Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 29: Lừa đảo



Thời tiết đẹp một cách lạ thường, không có lấy một chút gió, bầu trời trong vắt như một dải lụa xanh biếc, ánh nắng chiếu thẳng xuống, sáng đến độ mắt mở không ra. Nắng xuân tháng mười một, giống như ánh sáng phản chiếu trước khi cận kề cái chết, trước cái lạnh, vẫn quay đầu nhìn lại, khoe mấy phần phong tình.

Tất cả nhân viên phòng Kỹ thuật đều đã đến, Tăng Trí Hoa và mấy vị phó giám đốc cũng đến. Long Tiếu và chủ nhiệm nhà xưởng trong tay cầm một dây pháo, chỉ đợi xe vào là bắt đầu đốt pháo. Tăng Kỳ đứng giữa Tả Tu Nhiên và Tăng Trí Hoa, trông rất giống như đang khiêm tốn trưng cầu ý kiến, nhưng thật ra là đang khoe khoang địa vị nổi bật của mình trong công ty. Phi Phi chịu không nổi, quay đầu lại làu bàu với Đào Đào. Đào Đào lấy tay tì trán, dựa vào tường, đứng cách xa đám đông.

Tâm trạng Đào Đào tệ đến đỉnh điểm, vốn dĩ đã bị hạ đường huyết, lấy một ống tiêm máu nhiều như vậy, lại không ăn sáng, dưới ánh nắng trắng lóa, đầu óc choáng váng. Cô đứng cũng không vững, xe vẫn chưa đến, cảm thấy sao mà thời gian trở nên giày vò quá.

“Sao cậu ủ rũ quá vậy? Tối qua ân ái với chồng dữ lắm hả?” Phi Phi đi qua nói cười.

Đào Đào xệ khóe miệng xuống, mỉm cười cứng nhắc, nhìn thấy Tả Tu Nhiên lạnh lùng lướt nhìn cô một cái, cô cụp mắt, “Đừng nói bậy.”

“Thầy Tả,” Long Tiếu đang cầm sách hướng dẫn dây chuyền sản xuất tổng công ty gửi đến mấy hôm trước, bỗng nhiên kêu lên như phát hiện ra đại lục mới, “Sao sản lượng tháng của máy biến tốc và động cơ lại hạn chế trong hai nghìn chiếc vậy?”

Tất cả mọi người đều ngưng thảo luận, đồng loạt nhìn về phía Tả Tu Nhiên.

Tả Tu Nhiên nhướng mày, “Trưởng phòng Long, vậy anh muốn sản lượng tháng bao nhiêu chiếc?”

“Sản lượng thiết bị mới không nên thấp như vậy chứ, trong ‘Tin tức ô tô’ mùa trước có nói, sản lượng tháng của công ty chế tạo ô tô trong nước là mười nghìn chiếc, thiết bị của chúng ta là hàng nhập khẩu.” Anh ta gào to, rất phẫn nộ bất bình.

“Ồ, vậy có phải anh cảm thấy đã bị lừa không?” Khóe miệng Tả Tu Nhiên hiện vẻ mỉa mai, “Xin hỏi trưởng phòng Long, cùng là xe trong nước với xe nhập khẩu có cấu hình tương tự, về mặt giá cả có giống nhau không?”

“Có khác một chút.” Long Tiếu nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tả Tu Nhiên, có hơi ngẩn người. 

“Một chút hay là rất nhiều?” Âm lượng của Tả Tu Nhiên bỗng cao lên quãng tám.

Người đàn ông ôn hòa cả ngày cười như hoa đào nở rộ, một khi đanh mặt, toàn thân sẽ tỏa ra khí chất u ám lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

“Rất… nhiều.”

