Hoa tươi màu trắng, khăn trải bàn màu trắng, bánh kem màu trắng, xe hoa màu trắng, cô dâu mặc áo cưới trắng dưới sự dìu đỡ của một người đàn ông năm mươi tuổi chống gậy chầm chậm bước đi, trên mặt cô được che bởi hai lớp mạng che màu trắng, trên tay là một bó hoa bách hợp.
Bách hợp, bách niên hảo hợp.
Trước thánh đàn, một chàng trai mặc lễ phục thẳng thớm mỉm cười bước xuống bậc thềm, đưa tay ra, đón lấy cô dâu từ trong tay người đàn ông năm mươi tuổi, hai người cùng nhau hướng về Cha xứ trước thánh đàn.
Cha xứ nghiêm túc nhìn nhìn hai người rồi nhìn về phía chàng trai trước.
“Hoa Diệp, con có tin chắc cuộc hôn nhân này là Thượng Đế phối hợp, con đồng ý đón nhận Hứa Mộc Ca làm vợ con không? Dùng sự dịu dàng nhẫn nại để chăm sóc cô ấy, kính yêu cô ấy, chỉ sống cùng cô ấy, tôn trọng gia đình cô ấy như gia đình mình, thực hiện bổn phận làm chồng đến cuối đời, mãi mãi không rời bỏ.”
“Con đồng ý.” Chàng trai tình cảm dạt dào nhìn cô dâu bên cạnh, cao giọng đáp lời.
“Hứa Mộc Ca, con có tin chắc cuộc hôn nhân này là Thượng Đế phối hợp, con đồng ý đón nhận Hoa Diệp làm chồng con không? Dùng sự dịu dàng nhẫn nại để chăm sóc cậu ấy, kính yêu cậu ấy, chỉ sống cùng cậu ấy, tôn trọng gia đình cậu ấy như gia đình mình, thực hiện bổn phận làm vợ đến cuối đời, mãi mãi không rời bỏ.” Cha xứ chuyển hướng về phía cô dâu.
Cô dâu ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run rẩy, “ Con và Diệp lựa chọn hôn lễ của Thiên Chúa giáo, chính là vì tín ngưỡng người của Thiên Chúa giáo, một khi kết hôn, vĩnh viễn sẽ không thể ly hôn. Năm đó thiếu soái Trương Học Lương sau khi ly hôn với phu nhân Vu Phụng Chí đã lấy Triệu Tứ tiểu thư, để thể hiện tình yêu sâu đậm dành cho Triệu Tứ tiểu thư, ông đã đặc biệt đổi sang tín ngưỡng Thiên Chúa giáo. Con và Diệp khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, con bằng lòng mãi mãi làm vợ anh ấy, mãi mãi yêu anh ấy.”
Cha xứ cười, nhìn về phía trước, “Nếu không có ai khác phản đối, vậy ta xin tuyên bố Hoa Diệp và Hứa Mộc Ca kết làm…
“Tôi… phản đối…” Không được, Hoa Diệp không thể, anh ấy…
Cô cố gắng muốn giơ tay, nhưng tay giống như nặng nghìn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Cô muốn mở miệng, một luồng khí nóng từ ngực dâng lên, ngưng tụ thành cục cứng, nghẹn nơi cổ họng, đè lấy hơi thở.
Cô không thể cử động không thể nói chuyện, mắt mở to trừng nhìn Cha xứ nói ra hai chữ “vợ chồng” sau cùng.
Trước mắt cô bỗng tối đen.
Đây là đâu, một mảng đen kịt. Song cửa sổ kêu vù vù.
Cô chống tay muốn ngồi dậy, nhấc tay lên, sờ thấy mặt ướt nhẹp, bao gối cũng ướt sũng, lồng ngực dồn dập nhấp nhô. Một hồi lâu, mắt dần dần thích ứng với vẻ u ám trong phòng, nhìn nhìn bốn phía, mới ý thức được đây là trong khuê phòng trước đây của mình, mọi chuyện vừa xảy ra, chỉ là một giấc mộng.
Nhưng cô lại ghi nhớ rất rõ từng người trong giấc mơ, mỗi một biểu cảm, mỗi một câu nói, mỗi một chi tiết.
Cô khẽ nhắm mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ, bật đèn bàn lên, nhìn thấy bàn tay đặt ở ngoài chăn của mình run rẩy không ngừng. Rõ ràng trong nhà rất ấm, nhưng cô lại cảm thấy lạnh, nhìn xem giờ, sáng sớm…
Đó thật sự là mơ sao?
