Lương Ngâm không có cách nào giúp con gái thì đương nhiên là nghĩ đến chồng. Bà ta nhanh chóng đi tới bên cạnh người chồng đang làm ra vẻ không phải chuyện của mình kia, căng thẳng nói: “Ông à, ông nhanh nghĩ cách đi!”
Diệp Minh Tâm cũng trông mong nhìn về phía cha mình, trong ánh mắt lo lắng của cô ta chứa đầy sự ỷ lại nhưng mà Diệp Hân lại không an ủi và giúp đỡ cô ta như trước đây. Ông lạnh nhạt thu tầm mắt lại, chắp tay nói: “Làm sai thì phải chịu tội, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Diệp Minh Tâm không thể tin, nói: “Ba ba?”
Diệp Hân không hề đáp lại, xoay người định lên lầu tiếp tục nghỉ ngơi, Diệp Minh Tâm thấy vậy thì không thể nào chấp nhận được, khóc lên: “Ba ba, tại sao người lại trở thành như vậy, trước đây người không đối xử với con như vậy.”
Lương Ngâm tuyệt vọng dựa vào lan can, mặt tái nhợt, nhìn qua già đi vài tuổi.
Diệp Hân dừng bước quay đầu lại nhìn chằm chằm người con gái đang bị cảnh sát khống chế một hồi, châm rãi nói: “Nếu như tôi vẫn đối xử với cô như một người cha ruột thì cô sẽ không ngốc đến nỗi đi đến bước đường này.”
Đây là có ý gì? Diệp Minh Tâm mờ mịt không hiểu, Diệp Hân không thấy phiền, giải thích: “Một người cha thực sự sao có thể luôn cưng chiều con của mình đây? Cưng chiều con của mình đến mức không còn giá trị quan, biến thành một kẻ kiêu ngạo lúc nào cũng có thể phát giận sao?”(Đoạn này có hai từ bị mất, không phải là mình không hiểu mà là thực sự nó chỉ là hai cái ô trống cho nên mình chém bừa, có gì sai sót thì mọi người thông cảm nhé.)
Lương Ngâm nhất thời tỉnh ngộ, thì ra nhiều năm như vậy, Diệp Hân bề ngoài nhìn như đối xử tốt với hai mẹ con bà nhưng chưa từng thực sự xem hai người là người nhà. Bề ngoài ông ta đối với Diệp Minh Tâm rất tốt nhưng thực ra là chiều hư cô ta, biến cô ta thành một kẻ không có chừng mực, chua ngoa đanh đá, không biết phân biệt tốt xấu. Hiện tại Diệp Minh Tâm xảy ra chuyện rồi, chuyện này có quan hệ rất lớn đến chuyện Diệp Hân dung túng cô ta. Nếu như ông ta thực sự từng để tâm đến chuyện giáo dục cô ta thì thân là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, Diệp Minh Tâm tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện hạ lưu như vậy.
Cảnh sát sẽ không cho bọn họ thời gian nói chuyện, sau khi hoàn thành thủ tục thì lập tức đưa Diệp Minh Tâm đi, cũng nói lúc nào cũng có thể gọi hai vợ chồng họ đến để phối hợp điều tra.
Diệp Hân và Lương Ngâm không có tư cách nói không, Diệp Minh Tâm cùng một đám cảnh sát rời đi, căn nhà lại yên tĩnh lại lần nữa, chỉ còn lại hai người khi còn trẻ đều rất tùy hứng.
Lương Ngâm nhìn chồng mình giống như không nhận ra vậy, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười chán nản và tự trào phúng.
“Nếu như ông không thích tôi, lúc trước vì sao còn đồng ý kết hôn cùng tôi, lại còn sống cùng tôi nhiều năm như vậy?” Bà ta xiết chặt lan can, thương tâm hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Hân trào phúng cười, nụ cười kia không phải là hoàn toàn là cười Lương Ngâm mà còn có một phần lớn là tự cười chính mình.
Cho tới bây giờ ông ta vẫn nhớ rõ ánh mắt Khang Vũ nhìn ông ta lúc rời đi.