“Tại sao lại khác rất nhiều? Tôi không sính ngoại, mà là nhìn nhận vấn đề từ góc độ khách quan. Về sự khác biệt giữa xe trong nước và xe nhập khẩu, tôi đã giảng giải cho mọi người rồi. Chế tạo ô tô không phải trồng rau xanh, sản lượng càng cao thì lợi ích càng lớn. Yêu cầu của việc chế tạo ô tô là chất lượng, an toàn và tính ổn định. Nếu một mực tham lam về số lượng mà lơ là chất lượng, thì một chiếc ô tô đủ để hủy hoại một thương hiệu. Chắc mọi người có nghe sự kiện hãng xe Toyota của Nhật bị triệu hồi rồi chứ nhỉ, Toyota là thương hiệu cũ, lượng tiêu thụ trên toàn thế giới đều rất lớn, nhưng giờ thì sao? Giá cổ phiếu và danh tiếng tụt dốc không phanh, muốn ngóc đầu dậy, phải bỏ ra cái giá rất lớn. Trưởng phòng Long, tôi giải thích như vậy, anh nghe hiểu không?”

Long Tiếu cười xấu hổ, lau mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu, “Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi… đúng là ếch ngồi đáy giếng. Ha ha!”

Tăng Trí Hoa vỗ vỗ vai anh ta, chớp mắt, “Lãnh đạo phòng Kỹ thuật phải mở rộng tầm mắt ra thế giới, sau này không được hỏi những vấn đề ấu trĩ như vậy nữa.”

“Vâng, vâng…” Long Tiếu hổ thẹn đến độ muốn độn thổ.

Phi Phi kinh ngạc mở to mắt, tuy cô ta rất không quen nhìn dáng vẻ đàn bà của Long Tiếu, nhưng hôm nay cô ta thật sự có chút thông cảm với anh ta, “Hôm nay thầy Tả làm sao vậy, không nể mặt trưởng phòng Long một chút nào, có cần thiết hung dữ như vậy không?”

Đào Đào cau mày dưới ánh nắng, dường như ngay cả khuôn mặt cũng nhăn lại, một lần nữa cô khẳng định sáng nay Tả Tu Nhiên không phải ăn cơm mà là ăn thuốc nổ.

Chỉ có Tăng Kỳ nhìn Tả Tu Nhiên chăm chú bằng biểu cảm tự hào, cô ta cảm thấy anh giống như rượu ủ trăm năm, chung sống lâu dài, sẽ càng phát hiện được nội hàm phong phú.

Ngoại hình tuấn tú, nói chuyện hài hước, tùy ý nhưng không mất đi phần tao nhã, lười nhác nhưng không mất đi vẻ chín chắn.

“Thầy Tả, bên ngoài nắng quá, chúng ta vào trong xưởng một lát đi!” Cô ta kề sát tai Tả Tu Nhiên, dịu dàng thỏ thẻ.

Tả Tu Nhiên nghiêng mặt qua, nhíu nhíu mày, sau đó thọc tay vào túi quần, khẽ gật đầu với cô ta.

Hai người một trước một sau đi vào phân xưởng, những người khác vẫn còn ở nguyên chỗ cũ. Lúc ở cửa, Tả Tu Nhiên giống như không nhìn thấy Đào Đào và Phi Phi, cắm cúi đi về phía trước.

“Đồ hám trai!” Phi Phi trừng Tăng Kỳ với vẻ đố kỵ.

Đào Đào lại đổi tư thế, nhìn thẳng cửa chính, sao xe vẫn chưa đến vậy?

Tất cả người trong xưởng đều đang ở bên ngoài, trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng bước chân của Tả Tu Nhiên và Tăng Kỳ. Tả Tu Nhiên chậm rãi bước, Tăng Kỳ cũng bám sát theo đuôi.

Bỗng Tả Tu Nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Tăng Kỳ, Tăng Kỳ cười duyên, “Thầy Tả, tôi có đẹp không?”

“Cô rất thích tôi?” Khóe miệng Tả Tu Nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng từ tính, mị hoặc.

Tăng Kỳ ngây người, con ngươi đảo mấy vòng, “Không được sao?”

Tả Tu Nhiên nhún nhún vai, “Được chứ, nhưng đừng thích nhiều quá, tôi là đàn ông đã có vị hôn thê.”

Biểu cảm của Tăng Kỳ rất tự nhiên cười nói: “Vị hôn thê, vị hôn thê, chuyện tương lai ai nói rõ được.”

