Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 38: Nhượng bộ



Rèm cửa sổ dày nặng che đi giá lạnh, cũng che khuất tia sáng ở bên ngoài. Trong phòng đen kịt, Đào Đào nghe thấy tim mình đập nặng thêm, cùng với hơi thở gấp gáp.

Hoa Diệp đi đâu rồi? Ở lại nhà chú Hứa? Hay là đi gặp người phụ nữ họ Hứa khác, sau đó ở lại cùng trải qua đêm đông lạnh giá? Hay là đêm tuyết đường trơn xe xảy ra vấn đề gì?

Cô vội vén chăn lên, cầm điện thoại bấm gọi, tiếng chuông vang lên từ phòng dành cho khách sát vách. Cô nhảy xuống giường, chân trần chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, vừa kéo cửa ra, phát hiện vẫn còn rất sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng khách cũng tối đen, duy chỉ có một tia sáng dìu dịu lọt qua khe hở của cánh cửa phòng khách, chiếu lên đôi chân trắng nõn như ngọc của Đào Đào.

“Này, này…” Giọng Hoa Diệp trầm khàn như bị thức tỉnh khỏi giấc mộng.

Đào Đào che miệng, cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó châm một nhát, đau đớn vô cùng. Con ngươi run rẩy dữ dội, mắt ầng ậng nước, cô cắn răng, không muốn để nó chảy xuống.

“Ai đấy? Sao không lên tiếng?” Hoa Diệp nói lúng búng không rõ ràng, dường như rất mệt mỏi.

Cô khẽ đẩy cửa phòng khách ra. Hoa Diệp đang nửa nằm trên giường, gối đầu lên gối, mùi rượu xộc vào mũi.

“Là em.” Cô nuốt nước miếng, cũng nuốt luôn nước mắt trở vào. Cô đi đến bên giường, vì trời lạnh nên môi răng run cầm cập. “Em tưởng anh… vẫn còn đang trên đường…”

“Anh về đến nhà lúc một giờ hơn, thấy em đang ngủ say, sợ làm em tỉnh giấc nên ra phòng khách ngủ.” Anh nhàn nhạt giải thích, thấy cô vẫn còn đứng bên giường không nhúc nhích thì hỏi, “Sao vậy?”

Đào Đào lắc lắc đầu, “Công việc giải quyết suôn sẻ không?”

Một cái ngáp dọc theo cằm lên đến đầu mày của Hoa Diệp, vẻ mệt mỏi rã rời dần lan trên cả khuôn mặt anh, “Rất thuận lợi… À, em đi chân trần, mau lên đây.” Anh dịch người vào bên trong, kéo chăn ra.

Cô chậm rãi trèo lên giường, rồi từ từ nằm xuống, Hoa Diệp cầm lấy mấy ngón chân lạnh cóng của cô, thở dài yếu ớt, “Tiểu Đào, sao em cứ giống như trẻ con vậy? Không có tí thường thức nào hết, sau này nếu anh không ở bên cạnh, thì em phải làm sao đây?”

“Sau này anh định đi đâu à?” Cô tắt đèn tường, khiến căn phòng quay trở lại bóng tối, cũng không để Hoa Diệp nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.

“Đi công tác!” Hoa Diệp cảm thấy người cô căng cứng, giống như đang cật lực kìm nén điều gì, trong lòng rúng động, “Tối qua rất lo cho anh hả?”

“Vì tuyết rơi nhiều quá.” Nỗi trống trải và hoảng sợ trong lòng khiến cô càng thêm cảm thấy người đàn ông bên cạnh, người đàn ông mà cô tưởng như hiểu rất rõ, vào lúc này, lại xa lạ đến thế. Ngoài nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh ra, mọi thứ khác của anh, cô đều không biết.

Cô xoay người lại, đối diện với cánh cửa. Hoa Diệp ôm cô từ phía sau, mơ màng buồn ngủ nói: “Anh xin lỗi, Tiểu Đào…”

Anh ngủ rồi, xin lỗi cô chuyện gì, là khiến cô lo lắng như vậy, hay là đã nói dối cô… Anh không nói.

Đào Đào nhắm mắt lại, một dòng nước ấm nơi đáy mắt vẫn chậm rãi chảy xuống, đến khóe miệng, cô hít vào một hơi, nuốt xuống vài giọt, mặn thật. 