Cô ngơ ngẩn một lúc, cầm điện thoại lên. Thật tốt, anh không tắt máy. Tiếng chuông reo một hồi lâu, mới có người nghe máy, giọng nói mơ màng, “Tiểu Đào?”
Một hồi lâu cô cũng không lên tiếng, che miệng nghe anh gọi “Tiểu Đào” hết lần này tới lần khác, tựa như cái tên đó có ma chú, mỗi lần gọi, trái tim cô sẽ bình yên hơn một chút.
“Là em.” Cô khàn giọng đáp, “Đang ngủ hả?”
Hoa Diệp đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, “Bây giờ không ngủ, còn có thể làm gì? Sao vậy?”
Song cửa vẫn kêu vù vù, “Gió lớn quá, em không ngủ được.”
“Có phải bản lề bị lỏng không, xuống xem thử, kéo chặt rèm cửa lại.”
“Hoa Diệp, lúc chúng ta kết hôn có mặc áo cưới không?” Trong não một mảng trống rỗng, về việc trước đây của cô và anh, cô bỗng nhiên không nhớ gì nữa, hoặc là muốn xác định từ miệng anh một số chuyện thật sự đã xảy ra.
Hoa Diệp ngây người, dừng lại một lúc, “Có mặc, áo cưới còn mời nhà thiết kế ở Thượng Hải thiết kế nữa, có điều, em chỉ mặc một lúc thôi. Tối hôm đó, em thay đến mấy bộ, có một bộ sườn xám bằng gấm, dưới nách bị kẹp tóc móc vài sợi tơ, em cúi đầu làu bàu rất lâu, lúc mời rượu cũng không tập trung.”
“Ha ha!” Cô cười thành tiếng. Có hơi nhớ ra rồi.
“Hoa Diệp, nếu kết hôn lại, anh sẽ chọn hôn lễ kiểu Trung hay kiểu Tây?”
Hoa Diệp trầm mặc, cô cũng im lặng.
“Tiểu Đào, anh đã kết hôn rồi.” Giọng Hoa Diệp có chút thất bại.
“Không phải, không phải, ý em là nếu chúng ta vẫn chưa kết hôn, liệu anh có chọn hôn lễ của đạo Thiên Chúa không?”
“Đạo Thiên Chúa? Anh không theo đạo, anh vẫn thích hôn lễ truyền thống hơn.”
“Ừ, coi như em chưa nói gì. Ngủ đi!” Cô tắt đèn bàn, từ từ nằm xuống.
Hoa Diệp thở dài liên tiếp, bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Đào Đào mở to mắt cho đến khi trời sáng. Sáng sớm, gió mới ngưng, tia nắng đầu tiên vọt ra khỏi mặt biển, chiếu sáng phòng Đào Đào, cô yên lặng cuộn mình trong chăn, hưởng thụ niềm hạnh phúc ngủ nướng. Ở cùng Hoa Diệp, cô là bà nội trợ gia đình. Ở nhà, cô có thể làm viên minh châu trong tay mãi không cần lớn.
“Bà xã, có nhìn thấy ví tiền của tôi không?” Đào Giang Hải ở dưới lầu sốt ruột gào lên.
“Không phải lúc nãy ông để trong túi áo sao?” Mẹ Đào trả lời.
“Không phải cái này, là cái khác, nhỏ hơn một chút.”
“Giấy tờ có ở trong đó không?”
“Không có, nhưng tôi đặt thứ quan trọng hơn. Hôm qua lúc thay đồ rõ ràng tôi có lấy ra rồi mà. Sao không thấy đâu nữa nhỉ?”
“Lát nữa tôi tìm cho ông, ông ăn cơm đi, nếu không sẽ không kịp máy bay mất, Tiểu Đào chỉ cho ông thời gian có một tuần thôi đấy.” Mẹ Đào trêu.
“Không được, tôi phải tìm cho ra.”
Đào Đào ngáp một cái đi xuống lầu, nhìn thấy Đào Giang Hải sốt ruột như kiến bò chảo nóng, vội vào phòng ngủ giúp đỡ. Giường đã lục hết một lượt, cửa tủ quần áo mở toang, ngăn tủ cũng kéo hết ra, chỉ là không nhìn thấy ví tiền mà Đào Giang Hải nói.