“Đúng, không nói rõ được, nhưng bây giờ tôi là người đã có hôn ước, làm sao đây, cô nhiệt tình như lửa thế này, nếu tôi phụ lòng thì nhất định cô sẽ đau lòng. Xem ra, chúng ta chỉ có thể lén lút vụng trộm thôi?” Tả Tu Nhiên mỉm cười đáp lại.

“Được thôi, vậy thầy Tả phải giữ mình cẩn thận, tuyệt đối đừng để thua tôi đấy.”

Tả Tu Nhiên khẽ nhắm mắt, cầm tay cô ta đặt lên môi hôn nhẹ, nói khe khẽ: “Cô biết tôi ở đâu mà, tối gặp!”

Tăng Kỳ kinh ngạc mở to mắt, đôi gò má xinh đẹp đỏ ửng.

“Còn nữa, đánh răng cho kỹ, tôi ghét mùi thuốc lá.” Tả Tu Nhiên véo má cô ta, rồi buông ra, đi ra ngoài.

Bên ngoài, tiếng xe ầm ầm đang từ đằng xa chạy sang bên này. Đào Đào không biết làm sao, ho đến độ gập cả lưng. Mặt Phi Phi trắng bệch, nhìn thẳng về phía trước, như một con ngốc.

Tả Tu Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đi vào đám đông.

Tiếng pháo lớn đến mức sắp điếc tai, Đào Đào không thể không bịt tai lại.

Tổng cộng có năm chiếc container, đến cùng với xe có năm nhân viên lắp ráp của tổng công ty và một người đàn ông trung niên, Tăng Trí Hoa gọi ông ta là giám đốc La.

Rõ ràng giám đốc La là khách quý đường xa đến đây, nhưng ông ta lại đi về phía Tả Tu Nhiên trước tiên. Hai người mỉm cười bắt tay nhau, cách biệt mười mấy tuổi nhưng biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, đều có vẻ tự tin hàm súc và thâm trầm, ngay cả ánh mắt cũng kiên định giống nhau, đang nói cười tự nhiên vô cùng rạng rỡ.

Khí chất của hai người chồng lên nhau vô cùng lớn mạnh, những người khác bao gồm Tăng Trí Hoa đều trở thành vai phụ.

Khi giám đốc La nhìn Tả Tu Nhiên, trong mắt còn thêm một chút cung kính.

Lần đầu tiên Đào Đào nhìn thấy Tả Tu Nhiên hào hứng như vậy, hoàn toàn là một người khác so với Tả Tu Nhiên cười nói ầm ĩ cùng cô mấy ngày trước.

Cô nghĩ liệu có phải là hiệu quả của bộ âu phục thương mại trên người anh ta hay không, đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân.

Dỡ thiết bị xuống cần không ít thời gian, Tăng Trí Hoa bảo Long Tiếu đưa công nhân lắp ráp đến khách sạn nghỉ ngơi, uống trà, còn ông ta thì vừa dẫn giám đốc La và Tả Tu Nhiên trở về văn phòng của mình. Người của phòng Kỹ thuật ôm một chồng sách hướng dẫn quay về phòng làm việc nghiên cứu.

Đào Đào cầm kẹp tài liệu, nhìn nhìn Tả Tu Nhiên, rồi lại nhìn nhìn container, cuối cùng chạy theo Tả Tu Nhiên. Cô là trợ lý của Tả Tu Nhiên, đương nhiên anh ta đi đâu thì cô ở đó.

“Cô đến đây làm gì?” Tả Tu Nhiên như mọc mắt sau gáy, đột nhiên đảo mắt nhìn qua, “Cô ở lại đây, đăng ký tất cả các thiết bị, sau đó đưa danh sách cho tôi.”

Đào Đào dừng bước, nhìn năm chiếc container to đùng, yếu ớt hỏi: “Tất cả đều phải đăng ký sao?”

“Tất nhiên.” Giọng điệu nghiêm khắc quả đoán.

Nói xong, Tả Tu Nhiên không thèm quay đầu bỏ đi thẳng.

Đào Đào nhún vai, thở dài, cúi đầu đành phải quay trở lại.

