Sau khi giúp Hạ Tuyền xử lý phiền toái xong, Hứa Cách Phỉ xuất hiện ở nhà cô, mặt không cảm xúc.
Hạ Tuyền không biết làm sao để giải thích với Hứa Cách Phỉ, chỉ có thể im lặng, ngồi đối diện cô ấy.
Mã Nghĩ nhìn trộm Hứa Cách Phỉ, hơi lo lắng nháy mắt với Hạ Tuyền, muốn cô lên tiếng nhận sai.
Hạ Tuyền nhìn thấy nhưng lại cảm thấy nhận sai cũng vô dụng. Cô hợp tác
với Hứa Cách Phỉ mấy năm nay, coi như cũng hiểu tính cách của cô ấy, nếu như không phải chạm tới giới hạn của cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không có
vẻ mặt như vậy.
Hạ Tuyền thở dài một hơi, cô bắt đầu nghi ngờ
không biết cố chấp đi tiếp như vậy có đúng hay không? Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô đã từng vui vẻ sao? Bởi vì mục đích cuối cùng kia, cô
đã mất đi biết bao cơ hội có thể vui vẻ và bao nhiêu sự quan tâm chân
tình của những người mình gặp thoáng qua?
Nhìn gương mặt mệt mỏi của Hứa Cách Phỉ, Hạ Tuyền vẫn không nhịn được, nói: “Chị Phỉ, thực xin lỗi.”
Hứa Cách Phỉ dùng tay ấn thái dương một lát mới nói: “Em thực sự mang thai sao?”
Hứa Cách Phỉ nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhìn qua có chút sụp đổ. Hạ Tuyền
muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ấy giơ tay ngăn cản, cô ấy mở mắt ra,
nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyền, nói: “Em còn muốn đi tiếp trên con đường
giải trí này không? Nếu như muốn thì phá thai đi, chị sẽ sắp xếp họp báo cho em làm sáng tỏ mọi việc.”
Hạ Tuyền không hề do dự nói: “Em muốn đi tiếp, nhưng em cũng phải sinh đứa bé ra.”
Hứa Cách Phỉ cười giễu cợt, nói: “Hạ Tuyền, cô cho rằng cô là ai? Cô đã
nhận rất nhiều dự án có biết không? Thu hình chương trình Giả làm tình
nhân, quay phim chụp ảnh cho dự dán Hắc Vũ,tuyên truyền cho Lĩnh Nam
Hồng, còn có mấy dự án đại diện phát ngôn nữa. Những thứ này đều đã ký
hợp đồng rồi, cô tưởng cô chịu được phí bồi thường hợp đồng sao?”
Hạ Tuyền nhíu mày nói: “Bên phía Trần Quyền, em đã có cách, còn những cái
khác, có thể đẩy lùi thì đẩy lùi, không thể thì bỏ đi.”
“Cô định mang cái bụng lớn của mình để thu hình chương trình và tuyên truyền sao?” Hứa Cách Phỉ cười trào phúng.
Hạ Tuyền không lên tiếng, cô không còn gì để phản bác, Hứa Cách Phỉ nói đúng.
Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô gái mà mình tự tay nâng đỡ, dường như Hứa Cách Phỉ quay lại thời điểm lần đầu gặp Hạ Tuyền.
Khi đó cô ấy cũng quật cường như thế này, nói cô ấy có thể làm tốt. Khi đó
cô cảm thấy đây là phẩm cách tốt, rất thích hợp gia nhập làng giải trí,
nhưng bây giờ, cô ấy lại dùng cái này để đối phó với cô.
“Em cảm
thấy Lệ Tịnh Lương sẽ chịu trách nhiệm với em sao?” Hứa Cách Phỉ phân
tích hiện thực cho cô: “Lấy thân phận và địa vị của anh ta, không chỉ
không chịu trách nhiệm với em và đứa bé, thậm chí còn bảo em phá bỏ đứa
bé. Tiền bồi thường cho những khoản kia, một đồng anh ta cũng sẽ không
cho em.”
“Cho dù muốn ra tòa, cho dù phải tiêu hết sạch tiền, em
cũng sẽ không bỏ đứa bé.” Hạ Tuyền cắn môi nói, đôi tay trắng nói che
kín bụng, lộ ra tư thế bảo vệ.
