Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 17



Editor: Tiểu Ốc

Hiểu cô? Nghe đi kìa, cách dùng từ thật đúng là vừa châm chọc, vừa thể hiện chính xác mức độ mập mờ giữa hai người bọn họ biết bao, nếu như ấn tượng đầu tiên của Lệ Tịnh Lương đối với cô là tốt thì Hạ Tuyền nhất định sẽ tin tưởng, nhưng mà bây giờ cô lại hiểu được rằng, ấn tượng của anh đối với cô rất kém, chính anh cũng vô cùng rõ ràng điều này, nếu không thì...... Hừ.

”Lệ tiên sinh.” Hạ Tuyền kéo tay anh, xúc cảm khô ráo lạnh như băng khiến cho lòng người như muốn run lên, cô nhếch môi nói: “Vẫn là nên trả lại cái này cho anh thôi.” Cô nhét hộp dây chuyền vào trong tay anh, dịu dàng nói, “Anh không cần phải cảm thấy thiếu nợ tôi, chỉ cần anh nhanh chóng thâu tóm hết giải trí Trung Hoa, để tôi có thể chiêm ngưỡng một chút bản lĩnh của anh là được rồi, còn về phần bản thân tôi thì......” Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt nói, “Quá trình tìm hiểu tới đây là hết rồi, thấy thế nào?”

Lệ Tịnh Lương cong môi cười một tiếng, bóng dáng cao lớn giống như ngọn núi bao phủ lấy cô, cố làm ra vẻ không hiểu “Hả?” một tiếng.

”Anh cho rằng tôi không cảm giác được sao?” Hạ Tuyền sờ sờ cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Anh không thích hợp với con đường thâm tình này đâu, sự thay đổi quá mức gượng gạo, lời thoại này là do ai nghĩ hộ anh vậy? Baidu à? Lại còn cái gì mà ‘chìa khóa đi vào trong lòng anh’, nếu như tôi thật sự tiếp nhận cái chìa khóa này thì chẳng những là đại biểu cho việc tôi tha thứ cho anh, mà còn gián tiếp nói cho anh biết rằng tôi vô cùng yêu anh, thậm chí yêu đến nỗi không quan tâm đến tôn nghiêm.”

”Anh không cảm thấy rằng bây giờ em còn bận tâm đến tôn nghiêm của em nữa, vì thù hận đã mang lại toàn bộ sức mạnh cho em nhưng cũng hủy diệt em.”

Người đàn ông đến gần cô, giọng nói thanh thúy như tiếng nước chảy, đôi mắt xếch thon dài mỹ lệ tinh tế nhìn chăm chú vào cô như đang nhìn con mồi, bộ dạng vô cùng chắc chắn và cao ngạo, quả nhiên là người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.

Hạ Tuyền lui về phía sau, kéo dãn một khoảng cách rất xa với anh, nở một nụ cười ngọt ngào như mật nói: “Anh đi đi.” Cô hạ lệnh đuổi khách.

Lệ Tịnh Lương vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không hề nhúc nhích, giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt khỏi vỏ, thâm tàng bất lộ*.

(*)Thâm tàng bất lộ: người có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài để cho người khác thấy.

”Hạ Tuyền, em rất thông minh, cũng rất tự biết bản thân mình, nhưng mà chuyện này tốt đẹp hơn so với em nghĩ rất nhiều.”

Cô khẽ ngước mắt lên, nín thở yên lặng nghe.

”Anh quả thật có cảm tình với em, cũng quả thật có áy náy.” Anh lấy mắt kính xuống, tròng mắt đen sâu thẳm lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, “Phần còn lại, từ từ sẽ đến.”

Từ từ sẽ đến? Ai có thời gian để lãng phí tuổi thanh xuân ở đây với anh chứ? Cô cần chính là nhanh lên một chút, không thể chậm chạp được.

”Tôi biết rồi, Lệ tiên sinh có thể đi về.” Cô lại đuổi người một lần nữa, nói xong thì cũng bước đi, đang đi được nửa đường thì phát hiện ra anh căn bản không hề nhúc nhích, mím môi suy tư một lúc lâu, rồi mới trở lại trước mặt anh hỏi, “Sao lại không đi?”

”Anh tạm thời sẽ không rời khỏi nơi này.”

”Bản thân Lệ lão bản là một người đức cao vọng trọng một ngày kiếm được bạc tỷ, ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì?”