Thiết bị là máy móc rất nhỏ, dỡ xuống phải cực kỳ thận trọng, lúc xé bao bì lại càng phải cẩn thận. Trưa Đào Đào ăn cơm hộp cùng công nhân nhà xưởng, ở đến hai giờ chiều, mới đăng ký được hai container, cô vừa mệt vừa đuối, sắc mặt vàng vọt, rất muốn tìm một cái ghế ngồi xuống nằm một lát.

Tài xế giao cơm thấy bộ dạng mệt mỏi của cô, tốt bụng bảo cô về văn phòng trước. Chủ nhiệm nhà xưởng đều ghi chép rất tỉ mỉ đối với mỗi một thiết bị, trên mỗi xe cũng có hóa đơn vận chuyển thiết bị, họ đưa cô giữ một bản.

Đào Đào cảm ơn, chạy trở về phòng làm việc, vừa ngồi xuống uống ly trà thì Tả Tu Nhiên từ ngoài đi vào với sắc mặt cứng ngắt.

“Nhanh vậy?”

Đào Đào đặt hóa đơn lên bàn anh, lén đánh giá anh, nhỏ tiếng nói: “Đều ở đây cả.”

Tả Tu Nhiên không chút cảm xúc cầm hóa đơn lên, không thèm nhìn lấy một cái, liền ném thẳng xuống đất, “Những thứ này mấy ngày trước đã chuyển fax nhanh đến rồi, cô muốn tôi xem cái gì?”

Đào Đào bị anh gào tới mức không dám thở mạnh, chột dạ cụp mắt xuống, “Các bác tài nói lúc chất hàng lên đều đã kiểm tra kỹ càng rồi, không có một chút sai sót. Hơn nữa… hơn nữa…”

“Hơn nữa trong xưởng cũng sẽ có người ghi chép?” Tả Tu Nhiên cười lạnh.

Đào Đào kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Họ là họ, làm gì tôi không quan tâm, còn cô, có tận mắt nhìn thấy mỗi một thiết bị hay chưa? Kích cỡ là bao nhiêu, linh kiện có mấy loại? Hình vuông hay hình tròn? Có chỗ nào đặc biệt phải chú ý không? Nếu tôi không thể hiểu được cặn kẽ thì làm sao giảng giải, phụ đạo cho người khác? Cô tưởng tôi là thần thánh, những thiết bị này, tôi nhắm mắt cũng đều có thể miêu tả từng thứ một hay sao?”

Đào Đào nuốt nước bọt, “Xin lỗi, thầy Tả, tôi… sẽ qua lại đó ngay. Tôi có hơi khó chịu, quay về uống chút nước.”

“Không khỏe thì xin nghỉ về nhà, hoặc có thể nghỉ việc không làm nữa, chẳng phải chồng cô rất giỏi hay sao, lẽ nào không nuôi nổi cô?”

Đào Đào nghe câu này thấy rất khó chịu, không nhịn được cũng phát cáu, “Thầy Tả, công việc là công việc, anh lôi chồng tôi vào làm gì?”

“Đồ lừa đảo!” Tả Tu Nhiên trừng cô đầy vẻ miệt thị.

“Tôi lừa anh cái gì?” Đào Đào khó hiểu.

Tả Tu Nhiên nhắm mắt một lúc lâu, “Tự cô suy ngẫm đi.”

“Anh nói rõ ràng có được không, tự tôi nghĩ thì sẽ nghĩ rất nhiều.”

“Tôi không cần thiết phải lãng phí lời nói với một kẻ lừa đảo.” Anh kiêu ngạo hếch cằm, nhìn xuống cô, “Hôm nay không đăng ký xong thì đừng tan làm.”

Lúc Đào Đào tan làm đèn trong văn phòng đã tắt hết, bảo vệ nói cô biết là người của phòng Kỹ thuật đều cùng người của tổng công ty đến khách sạn ăn cơm rồi. Đào Đào đứng nguyên ngày, cả người như bị hư thoát.

Hoa Diệp gọi điện cho cô, “Đang ở đâu?”