Tôi chỉ hy vọng từ trước đến giờ anh chưa từng yêu tôi, bằng không anh nhất định sẽ hối hận vì hành động này hôm nay.
Hối hận không? Nói không hối hận là giả. Chỉ vì một hiểu lầm mà hai người tách ra, con gái ruột của ông lưu lạc bên ngoài, ông nhẫn tâm không đi tìm, tất cả những thứ này đều là lỗi của hiểu lầm kia.
Mặc dù Lương Ngâm là người cầm đầu nhưng tội lỗi của ông ta thì ít hơn sao?
Thử hỏi, nếu như khi ông vừa kết hôn với Lương Ngâm không lâu là đã biết tất cả đều là hiểu lầm thì ông sẽ không để ý đến nhà họ Lương và quyền lực để trở lại bên người Khang Vũ sao?
Nói cho cùng, ông ta và Lương Ngâm là cùng một loại người, như vậy, hai người ở cùng một chỗ thực sự là đúng như bốn chữ... Một ổ rắn chuột.
Ở Cục cảnh sát, Diệp Minh Tâm không chịu nhận tội nhưng người đàn ông mà cô ta thuê đã thú nhận tất cả, nói cô ta chính là thủ phạm chính và đưa tiền. Nhìn bằng chứng như núi, Diệp Minh Tâm không còn phủ nhận được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận tội.
Nhận điện thoại xong, Hạ Tuyền thả bình sữa xuống, sờ sờ đầu Lệ Hạ, suy nghĩ lúc nào thả tin tức này ra thì là tốt nhất.
Lệ Tịnh Lương đi từ phòng ăn ra, trên tay bưng một đĩa hoa quả đã được cắt gọt cẩn thận.
Nói thật, dao pháp cắt hoa quả rau củ của ông chủ Lệ tương đối tốt, mỗi lần Hạ Tuyền nhìn thấy hoa quả mà anh cắt ra đều không khỏi hoài nghi anh không có gì là không học được.
“Anh thực sự là có thiên phú làm đầu bếp.” Cô cảm thán, cầm nĩa ăn hoa quả.
Tiểu Lệ Hạ trông mong nhìn hoa quả trên cái nĩa của mẹ, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Dáng vẻ như vậy của cậu khiến cho Lệ Tịnh Lương buồn cười. Ông chủ Lệ nhếch miệng ngồi vào bên cạnh con, dùng thìa nhỏ ép từng chút từng chút hoa quả thành chất lỏng mà đứa bé có thể nuốt được, kiên nhẫn cho con ăn.
Mấy ngày gần đây Lệ Tịnh Lương đều đúng giờ tan sở về nhà, anh thậm chí không hề đi công tác, có mấy hạng mục cần phải đi xem thì đều giao cho cấp dưới.
Hạ Tuyền thấy rõ sự thay đổi của anh thì yên tâm ở nhà thoải mái tự kỷ.
Bởi vì là nữ chính cho nên Hạ Tuyền vẫn phải đến các buổi tuyên truyền của Hắc Vũ nhưng thời gian cũng không lâu, lúc cô đi thì trong nhà có Lệ Tịnh Lương và bảo mẫu, ngược lại vẫn xem là yên ổn.
Khi Hạ Tuyền trở về từ lần tuyên truyền cuối cùng thì tin tức Diệp Minh Tâm bị bắt lộ ra. Bài báo này không chỉ viết ra hành vi độc ác lần này của Diệp Minh tâm mà còn liên kết những lần trước lại, tất cả đều viết hết ra. Mọi người đọc được những chuyện này lại liên tưởng tới bức tâm thư của Diệp Minh Tâm mà lúc trước công ty giải trí Hoa Hạ đã phát. Lúc này mọi trười hoàn toàn nhìn thấu người phụ nữ hai mặt này, nhà họ Diệp ở trên mạng bị mắng vô cùng thê thảm.
Hạ Tuyền ung dung thong thả đặt tờ báo xuống sau đó mở Weibo nhìn bảng tin của mình một chút, xem vài bình luận ở trang đầu, rất hài lòng với hiệu quả mà mình thu được.
