Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 55: Duy nhất



Đêm lạnh.

Tàu lửa xình xịch xình xịch giảm tốc độ. Hình như là dừng lại nghỉ ngơi. Đây là một trạm nhỏ, trên trạm nhân viên hướng dẫn mặc áo khoác quân đội thật dày, bàn tay giơ cờ cứng đờ như khúc gỗ. Không có ai xuống xe, nhưng có vài người lên xe, xách túi to túi nhỏ. Trong toa tàu không lạnh, điều hòa rất đủ, trên cửa chính cửa sổ dày đặc nước mưa, nhìn ra ngoài giống như sương mù, Hoa Diệp nheo mắt lại, cũng không nhìn ra tên trạm.

Vẫn chưa đến mùa xuân, vé tàu đã khó mua. Vốn dĩ đặt vé tàu siêu tốc vào ngày kia, không ngờ sự việc giải quyết được suôn sẻ, anh liền về Thanh Đài trước. Thư ký Trâu tốn mất nửa ngày ở ga, chỉ mua được hai vé tàu chậm.

Tàu lửa lại xình xịch chuyển bánh.

Vừa qua chín giờ, vẫn chưa đến giờ nghỉ, trong toa hành khách đến từ những nơi khác nhau đang nói chuyện vui vẻ, trong loa phát thanh vẫn đang phát nhạc.

Hoa Diệp chưa bao giờ nghe nhạc thịnh hành, lúc này, anh vừa hay đứng trên lối đi, trên đầu chính là loa phát thanh. Ca khúc đó không được kiểm soát mà rót vào tai anh, lắng nghe. Anh lại cảm thấy bài hát này rất hay.

“Chuyển hơi ấm của một người đến ngực một người khác

Để cho những lỗi lầm phạm phải trước kia hối lỗi thành mộng ước

Mỗi người đều giống như vậy, từng hưởng thụ nỗi thấp thỏm lo âu

Mới từ chối làm kẻ chịu tội trong tình yêu

Hồi ức tựa như ánh trăng không thể cầm nắm

Nắm chặt thì sẽ trở nên tối tăm

Đợi hình bóng giả tạo ấy biến mất trong nắng ráo

Ánh dương lưu chuyển trên người, đợi mọi nghiệp chướng được tha thứ

Tình yêu không dừng lại, muốn được thiên trường địa cửu

Cần phải có nhiều dũng cảm…



“Luật sư Hoa,” thư ký Trâu từ trong toa đi ra, đưa điện thoại cho anh, “Lúc nãy reo hai hồi, khi tôi bấm nghe thì đã cúp máy, tôi nhìn số điện thoại, là của giám đốc Âu Dương.”

“Chiều tôi gọi lại cho anh ta, anh ta đang họp, nói tối nay sẽ gọi lại cho tôi, không sao, lát nữa tôi gọi lại được rồi. Thư ký Trâu, bài hát này tên là gì?” Hoa Diệp đón lấy điện thoại, nhìn về phía đài phát thanh.

Khóe miệng thư ký Trâu giống như bị chuột rút, co giật vài cái, “Ha, phẩm vị của luật sư Hoa giảm mất rồi! Đây là ca khúc chủ đề ‘Tình yêu chuyển dời’ trong bộ phim ‘Tình yêu kêu gọi chuyển dời’, do Thiên Vương Hồng Kông Trần Dịch Tấn hát, rất nổi. Tôi có đĩa của anh ấy, về công ty tặng cho anh nghe.”

“Không cần đâu.” Hoa Diệp nhíu nhíu mày, quay về hướng cửa xe, đèn trần nhàn nhạt chiếu sáng sau người anh, thành một cái bóng thon dài.

Tình yêu chuyển dời, nếu tình yêu có thể tùy tiện chuyển dời, vậy có còn gọi là tình yêu hay không?

“Luật sư Hoa, anh chưa ăn tối. Có cần đến toa ăn chút gì không? Hiện đang có cung cấp bữa khuya đấy.”

Anh lắc lắc đầu, “Cậu đi ngủ trước đi, trời sáng mới có thể đến được Thanh Đài! Lần này cậu vất vả rồi.”