Lệ Tịnh Lương khẽ liếc cô một cái, ném hộp trang sức lên trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Tu thân dưỡng tính.” Dứt lời, liền nhấc chân đi về phía trợ lý, lái xe ô tô rời đi, có lẽ là để tìm chỗ ở.

Hạ Tuyền cúi đầu nhìn hộp trang sức bị anh ném ở trên đất, bên trong là sợi dây chuyền hình chìa khóa mà anh vốn định tặng cho cô, cô suy tư một lúc lâu rồi nhặt hộp trang sức lên nhét vào túi, trong đầu suy nghĩ buồn bực trở về.

Khi trở lại studio thì ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn ngập sự tò mò, Hứa Cách Phỉ cũng đã trở lại, ngồi ngơ ngác ở trên ghế, khi nhìn thấy cô tới thì cũng không nói chuyện mà chỉ tiếp tục ngẩn người.

”Chị Phỉ?” Hạ Tuyền tiến tới hỏi, “Chị làm sao vậy?”

Trợ lý của Lệ Tịnh Lương đã nói gì với người đại diện của cô vậy? Sao cô ấy lại có cái bộ dạng này?

”Không có gì.” Hứa Cách Phỉ mấp máy môi nói: “Em tiếp tục quay phim đi, hôm nay còn có ba cảnh nữa là có thể về khách sạn rồi.”

”Chị thật sự không sao chứ?” Hạ Tuyền không nhịn được hỏi: “ Thủy Tu Tề đã gì với chị?”

”Chị đã nói là không có gì rồi mà.” Cô bất đắc dĩ nói, “Cho chị một khoảng thời gian yên tĩnh một mình đi.” Nói xong, đi vào trong rừng cây.

Hạ Tuyền định đuổi theo, nhưng đạo diễn lại bắt đầu gọi người, cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là bảo Mã Nghĩ đi chăm sóc cô ấy, còn bản thân thì tự đi quay phim.

Buổi tối, sau khi quay phim xong, Hạ Tuyền trở lại khách sạn, Hứa Cách Phỉ vẫn tinh thần hoảng hốt như cũ, đi vào căn phòng của mình rồi không đi ra nữa, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Sau khi Hạ Tuyền ăn cơm với Mã Nghĩ xong thì trở lại phòng, đúng lúc định mở cửa đi vào thì cánh cửa của phòng bên lại được mở ra,bên trong có một người đang nghiêng mình tựa vào cửa, chiếc quần tây dài màu đen, áo sơ mi trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, phong thần tuấn lãng.

”Anh ở đây sao?” Nét mặt Hạ Tuyền thoáng biến.

Lệ Tịnh Lương đẩy mắt kính một cái rồi lịch sự nhã nhặn nói: “Thật là trùng hợp.”

Khóe miệng Hạ Tuyền giật giật, không quan tâm đến anh mà đi vào căn phòng của mình, nhưng khi đang định đóng cửa phòng thì lại bị cánh tay hữu lực của anh chặn lại.

Kí ức về một đêm ở trong nhà vệ sinh kia lại ồ ạt tràn về trong nháy mắt, thân hình cao lớn của anh trong đêm đó như bao phủ lấy cô, cô vô lực phản kháng, anh nhìn thẳng vào cô, nắm tất cả trong tay, hoàn toàn cưỡng ép.

”Anh định làm gì vậy.” Hạ Tuyền phòng bị nhìn chằm chằm vào anh.

Lệ tiên sinh khẽ mỉm cười, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi.

”Em đây là đang sợ anh.”

”Sợ một tội, phạm, cường, bạo có vấn đề gì sao?”

Cô nói chuyện vô cùng không cho người khác mặt mũi, nhưng hình như Lệ tiên sinh cũng không cần đến, thật ra thì cô cũng xem như là hiểu anh, nếu không thì khi nghe được những lời đó ở studio, không chừng cô đã thật sự tin vào lời ngon tiếng ngọt của anh rồi. Có lẽ anh đúng là có cảm tình với cô, nhưng sự chênh lệch giữa thân phận của bọn họ lại khiến cho hai người không thể nào thật sự cưới nhau được, so với cô thì anh chính là càng để ý tới khoái cảm chinh phục hơn.

Đó là sự khao khát duy nhất của một người thợ săn như anh.