Lại là chủ nhật, lại là ngày tuyết rơi, Hoa Diệp ngủ mãi đến giờ cơm trưa mới dậy, tắm nước nóng đi ra, nhìn thấy Đào Đào đã đang bận rộn trong bếp. Nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, bọng mắt có quầng đen nhàn nhạt, giống như không ngủ ngon. “Tuyết dày quá, không đi siêu thị mua thức ăn được, em nấu đại chút gì đó.”

Anh bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy tuyết dày từng lớp trên các nhánh cây, khiến cho thân cây cong xuống, các khóm cây thấp bé bên dưới hoàn toàn không nhìn thấy sắc xanh nào, người lao công đẩy xe xúc tuyết bận rộn trên con hẻm nhỏ, tốc độ xe hơi chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như đang bò vậy. Chỉ có sóng biển là vẫn cuồn cuộn như thế, có điều, hôm nay tuyết trắng chiếu xuống, dường như xanh và sâu hơn mọi ngày.

Đào Đào làm món cơm trộn, hấp gạch cua và thịt viên Đào Giang Hải mang đến, luộc một dĩa rau xanh, rồi nấu một nồi canh nấm đậu hủ.

Hoa Diệp không biết là đói thật hay là tay nghề nấu nướng của Đào Đào càng ngày càng ngon, mà ăn liền hai chén cơm, cũng ăn rất nhiều thức ăn. Đào Đào chỉ xới cho mình nửa chén cơm, lúc anh thêm chén thứ hai, cơm trong chén cô mới vơi đi được vài hạt. 

“Ăn sáng nhiều rồi à?” Anh hỏi.

“Pha một ly yến mạch.” Cô cắn đũa, ngước mắt nhìn anh, nhíu mày, “Em… hôm qua gặp anh Tử Hoàn, anh ấy cãi nhau với chị Yên Nhiên, hình như cãi nhau rất dữ. Thật ra cũng không phải vấn đề nguyên tắc gì, chỉ là anh ấy chê chị Yên Nhiên trói buộc anh ấy quá nhiều, anh ấy cảm thấy ngạt thở, cần không gian độc lập thuộc về riêng mình. Hoa Diệp, anh ở bên em, cũng có cảm giác ngạt thở đó sao?”

Hoa Diệp kinh ngạc nhìn cô, “Không có!”

Cô cười cười, đẩy dĩa rau xanh đến trước mặt anh, “Đừng chỉ ăn thịt viên không, coi chừng béo lên đó, có bụng là em không thích đâu. Ăn rau xanh này.”

Hoa Diệp cũng vui vẻ, “Gần đây đúng là có một dạo anh không tập luyện, bụng hình như hơi có thịt hơn, bắt đầu từ ngày mai, mọi thứ sẽ khôi phục lại bình thường.” Ngoan ngoãn gắp một đũa rau to cho vào chén.

“Chồng ơi,” Đào Đào nhắm nghiền hai mắt.

“Hả?”

“Kể từ ngày mai, anh… cũng không cần phải cố tình xa lánh bạn bè mình nữa đâu, chỉ cần thời gian thuận tiện, nếu có tụ tập gì thì cứ tham gia đi!”

Hoa Diệp đặt chén xuống, vẻ mặt dần dần nghiêm túc, “Có ai nói gì với em à?”

“Không có,” cô vội xua tay, “Là tự em nghĩ như vậy, đàn ông quả thật cần một không gian độc lập thuộc về riêng mình, để họ thoải mái hít thở. Em tin tưởng anh, sẽ không vì anh có gặp người nào hay không mà sẽ thay đổi điều gì. Ha ha, em khá là tin vào số mạng, nếu thật sự là thứ thuộc về anh thì người khác tranh giành thế nào cũng không được, còn nếu không phải thì có giữ cũng không xong.”

Để mọi thứ đi dưới ánh mặt trời, xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không quá bàng hoàng. Nhưng trong đêm tối không thể dự liệu được việc gì, thật sự vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

“Không phải, chồng à, chỉ là em không muốn để bạn bè anh cho rằng em là một người phụ nữ nhỏ nhen, em cũng rất biết điều chứ bộ. Người ta nói phụ nữ không có bạn bè thật sự, trước khi kết hôn đúng là có vài đứa bạn thân, nhưng khi kết hôn rồi thì trong mắt trong tim đều chỉ có chồng mà thôi, dần dần xa cách bạn thân, ngược lại bạn của chồng thì trở thành bạn của mình. Cái nghề luật sư này, bình thường áp lực rất lớn, tụ tập cùng bạn bè, cũng có thể giúp anh được thoải mái, nhưng mà chồng à, em có môn lệnh, không được về nhà sau mười hai giờ. Anh làm được không?”

