Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 5: Làm chuyện xấu một cách tao nhã và lịch thiệp ~



Authur đang thăm dò những thứ trong phòng Mary, đột ngột cảm nhận được “Thủ hộ ánh sáng” dao động. Nhà thờ có người tập kích?!

“Chết tiệt! Có gan tập kích nhà thờ của mình lúc này chỉ có thể là thủ phạm của vụ án này thôi!” Authur không nhịn được phun ra mấy lời chửi bậy trong lòng. Hừ hừ hừ, Nữ thần của hắn đang ngủ rất ngon, đám dị tộc kia dám làm nàng thức dậy sớm như vậy...

Đến khi Authur chạy được đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt đang say giấc ngủ của Nữ thần vẫn cứ y như cũ, hắn mới thở phào được một cái xụi lơ ngã lên giường.

“Ha ha... nàng thật sự... khiến cho ta lo lắng muốn chết...” Authur kéo nàng vào lòng, hôn lên vầng trán bóng loáng một nụ hôn thật kêu.”Đến lúc nào... nàng mới thức dậy nhìn vào ta đây, tiểu Nữ thần của ta...”

Đêm nay, ngài Authur lại tao nhã “tắm rửa” cho Nữ thần của hắn một lượt, lau người cho nàng một lượt rồi mới ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Làm một thân sĩ, nhân lúc cháy nhà đi hôi của là không được. Thế nhưng tiểu Nữ thần chính là thuộc về hắn, ăn một chút đậu hũ non mềm thì có sao đâu nhỉ?

..................

“Ngài Vamp Jin, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong.” Kan quỳ xuống, ánh mắt lóe lóe sáng. Đi theo chủ nhân làm chuyện xấu quả thực rất kích thích, máu nóng sôi trào.

Kế hoạch này của chủ nhân thật tuyệt vời. Làm chuyện xấu cũng có thể tao nhã và lịch thiệp đến vậy, chỉ có thể là ngài Jin mà thôi...

“A hắc hắc hắc... báu vật của Authur Lam...” Vamp Jin vui vẻ cười âm hiểm, ánh mắt lấp la lấp lánh chứa đầy ý xấu.

Nếu có thể khiến cho tên Thần sứ kia tức giận, thậm chí là phát điên, hắn có lẽ đến ngủ cũng có thể bật cười.

Mối thù của hai nhà Authur và Vamp đã sớm trở thành truyền thống của cả hai nhà rồi, nó nay đã thành một thứ giải trí của lớp trẻ, người kia chọc người này một cái, người này lại giết đi vài tình nhân của người kia để trả thù - một mối quan hệ buồn cười duy trì suốt mấy trăm năm.

Có lẽ đối với người Authur gia tộc, người Vamp gia là dị tộc uống máu người để sống, phải tiêu diệt. Nhưng với người Vamp gia, đám Thần sứ suốt ngày nhàm chán mặc đồ trắng đi qua đi lại kia chỉ là một đám “bạn lâu năm”, thích thì giết vài người nhỏ yếu, gặp người mạnh thì chạy, trốn, thỉnh thoảng ngáng đường bọn họ vài cái coi như tiêu khiển.

9 đệ nhất gia tộc thế giới ngầm chính là có loại quan hệ này, quỷ dị, lại hài hòa.

Khác với người phương Đông chủ tu Cổ Võ và Dị năng, người phương Tây bọn hắn lại chuyên tu Ma pháp.

Hai nhà Authur và Vamp khắc khẩu cũng bởi vấn đề này. Một bên Quang Minh, một bên Hắc ám và Vong Linh tử vong hệ, nếu không va chạm mới là chuyện lạ đấy!

Tất nhiên, nguyên nhân chính đám nguyên lão trong tộc không hề hé răng, thế nhưng lớp trẻ với đủ loại âm mưu quỷ kế, áp bức thâm sâu cuối cùng cũng tìm ra được lý do thực sự.

Vẫn là một câu chuyện cẩu huyết.

