =). Nói đến đây chắc nhiều nàng ngửi được mùi gì rồi.
P/s: Các chế bên Pháo hôi yên tâm, chương H sẽ dược up vào ngày mai.
“Không... không... ác quỷ... ác quỷ...” Nữ nhân mái tóc vàng óng, làn da trắng nhợt nhạt cùng vành tai hơi nhọn - một Tinh linh tộc. Tinh linh nổi danh xinh đẹp, tuấn mỹ, nhưng ngay lúc này, chẳng hề thấy được sự xinh đẹp đó. Có hay chăng, cũng chỉ là hỗn loạn và sợ hãi cùng cực.
Tại sao lại ra nông nỗi này!
Có ai không... làm ơn cứu giúp chúng tôi.
Ôi Nữ Thần Tự Nhiên và Sinh Mệnh, xin mẹ hãy rủ lòng thương xót.
“A...” Nữ tinh linh đâm thẳng vào rừng rậm, nước mắt mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn chảy dài. Đôi mắt vàng mĩ lệ ánh lên những tia nhọn oán hận. “Ren Hi đúng không... loại dị tộc phản bội mẹ Tự Nhiên, nay lại dám đánh chủ ý đến Thần Phạt chúng ta...”
“Hãy chờ đợi cơn thịnh nộ của chúng ta! Lũ dị tộc bẩn thỉu!”
...
Ren Hi nhận được tin để sổng mất một tên tinh linh thì có chút “...”, biết vậy hắn đã tự mình động thủ, cơm no áo ấm, diệt trừ hậu họa rồi! Thế nhưng... nhìn mỹ nhân đỏ mặt say ngủ trong lồng ngực, Ren Hi tỏ vẻ bản thân chỉ có thể chịu ủy khuất mà bồi nàng a.
Phương Lâm có việc phải rời đi đúng lúc nhượng Ren Hi có thời gian đi làm việc xấu với con gái nhà người ta. Hai đêm rồi Tam Tiền Tam chưa xuống nổi giường.
Ren Hi vuốt ve sợi tóc hơi chĩa ra của nàng, đầu óc suy nghĩ mông lung. Hắn thật thích sinh hoạt lúc này.
Xử lí xong lũ tinh linh ghê tởm, khi về nhà có trưởng bối “cha vợ” quan tâm, có cô vợ nhỏ dịu dàng săn sóc, đêm đến có tiểu yêu tinh phóng đãng phụng bồi. Dường như cái ý chí diệt sạch tinh linh, hủy diệt thế giới của hắn đã càng lúc càng phai nhạt. Lúc này đây Ren Hi chỉ muốn được hưởng thụ cuộc sống này càng lâu càng tốt.
Tuy nhiên có một số việc không thể không làm!
“Sau khi đốt trụi cái thứ Tinh Linh Sâm Lâm kia, tôi sẽ mang em đến một nơi của riêng hai ta, sinh ra đứa nhỏ trắng trẻo, ngày ngắm hoa, đêm cùng nhau say giấc, được hay không...” Ren Hi hôn lên gò má hồng hồng của nàng, ánh mắt đen sâu thẳm như hai hòn bảo thạch sáng lấp lánh.
Lần đầu tiên, cuộc đời hắn xuất hiện ánh sáng mang tên hi vọng.
Thật sự, mong chờ... một ngày đó.
Khi Ren Hi vùi đầu vào vai Tam Tiền Tam ngủ đi, cũng là lúc nàng mở mắt.
Có lẽ, nàng lại phải làm tổn thương nam nhân này. Nàng không thể phụng bồi hắn, không thể đi cùng hắn đến nơi hắn hướng tới.
Nàng muốn những thời khắc cuối cùng của mình, dành ở nơi đó.
Một mình.
Đối diện.
Một mình biến mất.
Tiền Tiểu Tam, mong muốn của cô khi đưa tôi đến nơi này làm gì? Dây dưa với bọn họ, cảm nhận những thứ gọi là “tình cảm” này, sau đó biến mất trong cuộc đời những tên ngốc này như một làn khói bụi?
Tôi không hiểu, Tiền Tiểu Tam.
Người mà Lam Thần, Lạc Thi yêu là cô, không phải tôi đúng không?
Đứa con gái mà Phương Lâm yêu thương, sủng nịch là cô, không phải tôi phải không?
Những tên đàn ông kia, ngoài miệng nói yêu tôi, nhưng tình yêu của bọn họ có thể sâu sắc đến chừng nào đây?
Có lẽ trong trò chơi này, cô mới là kẻ thắng đậm nhất.
Cứ biến mất như vậy, đôi khi không phải chuyện xấu.
...
Phương Lâm lau đi vết máu nơi khóe miệng, miệng vết thương rách ra khiến khóe môi ông cong vẹo. Cái chủng tộc tinh linh nổi danh thiện mỹ yêu hòa bình kia, tự nhận bản thân là chủng tộc ưa chuộng sinh mệnh, xuống tay lại tàn nhẫn vô cùng!
“Phương gia Phương Lâm.” Tiếng nói linh động như suối trong nhưng lại khiến người ta băng lạnh cả lòng. Một nữ tinh linh tóc vàng cầm theo cung tên xuất hiện dưới sự bảo vệ của nhũng tinh linh khoác áo đen.
“Elena.” Phương Lâm mỉm cười.
“Hừ! Phương gia từ khi nào đã nhúng tay vào việc của tinh linh chúng ta vậy?” Elena bực mình gảy gãy một mũi tên. “Chuyện của tinh linh chúng ta với dị tộc hắc tinh linh không cần các ngươi nhúng tay vào! Kể cả là Phương gia các ngươi!”
“Đã như vậy suốt bao nhiêu ngàn năm, tinh linh các ngươi vẫn cực đoan như vậy sao?” Phương Lâm lác đầu. “Suy cho cùng cả hai đều cùng là một chủng tộc, việc gì phải đối xử với nhau như vây?”
“Ngươi làm sao có thể hiểu được cơ chứ? Loài người! Hắc tinh linh là một nỗi nhục nhã đối với chúng ta! Những dị đoan do hắc tinh linh và tinh linh thai nghén ra đều phải bị hủy diệt! Những kẻ phản bội phải chịu đựng sự trừng phạt của thằn linh!” Elena bắn xuống chân Phương Lâm một mũi tên, ánh mắt xinh đẹp bị bao phủ bởi một trạng thái kì lạ.
“...” Tinh linh đều là như thế này sao? Phương Lâm có chút sốc.
“Nể mặt Phương gia có thể coi như một gia tộc ưa chuộng hòa bình, lần này tha cho ngươi một mạng. Lần sau nếu còn có ý định cản trở chúng ta. Hừ hừ...” Elena thả ra khí tức A cấp đỉnh. “Không chỉ có ta, ngài ấy cũng sẽ ra mặt!”
Sắc mặt Phương Lâm có chút tái đi,các đốt ngón tay nhợt nhạt. Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Elena, ông phát thệ trong lòng.
Muốn động đến Ren Hi thì cứ tự nhiên! Còn nếu dám đánh chủ ý lên tiểu Tam của ông, đừng trách ông ra tay độc ác.
==========
Chương sau là kịch tình.
Xì poi:
“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là... có chút buồn ngủ mà thôi.”