Hứa Cách Phỉ đứng lên nói: “Vậy
chị không còn gì để nói với em, em tự lo cho mình đi.” Dứt lời thì nhấc
chân rời đi, chưa từng quay đầu lại.
Hạ Tuyền dựa vào ghế sofa
sau lưng, vung tay nói với Mã Nghĩ: “Giúp chị an ủi chị Phỉ một chút,
lần này là lỗi của chị, không nên để chị ấy vì sai lầm của chị mà trừng
phạt bản thân.”
Mã Nghĩ thở dài, đáp một tiếng sau đó đuổi theo
Hứa Cách Phỉ. Trong nhà của Hạ Tuyền giờ chỉ còn một mình cô, cô nhìn
căn nhà trọ bừa bộn này, sau khi đắn đo suy nghĩ thì chuẩn bị bán nó đi. Có hai nguyên nhân, một là cô có thể dùng nó để bù khoản bồi thường
kia, cô vào nghề mới năm năm, cô cũng chẳng có nhiều hoạt động, hơn nữa
truyền thông đều biết nơi này rồi, nếu như cô phải dưỡng thai thì khẳng
định là không thể ở lại nơi này.
Sau khi quyết định xong, Hạ
Tuyền liền sắp xếp người phát tin muốn bán nhà ra ngoài, tin tức vừa
phát ra không bao lâu thì Lệ Tịnh Lương đã biết rồi, Thủy Tu Tề báo cáo
xong thì đứng trước bàn làm việc, đợi ông chủ dặn dò.
Lệ Tịnh
Lương ưu nhã xoay chuyển bút máy trong tay, tây trang màu lam đạm tao
nhã, tuấn tú. Áo sơ mi trắng như tuyết buông thả hai cúc trên cùng,
thoáng lộ ra lồng ngực gầy gò và xương quai xanh khêu gợi. Anh như vậy,
cho dù là một người đàn ông như Thủy Tu Tề cũng không nhịn được phải
khen một câu, anh tuấn bất phàm. Nhưng mà người đàn ông anh tuấn như vậy cũng rất khó tới gần.
Trong chuyện tình cảm, anh quá lý trí, người bình thường sẽ không chịu nổi người bạc bẽo như vậy.
Dựa vào trí tuệ của Lệ Tịnh Lương, hơi suy nghĩ một chút liền biết vì sao
Hạ Tuyền lại bán nhà. Anh im lặng một lát, thả bút máy xuống, mở tài
liệu ra, tiếp tục xem, dùng giọng điệu không có liên quan gì, nói:
”Người khác bán nhà, không liên quan gì đến chúng ta, sau này không cần
báo cáo chuyện của cô ấy với tôi nữa.”
Thủy Tu Tề kinh ngạc
giương mắt nhìn ông chủ nhưng mà ông chủ chỉ cúi đầu xem tài liệu, nhanh chóng lật qua một trang, rõ ràng không phải đang nói đùa.”
“Dạ,
tôi biết rồi.” Thủy Tu Tề phẫn nộ rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc, vừa
ra cửa đã thấy thư ký và đám nhân viên trốn việc, không vui nhíu mày,
nói: “Trong giờ làm việc cấm nói chuyện phiếm.”
Trong số đó có
một vị nữ thư ký cầm tờ báo giải trí vốn phải đưa cho ông chủ, nói: “Trợ lý Thủy, nhanh đến xem này, Hạ Tuyền bị kiện rồi.”
Thủy Tu Tề
nhíu mày, đi tới nhận tờ báo xem, bên trên quả nhiên có viết 'nghi ngờ'
Hạ Tuyền vì chuyện mang thai, không thể thực hiện hợp đồng mà bị nhiều
công ty yêu cầu bồi thường. Mà mức bồi thường kia không phải là một nữ
minh tinh còn đang trong giai đoạn phát triển như nàng có thể đối phó
được.
“Có phải báo cho Lệ tiên sinh không?” Nữ thư ký hỏi.