Thư ký Trâu gãi đầu, cười khà khà, “So với luật sư Hoa thì tôi không dám nói vất vả. Anh đã mấy đêm liền không ngủ rồi, luật sư Hoa, sau này chúng ta có thể đừng nhận những vụ vừa xa vừa khó nhằn thế này được không, văn phòng của chúng ta rất có tiếng ở Thanh Đài.”

“Luật sư đều thích nhận những vụ nhiều tiền lại vừa dễ giải quyết, nhưng chúng ta không thể coi trọng lợi ích nhỏ trước mắt. Càng là những vụ khó nuốt, phiền phức, một khi đã giải quyết được thì mới có thể chứng minh năng lực của bản thân, như vậy sau này mới có thể có cơ hội nhận được nhiều vụ lớn hơn, mới có thể giữ được quan hệ hợp đồng lâu dài với khách hàng.

Khi đó anh lựa chọn ngành luật này, lúc bắt đầu cũng làm trợ lý luật sư, chịu rất nhiều khổ cực mới có được thành tựu như bây giờ. Nếu như sợ khổ thì anh có thể lựa chọn đi lính. Trong quân đội, bây giờ có lẽ anh còn có tiền đồ hơn Trương Hoằng ấy chứ! 

Đôi khi, biết rõ con đường dưới chân rất gập ghềnh, nhưng vẫn lựa chọn bước tiếp. Rất lâu rất lâu sau đó, mới có thể biết được con đường này có đi đúng hay không.

Từ trước đến nay, anh nghĩ rằng anh luôn đưa ra sự lựa chọn lý trí và quả đoán, biết rất rõ bản thân mình đang làm gì, muốn gì, sẽ không bao giờ hối hận với lựa chọn đưa ra.

Thế nhưng, gần đây, anh lại hết lần này tới lần khác nảy sinh hoài nghi đối với sự tự tin của mình.

Nếu cuộc đời cũng là một chuyến tàu, thì anh từng khiến nó đi vào quỹ đạo ngay ngắn, đến ga nào hành khách như thế nào. Hứa Mộc Ca ra nước ngoài từng khiến cho quỹ đạo của anh xuất hiện sự rối loạn, khó khăn lắm anh mới điều chỉnh được phương hướng, cô đột ngột về nước, giống như cơn động đất cấp năm trở lên, quỹ đạo của anh bắt đầu lung lay, nhưng anh đã không còn là anh của hai năm về trước, anh nghĩ anh có thể nắm chắc phương hướng. Điều anh không ngờ là, trung tâm động đất không phải là Hứa Mộc Ca mà là người vợ tâm trí vẫn chưa trưởng thành của anh, Đào Đào.

Lúc chiều gọi điện cho cô, cô lại không nghe máy, tất nhiên, cũng sẽ không chủ động gọi lại. Cho dù có nhận, cũng là dùng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt nói với anh: Mọi chuyện đợi anh về rồi nói!

Mọi chuyện này là gì, anh không muốn nghĩ tiếp.

Lúc bố anh qua đời, Quý Manh Nhân hai mươi sáu tuổi, anh nằm trong bụng bà sáu tháng. Năm nay, anh ba mươi hai, Quý Manh Nhân năm mươi tám. Kể từ khi anh có ký ức, không chỉ có các trưởng bối từng khuyên mẹ tái hôn, cũng có một chú thương bà chủ động cầu hôn với bà. Quý Manh Nhân đều từ chối họ với cùng một câu nói: Hôn nhân, một đời chỉ có một lần.

Câu nói này anh vẫn luôn ghi nhớ. Khi anh cầu hôn Đào Đào, anh cũng từng nghĩ như vậy, đồng thời đi thực hiện nó.

Anh thừa nhận, vị trí của Hứa Mộc Ca trong lòng anh không ai có thể thay thế, bây giờ cô cũng là gái chưa có chồng, nhưng anh thật sự không còn một chút ý nghĩ nào muốn ở bên cô nữa.

Anh khắc chế đến mức sắp suy sụp, tại sao Đào Đào không tin anh chứ?

Thư ký Trâu nhìn anh giống như đang chìm vào trầm tư, không nói thêm nữa, xoay người vào trong toa.