“Bố, liệu bố có nhớ nhầm không? Có thể rơi ở phòng làm việc của bố rồi.”
Đào Giang Hải sững người. Mắt chớp liên tục, “Có không?”
“Có đấy, lần trước tay ông đang cầm dao cạo râu nhưng lại đi tìm dao cạo râu khắp nhà, Giang Hải, ông già rồi.” Mẹ Đào tiếp lời.
Đào Giang Hải cười khà khà, “Có thể tôi nhớ nhầm thật.” Ông ngẩng đầu lên, nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, “Trời ơi, chỉ còn có hai tiếng nữa thôi, đến sân bay còn phải mất một tiếng đó!”
“Kịp mà, ông xem không phải Hoa Diệp đã đến rồi sao?” Mẹ Đào hếch cằm ra bên ngoài.
Đào Đào xoay người lại, Hoa Diệp đứng ở cửa chính cong cong khóe miệng với cô, dưới viền mắt có hơi thâm đen, có lẽ là bị cô đánh thức trong đêm, cũng không ngủ ngon.
“Mang lên xe ăn đi!” Dì giúp việc chu đáo, xách hộp đồ ăn ra, “Trong này có cháo, có sữa đậu nành, còn có bánh bao, trứng gà, phần hai người ăn. Haiz, cái hộp này lớn thì lớn đấy, nhưng nhiều tầng nhiều lớp quá, dùng không quen như cái trước. Cái trước đây tôi để đâu rồi nhỉ?”
“Dì cũng già giống tôi rồi!” Đào Giang Hải cười nhận lấy hộp đồ ăn. Hoa Diệp cho hành lý vào trong xe, mở cửa xe, nhìn Đào Đào, “Lát nữa bắt xe đến công ty, một mình em đừng lái xe, tối anh đến đón em.”
“Không nhất định phải cố ý đến đón đâu.”
“Nếu có việc, anh sẽ gọi cho em.” Hoa Diệp nhìn chằm chắm mắt cô cũng đầy tơ máu đỏ, cười nhàn nhạt.
Cuộc sống bình lặng giống như thường ngày.
Đào Giang Hải đến Quảng Châu, một ngày gọi điện N lần, báo cáo hành trình của ông ta, cũng khoe thời tiết ấm áp như mùa xuân ở miền Nam, ở đó, phía công xưởng tiếp đãi ông như thượng khách. Ông sống rất tốt. Mẹ Đào ăn chay, kiên trì mỗi ngày đi bộ vài tiếng đồng hồ, Đào Đào đưa bà đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ Âu Dương nhìn bảng kiểm tra xong, nói tình hình rất tốt, quyết định thời gian phẫu thuật vào ngày bốn tháng Giêng, đúng vào ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ.
Đào Đào làm việc giống như trước đây, nửa ngày ở phân xưởng, nửa ngày ở lớp huấn luyện. Giai đoạn lắp ráp này rất quan trọng, Tả Tu Nhiên đặt hết tâm tư vào công việc, cũng không có thời gian trêu ghẹo Đào Đào, giữa hai người rất ít khi nói chuyện ngoài công việc. Anh thường xuyên ở lại tăng ca cùng người của bộ phận Kỹ thuật, nhưng Đào Đào ngày nào cũng tan làm đúng giờ, anh nói cô ở lại cũng không giúp được gì, pha cà phê lại khó uống như vậy. Đào Đào không tranh cãi với anh, vui vẻ tự tại.
Chỉ cần buổi tối Hoa Diệp không có tiệc tùng, cô vừa ra khỏi công ty, là có thể nhìn thấy xe của anh. Thật ra anh cũng rất bận, nhưng anh cố gắng dành ra thời gian buổi tối, mục đích là để cùng Đào Đào tan làm, cùng nhau ăn cơm tối, cùng nhau nói chuyện.
Mỗi ngày nhìn thấy hai người cùng vào cùng ra, mẹ Đào là người vui nhất, nói trong nhà náo nhiệt hơn trước rất nhiều. Một hôm mới sáng sớm, dì giúp việc từ chợ nông sản trở về, nói ở chợ có bán một loại cây thông nhỏ, rất nhiều người mua, không gọi là cây thông, mà gọi là cây Noel.
“Bây giờ người Trung Quốc đều thích đón lễ tết phương Tây, năm nay nhà chúng ta đông người, cũng đón một lần nhé?” Mẹ Đào hỏi Đào Đào đang vùi đầu ăn cơm.