Một linh mục và một quỷ hút máu cùng để ý một cô gái trong trắng như thiên sứ, rồi hận thù, rồi lại máu chó phun đầy. Thế nhưng không được may mắn như hai gia tộc Lam Lạc cùng nhau chia sẻ trong hòa bình, Vamp gia lại lỡ giết mất cô gái đó vào một ngày đẹp trời, Authur gia tộc biết được...

Cùng là một câu chuyện, thế nhưng kết cục lại hoàn toàn đảo ngược, thật bi hài.

Vamp Jin khi nghe được cũng chỉ cười khẩy một cái, hoàn toàn khinh bỉ tên họ Vamp trong truyện.

Tất nhiên, hắn quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến quá mức, kiêu ngạo đến nỗi khi nhận ra cái bi kịch kia lặp lại trên người mình mới ngớ người ra...

.................

“Ngài Authur! Ngài Authur! Làm ơn hãy đến khu phố Greem! Xin ngài hãy cứu vớt người nơi đó!” Sounl quỳ xuống trước cửa nhà thờ, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Đã 2 ngày rồi, ngài Authur không chịu bước nửa bước ra khỏi nhà thờ.

Tuy rằng việc này rất bất bình thường, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng ngày hôm nay, nếu ngài Authur vẫn không chịu ra ngoài, có thể hắn sẽ hận chết chính bản thân mình mất!

“Làm ơn thưa ngài! Xin hãy cứu vớt chúng con! Rất nhiều người đã chết đi do dị tộc, cũng có rất nhiều người bất hạnh trở thành bán dị tộc chỉ biết giết người. Xin ngài hãy thay mặt Thần linh giúp đỡ chúng con...” Sounl bật khóc nức nở, liên tục dập đầu xuống mặt đất, máu đỏ nhiễm cả đất vàng.

“Két...” Authur mặt mày âm tình bất định mở cửa. Hắn biết rõ, đám dị tộc này đang nhắm vào hắn, thế nhưng hắn lại không thể không đi!

“Thật sự... mệt mỏi...” và bận rộn!

...............

“A ha ha ha ha...” Vamp Jin ôm bụng cười to, xung quanh hắn lại liên tục xuất hiện rất nhiều vong linh, điên cuồng công kích nhà thờ, rồi lại bị “Thủ hộ ánh sáng” chấn nát. Nhưng người hữu ý có thể nhận ra, ánh sáng của cột sáng theo mỗi lần công kích đều đang dần mờ nhạt tối đi.

“Ầm!” Khi con vong linh cuối cùng bị chấn nát, “Thủ hộ ánh sáng” xung quanh nhà thờ liền mất đi. Nó đã dừng lại do hết năng lượng.

“Ha ha ha... ta thực sự rất rất chờ mong đấy nha. Báu vật của tên Thần sứ...”

Vamp Jin vui vẻ đi trong hành lang nhà thờ, đôi khi ngứa tay không nhịn được đốt vài chỗ, phá vài chỗ. Hơi thở thành kính của nhà thờ quả là một thứ không khí làm người ta ghét bỏ!

Đứng trước một căn phòng kì lạ dính đầy cấm chú, Vamp Jin biết rõ bản thân đã đoán đúng.

“Cấm chú cấp A đỉnh cấp sao? Quả thực rất mạnh, xứng đáng là một trong những cấm chú mạnh nhất thế giới ngầm. Thế nhưng, nó không phải vô địch!”

“Ầm!!!”

Căn phòng ngập tràn mùi hoa thơm ngát, trái ngược với màu trắng ngu ngốc làm người ta chán ghét, trong phòng tràn ngập những cánh hoa màu xanh lam đầy cao quý mà thánh khiết. Đẹp đến mức khiến cho người ta muốn vấy bẩn!

Giữa biển hoa là một thân thể xinh đẹp như không thuộc về thế giới này!

“Tên Authur này vậy mà lại cất giữ một báu vật như vậy, thật ích kỷ đấy... chậc chậc chậc...”

============

Xì poi na:

Thần Linh đang nổi giận. Sinn đang rung chuyển!

Chẳng lẽ, Thánh chiến trong truyền thuyết sắp xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.