Hoa Diệp bỗng nhiên thấy phiền muộn, rất muốn hút thuốc. Anh bị nghiện thuốc, lúc muốn có con, anh từng cai, nhưng được mấy ngày lại bắt đầu hút trở lại. Sờ sờ túi áo, không mang theo thuốc, nhìn toa tàu ồn ào, anh không muốn đi lấy, quay đầu đi về phía toa ăn. Ở đó có một quầy hàng nhỏ, đặt nhiều nhất là thuốc thơm và mì gói. Vào giờ này, đã không còn hành khách dùng bữa, nhân viên tàu hỏa đã thu dọn mọi thứ, trong toa trống không. Anh mua một gói Trung Hoa, rút ra một điếu, châm lửa, hít mạnh một hơi.

Làn khói thuốc anh nhả ra dập dềnh trong toa tàu không tan. Tìm đại một cái bàn ngồi xuống, anh bấm số gọi cho giám đốc Âu Dương.

Điện thoại gọi được, không đợi anh lên tiếng, đầu bên kia đã nói trước, “Luật sư Hoa, xin lỗi, tôi biết anh đang vội nhưng anh tôi tính tình nóng nảy, nói một là một, anh còn giục nữa thì anh ấy sẽ càng rề rà với anh, sẽ mất hết tính người.”

Hoa Diệp cau mày, cười cười, “Giám đốc Âu Dương, không phải tôi giục anh, chỉ là tôi nghe nói anh trai anh hình như đã về nước rồi.”

Đầu kia điện thoại bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới truyền đến vài tiếng cười khẽ không được tự nhiên, “Nếu anh đã biết rồi thì tôi không giấu anh nữa. Anh tôi đúng là đã về nước, là vì một người bạn của chủ tịch tập đoàn Đằng Diệu. Nhưng trong thời gian nghỉ phép, anh ấy chỉ nhận một bệnh nhân, không hề nể mặt bất cứ người nào khác. Vị chủ tịch đó và anh tôi là bạn thân, vừa là bạn học. Trước đây nhà chúng tôi khá khó khăn, khi anh tôi học đại học y, vị chủ tịch đó đã giúp anh ấy không ít, cho nên… Anh hiểu mà. Xin lỗi nhé, luật sư Hoa.”

Hoa Diệp nuốt nước miếng trong tiềm thức, bên kia đã cúp máy.

Tập đoàn Đằng Diệu không phải là tổng bộ của công ty Đào Đào sao, họ chu đáo với việc riêng của nhân viên đến mức này? Không thể nào, vậy điều có thể là gì? Hoa Diệp nghĩ nát óc mà không ra.

Chắc là Đào Đào cũng không biết, nếu không cô ấy sẽ không tưởng là anh giúp. Nhưng thật sự là đã có người giúp.

Hoa Diệp bóp trán, đầu hơi choáng váng.

Điện thoại lại reo tính tang, là Trương Hoằng.

“Người của văn phòng nói anh đi Sơn Đông công tác rồi, khi nào thì về?” Trương Hoằng như đã ăn uống không ít, không nhịn được nấc cụt, nhả chữ cũng không rõ ràng.

“Đang trên xe về Thanh Đài, sáng mai tới.”

“Sao không đi máy bay?”

“Ở đó tuyết lớn, sân bay bị phong tỏa, vé tàu siêu tốc cũng không mua được, tạm bợ một chút, chỉ cần có thể về. Cậu không bận à?”

“Bận, phòng Hậu cần cả ngày bận ăn bận mặc, vừa nãy đã đặt một bộ quân phục quý mới với nhà máy, một đống chuyện vụn vặt, em cũng vừa tới nhà. Hoa Diệp, có một chuyện cũng không biết nên nói cho anh nghe hay không, thật ra không liên quan đến anh là mấy, có điều, trong lòng em có hơi buồn phiền, haiz, bông hoa lài cắm bãi phân trâu.” Trương Hoằng chép miệng liên tục, “thịch” một tiếng, không biết va phải thứ gì.

Hoa Diệp im lặng hồi lâu, rồi nhả ra một làn khói, “Muốn nói thì nói đi!”

“Lúc ăn cơm em gặp Mộc Ca và một người đàn ông, người đàn ông đó là chuyên gia ngư lôi của quân khu, em có quen. Bốn mươi mấy, bị hói đầu, từng kết hôn, vì vợ ghét ở riêng nên hai người đã ly hôn. Hình như Mộc Ca với anh ta là thật, chỉ cần là buổi diễn của Mộc Ca, lần nào anh ta cũng đến, hai người đi đôi về cặp. Hoa Diệp, em thấy là Mộc Ca sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng anh, nên vội vàng gả mình đi, gọi là tìm một người không tệ để có cái nói với anh, chuyên gia đó nào có giống để làm chồng, rõ ràng là một ông chú!”