Đào Đào trông ra màn đêm dày đặc ở bên ngoài, thở dài, “Đang trên đường. Còn anh?”

“Anh vừa về đến nhà. Tiểu Đào, tủ lạnh trống trơn, có phải cần mua chút gì đó về không?”

Vốn dĩ định chủ nhật sẽ bổ sung vật tư, kết quả là cãi nhau với Hoa Diệp, ngủ hai ngày, thứ Hai lại đến chỗ Quý Manh Nhân, Đào Đào bất lực bóp trán, “Anh nấu chút mì ứng phó trước đi, em đi siêu thị mua ít đồ rồi về nhà.”

“Có cần anh đi cùng em không?”

“Không cần đâu, em đi nhanh thôi.” Cô không muốn lãng phí thời gian đợi tới đợi lui, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà tắm rửa, sau đó lên giường ngủ một giấc thật đã.

Trên đường về nhà, có siêu thị Đại Nhuận Phát, bên cạnh siêu thị là một rạp chiếu phim, buổi tối rất đông người, Đào Đào dạo một lúc, mới tìm được một chỗ đậu xe.

Mua một đống trái cây và nguyên liệu nấu ăn, rồi mua đồ dùng lặt vặt thường dùng trong nhà, xách hai cái túi to tướng, mở cốp xe, cho túi vào trong, nghe thấy đằng sau có người gọi: “Tiểu Đào?”

Cô quay đầu lại nhìn, là Diệp Thiếu Ninh, có một cô gái đang đứng bên cạnh, vẻ mặt hai người trông kỳ kỳ.

“Đến xem phim cùng bạn à?” Đào Đào cười cười với hai người.

“Hoa Mộc Lan, Triệu Vy đóng, nghe nói hay lắm, cậu xem chưa?” Diệp Thiếu Ninh tiến lên đóng cốp xe giúp cô.

“Chưa.” Đào Đào nhìn cô gái nghiền ngẫm, hỏi nhỏ, “Bạn gái à?”

“Không phải.” Diệp Thiếu Ninh quay lưng lại với cô gái, nháy mắt với Đào Đào, “Chưa xem thì cùng xem đi! Mình đi mua vé cho cậu.”

Đào Đào không kịp kêu, anh ta đã quay đầu chạy mất.

“Tôi… vẫn chưa ăn cơm!”

Cô gái hơi áy náy, “Bên trong có hotdog, ăn một chút trước, xem xong rồi đi ăn khuya.”

Đào Đào cười khan, “Về nhà muộn, chồng tôi sẽ có ý kiến.”

“Cô… kết hôn rồi?” Cô gái rất ngạc nhiên.

“Ừm ừm. Diệp Thiếu Ninh, mình vẫn nên về thôi!” Cô rất khó hiểu tại sao Diệp Thiếu Ninh lại lôi cô đi làm bóng đèn, nhìn biểu cảm của cô gái, hình như rất muốn ở riêng với Diệp Thiếu Ninh.

Động tác của Diệp Thiếu Ninh rất lẹ, đã mua xong vé trở lại, “Gọi điện cho Hoa Diệp, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi.”

Đào Đào chần chừ nhìn Diệp Thiếu Ninh, Diệp Thiếu Ninh đá cô một cái, “Nhanh lên.”

Cô bất đắc dĩ móc điện thoại trong túi xách ra, còn chưa bấm số, điện thoại đã reo.

Danh bạ ban đầu của Đào Đào lưu trong điện thoại, không phải thẻ nhớ, đổi số nên số điện thoại trước đó đã mất hết. Điện thoại gọi đến hình như có quen, nhưng không nhớ ra.

Ấn phím nghe, “A lô!”

Đối phương rất yên lặng, nửa ngày không lên tiếng.

Đào Đào lại a lô mấy tiếng, vẫn không có ai trả lời, cô nổi cáu, chửi một câu: “Đồ thần kinh!”, khép điện thoại “tạch” một cái.

Một lúc sau, điện thoại lại reo tính tang, cô nhìn, vẫn là số cũ, không thèm nghe mà nhấn tắt luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.