Thủy Tu Tề gấp tờ báo lại: “Trước tiên cứ để đó đi, Lệ tiên sinh nói sau này không cần phải báo cáo chuyện của Hạ Tuyền với ngài ấy nữa.”
Nữ
thư ký lập tức tươi cười lấy lòng, ngồi xuống chăm chỉ làm việc, không
nói chuyện phiếm nữa. Tờ báo kia cứ đặt ở trên bàn, người đi ngang qua
chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy những tin tức kia, ở ngay trang đầu,
thực sự quá bắt mắt rồi.
Xử lý công việc xong, Lệ Tịnh Lương
chuẩn bị rời công ty, lúc ra khỏi văn phòng, thư ký nói tạm biệt vớ anh, anh lịch sự gật đầu chào các nàng, điều này sẽ khiến cho khóe mắt của
anh nhìn thấy tiêu đề trên báo.
Tầm mắt anh chỉ hơi liếc qua đã
lập tức thu hồi hại, nhanh chân rời khỏi nơi này. Mấy nữ thư ký nhìn
bóng lưng cao gầy điển trai của ông chủ, trong lòng đều cảm thán tuy mỗi ngày mình có thể mở rộng tầm mắt nhưng lại không có cơ hội tiến thêm
một bước, quá lãng phí.
Vì sinh đứa bé này, Hạ Tuyền vô cùng cự
khổ, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng còn chưa tính, ngay cả một nơi ở
khiến cô hài lòng cũng không thể tìm được, hoặc là cô không nhìn trúng,
hoặc là quá đắt.
Thời khắc sống còn, vẫn là Hứa Cách Phỉ đưa tay
ra cứu viện, giúp cô thuê một căn nhà ở một hoa viên ngoại ô thành phố.
Mã Nghĩ và cô ấy đều đến giúp cô dọn nhà, Hạ Tuyền nhìn ngôi nhà xa lạ
chậm rãi trở nên ấm áp, cảm động muốn khóc.
Lúc Hứa Cách Phỉ ngoái đầu lại nhìn, phát hiện dáng vẻ này của cô, không khỏi xoa tay một cái, nói: “Sao, cảm động à?”
Hạ Tuyền mím môi nói: “Chị Phỉ, em không nghe lời như vậy mà chị còn giúp em.”
“Biết mình sai rồi sao?”
“Biết rồi.”
“Sinh đứa bé xong thì giấu cho kỹ, trở về giúp tôi kiếm tiền.” Hứa Cách Phỉ trừng cô một cái.
Hạ Tuyền gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa bé.
Hứa Cách Phỉ giơ tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Bên phía đạo diễn Trần
Quyền đã đồng ý chờ em mấy tháng rồi, cũng không biết là em nói thế nào. Thế nhưng bên phía Ôn Minh Hạo thì không dễ xử lý, hình như là Đại tiểu thư nói gì đó với ông ra, chị sợ sau khi em sinh xong trở về thì sẽ
không được xuất hiện.
“Không sao, không phải còn có bộ phim của Trần Quyền sao, như vậy cũng đủ giúp em xuất hiện trở lại rồi.”
Hạ Tuyền đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình đã gọi điện cho Diệp Hân, mỉm cười lừa gạt cho qua chuyện này, tiếp tục sắp xếp phòng ở.
Sắp xếp xong xuôi, cô phải chuyên tâm xử lý những khoản bồi thường hợp đồng kia rồi. Nhân lúc cái bụng còn chưa lớn lên, Hứa Cách Phỉ tổ chức một
buổi họp báo cho Hạ Tuyền, tuyên bố nghỉ giải lao một năm, nguyên nhân
là thân thể sinh bệnh, phải tiến hành chữa trị, phủ nhận tin đồn
mangthai.
Hà Yến, Chung Lập Dương là bạn bè tốt nhất trong giới
của Hạ Tuyền đều đứng ra ủng hộ cô, phát ra tuyên bố sẽ chờ cô trở về.
Thậm chí ngay cả Vân Nhược Chu vô cùng biết điều cũng tuyên bố, biểu thị sẽ đứng về phía Hạ Tuyền, để cho cô yên tâm dưỡng bệnh, đồng ý góp chút sức mọn cho chuyện vi phạm hợp đồng của cô.