Cô bĩu môi tinh nghịch, làm bộ nếu anh không đồng ý thì em sẽ khóc cho anh xem.

Hoa Diệp nhìn cô chằm chằm, không có biểu cảm gì.

“Mau ăn đi, chiều nay anh đưa em đến trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho Trương Hoằng, đến lúc đó nhất định phải nói là anh chọn đấy.” Cô nhướng mày, đứng dậy thu dọn chén đũa. Anh cầm tay cô, “Nếu đã là em chọn thì hôm ấy chúng ta cùng đến nhé.”

Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu, “Oa, vậy thì phải thông báo cho Trương Hoằng mua trước mấy chai rượu, chuyện kể rằng tửu lượng của em rất đáng gờm đó.”

Hoa Diệp cười, đứng dậy vuốt má cô thật dịu dàng.

Cô bưng chén đi vào bếp, đến cửa bỗng lại quay đầu lại, “Chồng ơi, anh có… bao giờ nói dối em chưa?”

Hoa Diệp đứng phía sau cô, mắt khẽ động, “Đương nhiên không có.”

“Ừm. Nếu có thì nhất định phải làm tốt công tác bảo mật, đến khi em chết cũng đừng để em biết được.” Cô nhoẻn miệng cười với anh, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng.

Ánh mắt cô nhìn chằm chặp xuyên qua mắt anh, anh dời tầm mắt sang chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Hai giờ chúng ta đi nhé!”

Đây là lần đầu tiên Hoa Diệp đưa Đào Đào đi dạo trung tâm thương mại, dường như anh không có một chút khó chịu nào. Trương Hoằng là người theo chủ nghĩa hàng hiệu, quà cáp bình thường sẽ không lọt vào mắt anh ta, hai người đi dạo trong một cửa hàng cao cấp, bên trong tập trung những thương hiệu hàng đầu có trụ sở ở Thanh Đài, môi trường yên tĩnh, không nghe thấy nhân viên bán hàng cao giọng quảng cáo, chỉ có nhạc nền nhẹ nhàng du dương, khiến cho hết thảy trang sức đều trở nên dè dặt, không có khách hàng xô bồ, khách tới lui thong thả ung dung.

“Đồ nam ở lầu ba, lầu hai là đồ nữ, lầu bốn là trang sức.” Lúc lên thang máy, Hoa Diệp cúi đầu xuống, nói với Đào Đào.

Anh thông thuộc nơi này như vậy, trước đây nhất định thường xuyên đến mua sắm! Đào Đào nghĩ trong bụng, không kìm được thở dài, bây giờ, mỗi một câu nói, một ánh mắt của Hoa Diệp đều có thể khiến cô nghi ngờ, rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Ánh mắt vô thức nhìn ngó lung tung, mấy chữ tiếng Anh trên một quầy chuyên bày mỹ phẩm nữ đập vào mắt, chính là nhãn hiệu có mẫu mới mà mới sáng sớm Tả Tu Nhiên đã dắt cô đi thử lần trước, nghĩ tới chuyện một người cao quý tao nhã như thế mà lại khiến nhân viên quầy hàng phải nghẹn họng, cô bật cười thành tiếng.

Hoa Diệp liếc cô một cái, “Nhìn thấy người quen à?”

Cô cười đến độ hai vai run run, “Không có, không có. Anh biết size của Trương Hoằng không?”

Hoa Diệp sững sờ, “Cậu ấy hơi mập, vòng eo hơi rộng, là quần áo size gì?”

Đào Đào trợn mắt nhìn cầu hoa treo trên trần nhà, “Chúng ta lên lầu bốn, xem thử có trang sức gì cho nam giới? Cà vạt, khuy măng sét, hay là ví?”

(Khuy măng sét: một món đồ trang sức dành cho nam giới khi mặc sơ mi, được đính ở cổ tay áo)

“Khuy măng sét! Bình thường cậu ấy phải mặc quân phục, không có cơ hội đeo cà vạt, nhưng khuy măng sét thì có thể dùng lén được, ví đã có người tặng rồi.”