Hạ Tuyền bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi anh là không đúng, bởi vì đó chính là mục đích của anh. Cô thu hồi sự phòng bị lại, khóe môi treo một nụ cười yếu ớt, bàn tay giơ lên như đang định vuốt tóc, nhưng khi Lệ Tịnh Lương lơ là cảnh giác thì lại trong nháy mắt bất chợt mò tới phần dưới của anh, bắt được một bộ vị vô cùng riêng tư.

”Tay của em đang làm gì vậy...... Hả?”

Lệ Tịnh Lương nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm đủ để khiến cho bất kỳ người nào nhìn thẳng vào anh đều phải sợ hãi lui về phía sau một bước, Hạ Tuyền nỗ lực rất lâu mới không chịu buông tay ra.

Cô chợt gia tăng sức lực, cảm thấy xúc cảm trong tay cũng dần dần thay đổi, nhưng vào lúc đối phương đang mím chặt môi mỏng thì lại bỗng chốc thu tay về, lạnh nhạt bỏ lại một câu “Ngủ ngon” rồi lập tức đóng sập cửa, lần này Lệ Tịnh Lương không có ngăn cản.

Một nữ diễn viên xinh đẹp trên lưng mang theo vô số quy tắc ngầm và xì căng đan vậy mà lại vẫn giữ gìn được lần đầu tiên, nếu như đó không phải là giả thì chính là cô có một chỗ dựa rất vững chắc, nhưng nếu như cả hai cái trên đều không phải, vậy thì cô đúng là một người phụ nữ vô cùng kỳ diệu.

Loại thứ nhất Lệ Tịnh Lương có thể không chút nghi ngờ nào vì ở phương diện này anh vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình, loại thứ hai thì lại càng không thể nào, vì cô có chỗ dựa gì anh còn không biết sao? Chỗ dựa lớn nhất của cô chính là anh.

Như vậy, chỉ còn lại một khả năng cuối cùng thôi.

Vừa nhớ lại lúc trong lòng không kiên nhẫn xem chương trình《 Giả làm người yêu 》, Lệ Tịnh Lương vừa từ từ dạo bước trở về phòng mình, anh nói là muốn hiểu rõ cô, đây không phải là gạt người, anh nói rằng có cảm tình đối với cô, cũng không phải chỉ đơn giản là thử dò xét, mặc dù cô không tin, nhưng chính anh lại không thể không tin được.

Chung Lập Dương chợt tới trường quay của Hạ Tuyền để thăm cô, theo như lời Hứa Cách Phỉ nói thì đây là sắp xếp của công ty, vì bọn họ đã lâu rồi không có tung thêm tin tức nên sẽ bị đại chúng lãng quên, cần phải giữ vững tần suất đưa tin ra ngoài ánh sáng.

Ở dưới sự sắp xếp toàn tâm toàn ý của Hứa Cách Phỉ, Hạ Tuyền đi ăn cơm với Chung Lập Dương, chụp một vài tấm hình, sau đó mới đến buổi chiều thì đã nhìn thấy ảnh của bọn họ ở trên các trang đầu.

Thật ra thì trong lòng Hạ Tuyền cũng không có thật sự bình tĩnh, gặp lại Lệ Tịnh Lương một lần nữa, hơn nữa còn ở dưới tình huống như vậy, mặc kệ là người phụ nữ cũng sẽ khó có thể bình tĩnh được.

Nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó cùng với chuyện anh phái người mang thuốc tới, tâm tình Hạ Tuyền lại càng kém hơn nên ngay cả khi quay phim, tinh thần cũng không thể nào tập trung được và điều này liền trực tiếp dẫn tới những vấn đề trong diễn xuất của cô, suýt chút nữa thì ngã từ trên sườn núi xuống, may mắn là có người kịp thời giữ cô lại từ phía sau, kéo cô vào trong lòng.

Cô giương mắt lên nhìn, mùi nước hoa quen thuộc, khuôn mặt anh tuấn khó quên, Lệ tiên sinh tới thật là đúng lúc. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

Nhìn thử xem, cặp mắt xếch mê hoặc lòng người kia, nụ cười không chút đường cong kia của Lệ tiên sinh, thật đúng là muốn mạng người mà, nếu như không phải là do cô đã từng trải qua những chuyện không muốn nhắc tới đó thì chỉ sợ đã sớm không thể kiềm chế nổi mà trầm luân trong đôi mắt kia rồi.