Khói thuốc màu xanh nhạt vừa nhả ra, liền nhanh chóng tản đi. Anh búng tàn thuốc ở đầu điếu thuốc, khẽ nhắm mắt, vân vê điếu thuốc cầm trong tay, chán nản nhìn sắc đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

“Em kéo cô ấy sang một bên, nói thẳng với cô ấy, cô ấy và người đàn ông đó không thích hợp. Cô ấy cười nói chỉ là đang làm bạn, có kết hôn hay không, vẫn chưa suy nghĩ! Hoa Diệp, anh biết trong quân khu kỉ luật nghiêm minh, gây ra tin đồn sẽ rất bất lợi cho bản thân. Cô ấy lại mới vào đoàn văn công, hơn nữa cô ấy ở nước ngoài đã từng kết hôn một lần, cứ tùy tiện khiến bản thân hao mòn như vậy, đồng nghĩa với việc kết án chính mình. Một người phụ nữ kết hôn hai lần đã rất đáng sợ, nếu như kết hôn ba lần thì sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa.”

Anh ngẩng đầu lên, hít thở sâu, trong lòng rối rắm phức tạp.

“Em nghĩ có thể cô ấy sẽ nghe lời anh, anh khuyên cô ấy đi! Thật ra anh yêu thương che chở cho Đào Đào như vậy, cô ấy thì có thể ảnh hưởng được gì chứ? Cô ấy nghĩ nhiều rồi. Có lúc em đoán, liệu có phải Đào Đào đã nói gì với cô ấy hay không?”

“Không thể nào, Đào Đào không phải người như thế.” Hoa Diệp buột miệng nói.

“Con nhà nghèo lớn lên, biết điều gì có thể nói điều gì không thể nói, không phải cô ấy còn chỉ vào mũi Kinh Nghệ khua chân múa tay đó sao? Hoa Diệp, vợ thương thì phải thương, nhưng không được quá dung túng. Mộc Ca theo anh bốn năm rồi, tuy rằng là cô ấy phụ anh nhưng thanh xuân đẹp nhất đã trao cho anh, chí ít anh cũng…”

Hoa Diệp bỗng cắt ngang lời anh ta, “Trương Hoằng, không phải cậu hi vọng tôi có thể tái hợp với Mộc ca đấy chứ?”

Trương Hoằng thở dài, “Không phải em, là bọn em. Trong tình yêu cần khoan dung và tha thứ, anh và Mộc Ca giận dỗi, người đau khổ cả đời là hai người, không phải bọn em.”

“Các cậu quên là tôi đã kết hôn rồi sao?” Giọng Hoa Diệp bỗng nhiên lạnh lùng u ám.

“Hoa Diệp! Đó là một sai lầm.”

“Nếu là một sai lầm thì tôi cũng sẽ tiến hành sai lầm ấy đến cùng.” Anh nói từng chữ một.

“Đó là tự do của anh.” Trương Hoằng nổi cáu, cũng không thèm nói lời chào tạm biệt, đóng điện thoại cái “phạch”.

Hoa Diệp nghe tiếng “tút, tút, tút” trong điện thoại, một lúc lâu sau mới khép điện thoại lại. “Thưa anh, chúng tôi sắp nghỉ rồi.” Một nhân viên tàu hỏa bước tới uyển chuyển nói với anh.

Anh vội gật gật đầu, xoay người trở về toa tàu. Đèn trong toa giường mềm đã tắt, có người đang ngáy, tiếng rất vang, ồn ào khiến người khác lăn qua lăn lại trên giường, không nhịn được dùng tiếng than vãn bày tỏ sự kháng nghị. Anh chỉ cởi áo khoác, nằm lên giường.

Toa tàu lắc lư tròng trành, giống như chiếc nôi, anh gối tay dưới đầu, không buồn ngủ chút nào.

Mới rời khỏi Thanh Đài có mấy ngày, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu anh lại càng đau dữ dội hơn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.