Đào Đào bĩu môi, “Nếu như tất cả quân nhân đều giống như anh ấy, khi kẻ thù đến xâm lược, chúng ta chỉ có nước giơ tay đầu hàng mà thôi. Anh ấy có vượt qua môn chạy một trăm mét không vậy?”

Hoa Diệp cười to, “Tuyệt đối đừng hỏi cậu ta chuyện này, đó là cái gai trong lòng cậu ấy đấy.”

“Ồ, thật sự không hiểu, anh ấy không cao, người lại mập, mà vẫn có thể thi đậu trường quân sự, chồng ơi, anh đẹp trai phong độ thế này, lại là đời sau của tướng tài, tại sao không kế nghiệp cha?”

“Anh bây giờ như thế này không tốt sao?” Hoa Diệp hỏi ngược lại.

Đào Đào mím môi, ngẩng đầu lên, hít thở sâu, “Tới lầu bốn rồi.”

Trước đây, anh nói với cô rằng, anh từng yêu Hứa Mộc Ca sâu đậm, nhưng anh chưa từng nhắc đến những hồi ức, những vụn vặt, chi tiết giữa mình với Hứa Mộc Ca.

Không nhắc, là vì chuyện xưa đau khổ hay vì quá đỗi ngọt ngào?

Khuy măng sét ở quầy đá quý, Hoa Diệp sai nhân viên chọn một bộ bằng kim cương và một bộ bằng bạch kim, bảo Đào Đào chọn. Đào Đào cũng là con gái rượu, được Đào Giang Hải cưng chiều nên mua đồ rất ít khi nhìn giá, nhưng giá của khuy măng sét vẫn khiến Đào Đào giật mình. Trương Hoằng chỉ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ bình thường mà Hoa Diệp đã ra tay hào phóng như vậy, có thể thấy tình bạn giữa hai người thắm thiết nhường nào. Nhưng anh lại từ chối lời mời của Trương Hoằng, nghĩ kỹ thì, hình như thật sự có hơi cố ý.

“Cái này đi!” Cô chỉ bộ bằng kim cương nói.

Hoa Diệp cầm hóa đơn đi thanh toán, vừa xoay người thì nhìn thấy Nhạc Tĩnh Phân và chồng chị ta Xa Thành vai kề vai đi đến, vội vàng chào hỏi.

Thỏa thuận trước hôn nhân của vợ chồng Nhạc Tĩnh Phân, Hoa Diệp đã xong sẵn từ sớm, chị ta không có ý kiến gì, thấy hai người như vậy, chắc đã chính thức đăng ký kết hôn rồi.

“Mua trang sức à, chủ tịch Nhạc?”

Mặt Nhạc Tĩnh Phân hơi ửng đỏ, có vẻ ngại ngùng, “Thật ra trang sức đã nhiều lắm rồi, nhưng ông ấy cứ nói muốn mua một chiếc nhẫn kim cương, ý nghĩa không giống nhau.” Ngữ khí mang theo chút nhõng nhẽo của cô gái nhỏ.

Hoa Diệp bắt tay Xa Thành, cười nói, “Tôi đồng ý với quan điểm của giám đốc Xa, ngày đặc biệt nên có món quà đặc biệt.”

“Cậu cũng đưa vợ đến mua quà đặc biệt?” Nhạc Tĩnh Phân có tham gia hôn lễ của Hoa Diệp, nhận ra Đào Đào, hai người phụ nữ nhìn nhau cười.

Hoa Diệp ngây người, ngoài sính lễ lúc kết hôn, do Quý Manh Nhân tặng Đào Đào một bộ đồ nữ trang, anh vẫn chưa từng mua cho cô món trang sức hay quần áo nào, đương nhiên, anh cũng không giỏi việc này.

“Không phải, đến chọn quà cho bạn.”

“Như thế này được không, luật sư Hoa, cậu đi thanh toán, vợ cậu ở lại đây làm tham mưu cho tôi, tối tôi gọi thêm vài người, chúng ta cùng ăn tối, có được không?”

Đào Đào cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn Hoa Diệp.

Hoa Diệp chỉ chần chừ giây lát, rồi gật đầu, “Cung kính không bằng tuân lệnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.