”Ở nơi nguy hiểm như vậy mà còn thất thần, đang suy nghĩ về anh à?”

...... Thật đúng là không biết xấu hổ.

Hạ Tuyền đứng thẳng người lên, nghiêng đầu rời đi, đạo diễn cùng với tất cả nhân viên trường quay đều nhìn về phía này, vì có Lệ Tịnh Lương ở đây nên khi cô bị thương, bọn họ cũng không dám tới gần hỏi thăm mà phải chờ đến khi nào cô đi tới thì mới vội vã hỏi han ân cần.

Hạ Tuyền cảm ơn từng người một, khi chống lại tầm mắt có phần chột dạ của Hứa Cách Phỉ thì nhỏ giọng gọi một câu: “Chị Phỉ.”

Hứa Cách Phỉ sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cô bé mà chính mình đã dạy dỗ, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô thở dài nói: “Em sẽ phải hối hận.”

Hạ Tuyền giật giật khóe miệng không nói lời nào, Lệ Tịnh Lương ở phía xa vừa nhìn hai cô nói chuyện với nhau, vừa cầm trong tay điện thoại di động mà Thủy Tu Tề vừa đưa tới, trò chuyện với người ở đầu bên kia.

Người gọi điện thoại không phải ai khác mà chính là Diệp Minh Tâm, cô ta đã sớm đi ra ngoài một khoảng thời gian rồi, nhưng khắp nơi đều không tìm thấy Lệ Tịnh Lương đâu, vì vô cùng lo lắng rằng anh sẽ lại đi cấu kết làm bậy với Hạ Tuyền nên gần như mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho Thủy Tu Tề để hỏi thăm hành tung của anh, bởi đó mà trình độ Thủy Tu Tề ghét cô ta đã vượt xa Hạ Tuyền rồi.

”Lệ Tịnh Lương, anh đang ở đâu? Sao vẫn chưa trở về?” Diệp Minh Tâm hơi giận hỏi.

Lệ Tịnh Lương để điện thoại di động cách xa lỗ tai mình một chút, nhìn chăm chú vào Hạ Tuyền đang từng bước trở lại đây, quay lưng đi nghe điện thoại.

Hạ Tuyền vừa đến gần thì liền nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó, cô không hề hỏi bởi vì vẻ mặt của anh cũng đã trả lời hết rồi.

Cô đã bỏ ra quá nhiều, bao gồm cả thứ đáng giá duy nhất, bây giờ Lệ Tịnh Lương đang đứng ở trước mặt cô, nếu như bởi vì khúc mắc mà cô kháng cự không đến gần anh, thì chẳng phải tất cả những gì cô đã bỏ ra đều thất bại trong gang tấc sao? Mấy ngày nay cô luôn lờ anh đi, để cho anh nhìn thấy cô thân mật với Chung Lập Dương, muốn cho anh biết được cái gì gọi là chán nản, nhưng khi mắt thấy đã sắp sửa có chút hiệu quả rồi, thì Diệp đại tiểu thư lại đúng lúc này tới đảo lộn tất cả, thật đúng là không làm ra được chuyện gì hài lòng mà.

Nhìn anh nghe điện thoại nửa ngày mà vẫn không hề có ý định muốn cúp máy thì Hạ Tuyền không thể nhịn được nữa mà xông tới chỗ anh. Thủy Tu Tề kinh ngạc bước lên định ngăn cản, nhưng lại bị cô không chút lưu tình nào mà đá cho một cước, cả người cô leo lên lưng Lệ Tịnh Lương, mặc dù Lệ Tịnh Lương đứng rất vững, nhưng vẫn không kiềm chế được mà phát ra một tiếng nghi vấn. Anh ngoái đầu lại nhìn cô, cô vòng tay qua cổ của anh, cắn vành tai của anh, anh hít một hơi, trực tiếp cúp điện thoại.

Lời Diệp Minh Tâm còn chưa nói hết thì bên kia đã chợt đứt tín hiệu rồi, lửa giận của cô ta nhất thời bốc lên, suy nghĩ một chút rồi lập tức gọi điện thoại cho Ôn Minh Hạo, sau khi hỏi được hành trình của Hạ Tuyền thì tự mình đặt vé máy bay chuẩn bị lên đường.