Một số người từng nhục mạ hoặc bôi đen cô đều đến xin lỗi, điều này chứng minh trình độ dân trí trong nước đang tăng cao, quần chúng nhân dân không dễ lừa. Điều này cũng chứng minh câu nói, ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết.
Khiến cho người ta bất ngờ nhưng cũng hợp lý là sau khi xảy ra chuyện này không lâu thì Diệp Hân liên lạc với cô thông qua Hứa Cách Phỉ, hy vọng được gặp mặt cô một lần.
Nhớ tới người cha không có trách nhiệm kia của mình, lại nghĩ đến ông ta và mẹ mình từng có hiểu lầm, Hạ Tuyền đồng ý gặp mặt. Tất cả thù hận từ ông ta mà ra, vậy thì lúc này để cho tất cả thù hận cũng kết thúc ở chỗ ông ta đi.
Tháng mười, kì nghỉ Quốc Khánh, thành phố Giang đón chào mùa du lịch, trong các nhà hàng của thành phố, người tới người đi không dứt.
Hạ Tuyền và Diệp Hân đặt một phòng riêng ở đây, cô vào từ cửa sau, vòng qua nơi có khách hàng, cúi đầu bước nhanh vào thang máy, tiêu sái đi đến phòng riêng.
Diệp Hân đến khá sớm, lúc cô đi vào thì ông ta đã uống xong hai ly trà, cô vừa đẩy cửa bước vào ông ta lập tức tiến lên nghênh đón.
“Con đã đến rồi.” Giọng nói của ông ta bình tĩnh nhu hòa, có thêm mấy phần thân thiết hơn trước đây những cũng không xem là thay đổi quá lớn.
Hạ Tuyền tháo kính mắt xuống nhìn ông ta, lạnh nhạt gật đầu: “Đúng, nhưng mà tôi không có nhiều thời gian, Diệp tổng có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Diệp Hân ngồi xuống đối diện cô, giúp cô rót trà sau đó nói một câu vô nghĩ: “Tuy rằng còn hơi nóng nhưng giờ đã là tháng mười rồi, đừng mặc quá ít.”
Hạ Tuyền nghe xong chỉ cảm thấy trào phúng.
Cô từng khát vọng được cha quan tâm như vậy, hiện tại cô có được nhưng lại không muốn nữa.
“Nếu như ông nói vậy vào năm tối tám tuổi thì tôi nghĩ là mình sẽ rất nghe lời.” Hạ Tuyền tiếc nuối nói: “Thế nhưng hiện tại, thực xin lỗi, Diệp tổng, chúng ta không có quan hệ gì rồi.”
Diệp Hân cong môi cười, vuốt cằm nói: “Cha biết, con hận ta.” Ông thở dài một tiếng: “Con làm tất cả những chuyện này cũng vì trả thù ta.”
Hạ Tuyền chớp mắt mấy cái, không phủ nhậ, thậm chí còn cười cợt vô cùng thản nhiên.
“Hiện tại mục đích của con cũng đã đạt được, hẳn là con rất vui vẻ.” Diệp Hân ý tứ hàm xúc nói.
Hạ Tuyền không hề do dự nói: “Tôi còn chưa đạt được mục đích của mình.”
Diệp Hân nhíu mày, Hạ Tuyền lại nói tiếp: “Ông còn chưa hoàn toàn phá sản, ông và Lương Ngâm còn chưa nếm được quả đắng, hiện tại mới chỉ thu dọn Diệp Minh Tâm, ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua như vậy sao?”
Diệp Hân nghiêm mặt: “Con muốn thấy ta thân bại danh liệt sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Tuyền kiên định nói: “Chỉ cần ngẫm lại tôi thiếu chút nữa thì mất mạng, cha của mình nhưng từ trước tới giờ chưa từng tìm mình, mẹ còn bị ông làm tức chết thì tôi liền hận đến nghiến răng.”
Diệp Hân im lặng không nói, chỉ nhìn sắc mặt của cô càng ngày càng lạnh lùng. Hạ Tuyền cười lạnh một tiếng, đứng lên tới gần ông ta.