Đương nhiên Hạ Tuyền sẽ không làm phiền anh ta, coi như ngày tháng của nàng trôi qua sẽ rất
khó khăn nhưng cô cũng sẽ kiên trì vượt qua. Vân Nhược Chu chỉ là có
tình cảm với cô, cũng không nợ cô cái gì, nếu như cô không thể đáp trả
lại người ta thì cũng không cần làm phiền người ta nữa.
Lệ Tịnh
Lương muốn không xem những tin tức này, nhưng vô dụng, mỗi ngày mở ti
vi, lúc chuyển kênh đều nhìn thấy tin tức giải trí nói những chuyện này. Tay anh cũng không chịu nghe theo điều khiển, không tự chủ dừng lại vài giây, cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Trên màn hình, Hạ Tuyền
mặc một chiếc váy liền màu đen, khoác áo khoác cùng màu, tóc dài xõa
vai, đeo kính mắt che đi phần lớn gương mặt. Tuy vậy nhưng cũng không
thể ảnh hưởng đến khí chất mê hoặc chết người đối với đàn ông của cô.
Đôi chân thon dài trắng nõn của cô xỏ một đôi tất tơ tằm mỏng màu đen, toàn thân như hóa trang ác ma.
Lệ Tịnh Lương ở áo khoác tây trang ném qua một bên, một lát sau lại cảm
thấy áo sơ mi chỉ mở hai cúc áo cũng không đủ hạ nhiệt lại mở thêm hai
cái cúc nữa. Điều này khiến cho lồng ngực nam tính của anh vô cùng sinh
động.
Nhìn qua, cuộc sống của Hạ Tuyền giống như là đang đi từng bước từng bước, nhưng thực tế lại là nửa bước cũng khó đi.
Vi phạm hợp đồng cũng không đơn giản chỉ là bốn chữ như vậy. Chuyện này
dính đến một loạt vấn đề, có công ty giờ trò, nâng tiền bồi thường lên
rất cao, bên phía Hạ Tuyền không đồng ý thì liền kiện cô lên tòa.
Trận này, Hạ Tuyền vì giải quyết những chuyện này mà bôn ba khắp nơ, thân
thể vô cùng mệt nhọc, đi đến đâu cũng là đối tượng bị truyền thông vây
quanh, cô cảm thấy đầu mình cũng sắp nổ tung rồi.
Lệ Tịnh Lương
ngồi trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Mưu Thuật, xem từng tờ báo và tạp chí có đăng tin tức của Hạ Tuyền, đến lúc xem xong tờ cuối cùng thì cầm điện thoại lên bấm mấy số, Thủy Tu Tề nhanh chóng nhận điện thoại.
“Lệ tiên sinh.”
“Đi liên hệ vớ những công ty muồn Hạ Tuyền bồi thường hợp đồng kia, nói cho bọn họ biết, số tiền kia, tôi sẽ trả.”
Thủy Tu Tề trợn mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi, cũng may là đang nói điện thoại, cũng không đến mức thất lễ. Anh ta buộc mình dùng giọng nói bình tĩnh để đồng ý, sau đó dựa theo lời dặn dò của ông chủ để làm việc. Kết quả chính là, bên phía Hạ Tuyền nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm, chừng mấy ngày liền không có công ty nào gọi điện tới, ngay cả mấy công ty lúc
trước kiện cô cũng lần lượt rút đơn kiện.
Hạ Tuyền đang muốn gọi
điện hỏi Hứa Cách Phỉ là chuyện gì đã xảy ra thì Hứa Cách Phỉ đã gọi
điện đến nói: “Chị đã bắt đầu khâm phục em rồi, bản lĩnh của em thật
lớn, ngay cả Lệ Tịnh Lương cũng có thể lay động được.”
“.... Chị Phỉ, lời này của chị là có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì? Tập đoàn Mưu Thuật giúp em thanh toán tất cả chi phí
bồi thường vi phạm hợp đồng, đúng là lắm tiền nhiều của nha. Nhiều tiền
như vây, bên trong còn có không ít công ty thừa nước đục thả câu, bọn họ thậm chí không thể chớp mắt đã trả hết toàn bộ!”