”Đừng gọi nữa mà?” Hạ Tuyền hừ một tiếng, đưa cánh tay vòng quanh cổ anh tới trước mặt anh, ngay khi anh còn chưa kịp mở miệng thì lập tức nhón chân lên, hôn môi của anh, trực tiếp cắn khiến cho cánh môi của anh chảy máu, sau đó quyến rũ đa tình nhìn anh nói, “Hương vị được không?”

Lệ Tịnh Lương giơ tay lên mơn mớn cánh môi, ánh mắt nghiềm ngẫm liếc nhìn cô, cô nhàn nhạt nói ra: “Sao thế, rõ ràng tối hôm đó anh cực kỳ thích mà, bộ dạng bây giờ là có ý gì vậy?”

Thủy Tu Tề đã ngốc trệ rồi, cậu cứng ngắc đưa khăn tay sạch sẽ cho ông chủ, Lệ Tịnh Lương nhận lấy rồi lau vết máu trên môi, liếc nhìn Hạ Tuyền nói: “Anh phải đi về.”

Anh đã tới đây mấy ngày rồi, mà mấy ngày nay gần như đều không hề hỏi tới tình hình của công ty nên cho dù Diệp Minh Tâm không gọi điện thoại tới, anh cũng nên trở về.

”Chỉ vì một cuộc điện thoại của cô ta mà đã trở về rồi, thật đúng là khéo.”

Hạ Tuyền biết rõ anh trở về không phải là vì Diệp Minh Tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà nói như vậy, hơi khinh bỉ nhìn vào ánh mắt của anh.

Lệ Tịnh Lương mỉm cười ôm lấy cô, dùng cánh môi hơi lạnh mang theo chút mùi máu tươi hôn một cái lên mặt cô, dịu dàng nói: “Anh không đi thì cô ta sẽ đến, bây giờ vẫn chưa thể để cho cô ta bắt gian trên giường được.”

Hạ Tuyền cứng đờ bị anh ôm, mặc dù cô vẫn luôn tự thuyết phục bản thân phải nhẫn nại, nhưng từ sau cái đêm kia, cô tự nhiên sinh ra một bản năng kháng cự đối với anh.

Lệ Tịnh Lương cảm nhận được nhưng cũng không nói gì, sau khi buông cô ra thì ấm giọng nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân.”

Dứt lời, lập tức nhấc chân rời đi, lần này chắc là sẽ không xuất hiện nữa.

Hạ Tuyền xác thực đã đoán đúng, sau hôm đó, anh không xuất hiện nữa, nhưng Diệp Minh Tâm lại y như dự đoán của anh xuất hiện tại trường quay, sau khi tìm một vòng cũng không thấy Lệ Tịnh Lương đâu thì liền bắt đầu hỏi thăm các nhân viên trường quay. Làm sao Lệ Tịnh Lương có thể phạm phải sai lầm này chứ? Anh đã sớm đánh đòn phủ đầu, không cho phép ai nói ra chân tướng với Diệp Minh Tâm.

Không hỏi ra được nguyên do, Diệp Minh Tâm liền muốn tìm đến Hạ Tuyền để gây chuyện, nhưng vì nghĩ tới những lời mà cha đã nói nên cố nhịn xuống, vội vã rời đi. d'đ'l'q'đ'tiểu ốc

Hạ Tuyền trầm mặc không nói, cũng không hỏi chuyện ở bên ngoài, mà chỉ lặng lẽ quay phim, hai tháng sau, phần diễn của cô ở đây đã xong, cô trở lại Giang Thành, và chuyện đầu tiên chính là thử thai.

Ở trong nhà vệ sinh, Hạ Tuyền nhìn vào ba que thử thai ở trong tay, mỗi cái đều cho ra kết quả là đã mang thai.

Đây đương nhiên là đứa bé của Lệ Tịnh Lương, tất cả những câu nói đã uống thuốc rồi thật ra đều là lừa anh thôi. Cô mặt không biến sắc vứt những que thử thai vào trong thùng rác, đứng lên đi tới trước gương, nhìn vào gương xinh đẹp kinh diễm của người phụ nữ, chợt cười một tiếng.

Lệ Tịnh Lương, mới một lần mà đã trúng rồi, thật đúng là ông trời cũng giúp tôi, anh cũng đừng trách tôi nha, đây là do anh tự mình đào một cái hố cho mình, anh làm mùng một, tôi làm 15, anh đã dám ngủ với tôi... thì tôi cũng dám mang thai con của anh, hãy đợi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.