“Nhìn vẻ mặt của ông.” Cô dịu dàng nói: “Ông vốn muốn đóng vai phụ từ sao? Chỉ là nghe thấy tôi nói không bỏ qua thì đã không chịu nổi rồi? Diệp Hân, ông quá thất bại rồi, nếu như mẹ của tôi nhìn ông dáng vẻ vẫy đuôi cầu xin của ông bây giờ, nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”
“Bà ấy sẽ không như vậy.” Diệp Hân nhàn nhạt nói: “Bởi vì bà ấy không giống con.”
Hạ Tuyền nheo mắt lại không nói gì.
“Vẫn giống như trước, tính cách của con thực sự là giống ta, một chút cũng không giống mẹ của con.” Diệp Hân đứng lên, đưa mắt nhìn cô một lúc, nở một nụ cười hiền lành: “Nếu như là tiểu Vũ, chỉ cần ta biết sai thì bà ấy tuyệt đối sẽ không hận ta.”
Hạ Tuyền mở miệng muốn phản bác nhưng lời tiếp theo của Diệp Hân lại khiến cho cô im lặng.
“Bà ấy sẽ tha thứ cho ta vì dưới ánh mắt của bà ấy, tất cả thù hận và ghen ghét đều là vì còn có tình cảm. Ta như vậy, bà ấy khẳng định đã sớm không còn yêu ta. Bà ấy sẽ không hận ta, nhưng bà ấy sẽ rời khỏi ta, vĩnh viễn, hoàn toàn.”
....
Không phải là như vậy sao?
Khang Vũ đã rời đi, vĩnh viễn, hoàn toàn rời khỏi con gái và chồng trước của bà.
Bà đã không cần ở trên đười này hao tổn tinh thần vì thù hận và phản bội, người vẫn nhớ kỹ những điều này chỉ là những người sống dáng thương như bọn họ mà thôi.
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt sự im lặng của bọn họ. Hạ Tuyền lấy điện thoại ra, là Hứa Cách Phỉ, cô xoay người nhận điện thoại: “Bây giờ em có việc, lát nữa sẽ gọi cho chị.”
Trả lời cô là tiếng cười to không kìm chế được của Hứa Cách Phỉ, tiếng cười khiến cho cô không khỏi hoài nghi dây thanh quản của cô ấy có còn tốt không.
Hạ Tuyền đưa điện thoại ra xa một chút, đợi cô ấy cười xong thì mới hỏi: “Chuyện gì mà làm cho chị vui vẻ như vậy?”
“Đâu chỉ là chị vui vẻ, em mới là người phải vui vẻ!”
Hứa Cách Phỉ nói: “Em nhanh xem Weixin(*), xem tin chị vừa gửi cho em, xem xong em sẽ hiểu.”
(*) Weixin hay qq là phần mềm của Trung Quốc, tương tự hay messenger hay yahoo.
Hạ Tuyền cúp điện thoại, quay đầu nhìn Diệp Hân đang bình chân như vại, quyết đoán mở weixin ra, mở ghi chép cuộc trò chuyện của cô là Hứa Cách Phỉ.
Bên kia gửi vài bức ảnh tới, cô down vầ, mở ha màn hình lớn, vừa nhìn thì đầu lập tức nổ tung.
??????????
Lệ Tịnh Lương giở trò gì vậy? Tuy rằng cô đã nói không cần anh tự bôi đen mình để hùa theo cô nhưng mà cũng không hề nói anh có thể đơn giản trực tiếp công bố đã kết hôn với cô nha. Bên cạnh còn có bức ảnh một nhà ba người bọn họ.
Hạ Tuyền quay đầu nói với Diệp Hân: “Hôm nay cứ vậy đi, tôi còn có việc.” Dứt lời thì lập tức rời đi không quay đầu lại.
Trong phòng, Diệp Hân lấy điện thoại ra xem trang web tin tức, nhanh chóng tìm được tin tức ở vị trí nổi bật nhất kia, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.