Tiệc tất niên của công ty vào ngày ba mươi mốt, trước sau lễ Giáng Sinh hình như không có hoạt động gì, cô nghĩ nghĩ, “Được thôi, nhưng mà cơm tối có thể phải vào lễ Giáng Sinh, đêm bình an, văn phòng của Hoa Diệp phải ăn cơm với lãnh đạo cơ quan có qua lại về nghiệp vụ.”
“Đêm bình an là ngày nào?” Mẹ Đào cảm thấy vô cùng mới mẻ.
“Chính là ngày trước Giáng Sinh đó, hơi giống đêm giao thừa của Trung Quốc chúng ta.”
“À, vậy bảo Hoa Diệp ăn cơm xong rồi đến, cả nhà chúng ta sẽ đoàn viên. Biết sớm thì không nên phê chuẩn cho bố con bảy ngày.” Mẹ Đào bóp cổ tay thở dài.
Đào Đào cười khanh khách không ngừng.
Hôm nay là đêm bình an, thời tiết cực kỳ đẹp, bầu trời xanh biêng biếc, không có lấy một cơn gió. Dì giúp việc đã mua cây thông Noel về, trồng vào một cái chậu hoa lớn đặt ở phòng khách, Đào Đào trang trí lên cành cây vài bóng đèn nhỏ, bóng nhiều màu, pháo hoa, cũng treo vài con búp bê nhỏ, phía dưới cây đặt vài gói quà được đóng gói rất đẹp, là quà cô đặt biệt mua ở trên đường. Mẹ Đào là một chiếc khăn choàng nhung cừu, Đào Giang Hải là một cái ví, dì giúp việc là một bộ găng tay bằng da cừu, quà cho Hoa Diệp là một chiếc áo sơ mi. Chiếc lần trước, bị Tả Tu Nhiên nhặt từ thùng rác về, sau đó không thấy anh ta mặc nữa.
Lúc Hoa Diệp đến đón cô, đi vòng quanh cây thông Noel mấy vòng, vẻ mặt trông có vẻ rất vui, lấy từ trong túi áo của anh ra một hộp quà nhỏ vuông vức đặt dưới cây.
“Đây là quà cho em, nhưng không được xem trộm đâu đấy.” Anh nói với Đào Đào.
Đào Đào trề môi, “Em không thèm.” Nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
“Hoa Diệp, tối nay cố gắng về nhà sớm nhé.” Hai người ra khỏi cửa, mẹ Đào đuổi theo sau dặn dò.
Hoa Diệp gật đầu, “Vâng ạ!”
Xe đi ngang trước sân nhà Tiêu Tử Hoàn, Tiêu Tử Hoàn vừa mới về nhà. Quán lẩu Mỹ Thực Phủ kinh doanh hai bốn trên hai bốn, Giang Tiên Quán danh tiếng xa gần, anh ta bận đến nỗi chân không chạm đất. Hai mắt trống rỗng vô hồn, râu ria đầy mặt, mái tóc dài rối bời quấn sau gáy, trông không giống như kiếm được rất nhiều tiền, mà giống ca sĩ đường phố sa sút hơn.
“Chào!” Nhìn thấy hai người, anh ta gật đầu, rồi vội vàng dời mắt đi.
“Em có gọi điện cho chị Yên Nhiên, chị ấy nói vốn dĩ đón Đào Đào từ nhà bà ngoại về, là muốn đón một cái Tết êm ấm, bây giờ chị ấy không muốn gì nữa. Sang năm, Đào Đào sẽ ở nhà ngoại đi học, chị ấy định giảm cân đi làm lại, làm người mẫu xe hơi, quay quảng cáo mặt bằng.” Đào Đào đưa mắt tiễn bóng lưng hơi khom khom của Tiêu Tử Hoàn, thở dài.
“Mỗi người đều có cách sống riêng, em không cần phải lo lắng cho họ.”
“Không phải em lo lắng, chỉ là nghĩ không ra, tại sao anh Tử Hoàn lại nhẫn tâm như vậy?” Lẽ nào anh ấy thật sự yêu Kinh Nghệ? Nhưng mà trông anh ấy đâu có tí gì là chìm đắm vào mật ngọt tình yêu, ngược lại giống như bị thế giới vứt bỏ hơn. “Anh có gặp Kinh Nghệ không?”
Hoa Diệp nhíu mày, “Không phải tối nào chúng ta cũng đều ở cùng nhau sao?”
Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lời.