Tốc độ đi xuống lầu của Hạ Tuyền nhanh như bay, cô cảm thấy mình nhanh hơn chút nữa thì có thể tham gia thế vận hội rồi.
Đến khi lên xe, cô lại tỉ mỉ nhìn lại bài công bố kia, là do công ty giải trí AR truyền ra ngoài, chỉ có một câu nói và một tấm hình. Câu nói đúng như khẩu khí lạnh như băng của Lệ Tịnh Lương, mặt của đứa bé được một đóa hoa hướng dương che chắn, nhưng mặt của cô và anh thì lại vô cùng rõ ràng. Câu nói kia là: Một nhà chúng ta.
Hạ Tuyền dở khóc dở cười mở Weibo của mình ra, vừa nhìn đã sợ hết hồn, không hề mắng chửi như cô tưởng tượng mà trái lại, tất cả đều chúc phúc, cầu chúc và khích lệ. Mọi người uống lộn thuốc tập thế sao????
Cô đóng trang web lại, gọi cho ông xã nhà mình, sau một hồi yên tĩnh chờ đợi thì bên kia mới chậm rãi nhận điện thoại, vô cùng tùy ý nói: “Nhìn thấy rồi?”
Đây là đang chờ cô phát hiện ra sao? Hạ Tuyền hừ nhẹ một tiếng: “Ông chủ lệ, anh đúng là cho em một kinh hỉ thật lớn.”
“Rất vui vẻ sao? Cảm ơn.”
Cảm ơn? Cảm ơn cái gì?
“Quái nhân.” Hạ Tuyền lầm bầm một câu, hơi khó hiểu nói: “Tại sao trên weibo mọi người đều bình luận thiện chí như vậy? Em nhìn các bài báo đăng trên mạng cũng rất thiện chí, chẳng lẽ anh đã PR(*) rồi?”
(*)PR là tên viết tắt của Public Relations có nghĩa là Quan hệ công chúng. Quan hệ công chúng được định nghĩa là các phương pháp và hoạt động giao tiếp do một cá nhân, tổ chức hoặc chính phủ sử dụng để nâng cao sự hiểu biết và xây dựng mối quan hệ tích cực với các đối tượng bên ngoài.
Lệ Tịnh Lương đặc biệt bình tĩnh, nói chuyện ung dung thong thả, loại khí chất trầm ổn này là quyến rũ nhất.
“Đâu chỉ PR, anh còn mời cả thủy quân(*)”
(*) Thủy quân: có thể hiểu là anh Lệ của chúng ta thuê người đăng ký n cái nick giả để bình luận tốt cho chị.
Hạ Tuyền nghe vậy thì cười ra tiếng: “Thật không ngờ anh lại dùng cả chiêu này, nhưng mà cho dù có nhiều thủy quân tới nói tối hơn nữa thì vẫn là đồ giả, vẫn có người bình thường thì anh phải làm thế nào?”
“Không làm thế nào cả. Anh chỉ cần em vui vẻ là được, những người khác nghĩ thế nào không quan trong.” (Câu này của anh Lệ quá hay =3=)
“......”Qủa thực đúng là phong cách hành xử của anh.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hạ Tuyền vẫn còn một luồng kích động cũng không rõ cảm xúc của mình là gì. Cô ở trong xe chờ rất lâu, chờ đến khi mặt trời dần xuống núi mới có hành động.
Chỉ thấy cô mở điện thoại di động ra, mở Weibo, trên trang chủ của mình nhập một hàng chữ, đăng lên, sau đó quẳng điện thoại qua một bên, lái xe về nhà.
Rất nhanh, truyền thông đọc được trên trang Weibo của Hạ Tuyền bài viết như sau:
Rất vui vì có thể ở đây chia sẽ tin tức của tôi với mọi người: Tôi và Lệ Tịnh Lương tiên sinh đã kết hôn rồi, cũng đã sinh một đứa bé. Hắc Vũ chính là bộ phim cuối cùng mà tôi diễn, sau này sẽ hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí, cảm tạ bạn bè và truyền thông đã quan tâm giúp đỡ tôi mấy năm nay. Tạm biệt!