Bệnh viện vừa mới thay ca. Trình tự có hơi lộn xộn, khắp nơi đều là người, đều là những tạp âm ồn ào. Mà bệnh viện trong sự âm u, lạnh lẽo cố hữu và sự hỗn loạn như vậy, càng có cảm giác cấp bách dày đặc.
Đào Đào cùng theo xe cấp cứu đến, cô nhìn đường vạch trên điện tâm đồ lúc thì hiện hình gợn sóng, lúc thì là một đường thẳng, tim đã treo tận lên cổ họng. Vì để kiềm chế nỗi sợ hãi, cô không thể không cắn chặt cổ tay. Mẹ Đào được y tá đẩy vào phòng cấp cứu, cô bị chặn lại ở ngoài cửa, ánh đèn chiếu làm sắc mặt cô trắng bệch.
Cô nhìn chằm chằm phòng cấp cứu đang sáng đèn đỏ, ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên xoay đầu chạy đến khoa ngoại tim mạch ở trên lầu. Lầu khám bệnh ngoài lối đi thang bộ có vài bóng đèn đang sáng ra, những nơi khác đều là một mảng đen kịt, mỗi cánh cửa chính của phòng làm việc đều đóng chặt.
Một nhân viên vệ sinh quét dọn lạnh lùng nhìn nhìn cô, ngước mi lên, “Tan làm rồi, có bệnh thì đến lầu cấp cứu.”
Cô xuống lầu lại trở về lầu cấp cứu, tìm được phòng làm việc của bác sĩ trực ban, thở hổn hển hỏi một bác sĩ nam trẻ tuổi đeo mắt kính, “Xin hỏi bác sĩ Âu Dương có ở bệnh viện không?”
Bác sĩ nam chậm rãi ngước mắt lên, “Khoa ngoại tim mạch hôm nay không có chuyên gia khám bệnh. Cô khám bệnh gì?”
“Bệnh tim của mẹ tôi tái phát. Bác sĩ Âu Dương nói sẽ phẫu thuật giúp bà, anh có thể giúp tôi liên lạc với bác sĩ Âu Dương được không?”
Bác sĩ nam nhìn chằm chằm Đào Đào vài giây, mỉm cười, cười đến mỉa mai, giống như nghe thấy một câu chuyện cười rất hài hước vậy.
“Sao thế?” Đào Đào bị cậu ta cười làm cho nổi cả da gà.
“Mỗi bệnh nhân đến khám bệnh tim đều mong là bác sĩ Âu Dương đích thân tiếp đón. Cô nói xem ông ấy có thể khám hết được không?”
“Không phải, không phải đâu, mẹ tôi thật sự là bệnh nhân của bác sĩ Âu Dương, mấy ngày trước chúng tôi còn mới đến tái khám mà.”
“Vậy tự cô liên lạc với ông ấy đi!” Bác sĩ nam không nhẫn nại được nhíu mày.
Nếu như có số điện thoại thì nào có đứng ở đây. Đào Đào hận sự sơ ý của mình, lúc đó sao lại không lưu số vào điện thoại mình chứ!
“Phiền cô tránh ra cho, tôi phải khám bệnh rồi.” Bác sĩ nam khoác khoác tay, một người phụ nữ bế một đứa bé từ bên ngoài đi vào, đứa bé nằm sấp trên vai người phụ nữ, ho không ngừng.
Đào Đào nhường chỗ, vẫn đứng ở một bên, khẩn cầu nhìn bác sĩ.
“Cô có đứng đến sáng mai, tôi cũng không giúp được.” Bác sĩ nam cầm ống nghe luồn vào trong áo đứa bé, đầu cũng không ngẩng.
Đào Đào đành phải đi ra khỏi phòng trực ban, lại gọi điện cho Hoa Diệp. Lần này cho dù cô gọi bao nhiêu lần cũng không có người nghe máy. Có lẽ thư ký Trâu đã tan làm, Hoa Diệp vẫn chưa quay về. Điện thoại bàn nhà Quý Manh Nhân thì gọi một lần là được liền, bà ta nghe Đào Đào nói xong, an ủi vài câu, nói sẽ đến ngay.
Đào Đào lòng đầy sốt ruột đến cửa phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn đang sáng, tấm rèm sau cửa kính kéo rất kín, không nhìn thấy gì hết.
Cô vịn tường, ngồi xuống chiếc ghế đợi, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm nhận được hai chân mình không kìm được mà run rẩy.
Trên vai bỗng có một bàn tay, khẽ lay cô, cô ngẩng đầu lên, dì giúp việc đã đến, xách một cái túi to, “Tôi nghĩ phu nhân nhất định phải nhập viện nên thu dọn vài bộ đồ để thay khi tắm.”
“Cảm ơn dì.” Đào Đào chỉ chỉ chiếc ghế, bảo dì giúp việc ngồi. Hôm nay dì giúp việc cũng bị dọa sợ, sắc mặt trông rất không ổn.
“Có báo cho giám đốc Đào chưa?”
Đào Đào gật gật đầu. Cô đã gọi cho Đào Giang Hải khi ở trên xe cấp cứu, nghe thấy giọng bố, mắt cô lập tức đầy nước, nhưng không dám rơi xuống. Cô sợ mẹ nhìn thấy. Cô cố gắng bình tĩnh nói cho Đào Giang Hải biết mẹ phát bệnh, rất nặng. Đào Giang Hải không hỏi nhiều, nói với cô, ông đang ra sân bay, không có chuyến bay đến Thanh Đài, ông sẽ đi chuyến bay đến thành phố bên cạnh, nhất định sẽ về Thanh Đài trước khi trời sáng.
“Luật sư Hoa sao không đến?” Dì giúp việc nhìn ngó xung quanh.
Đào Đào ngây ngốc trả lời: “Văn phòng có việc gấp.”
“Có gấp đến mấy cũng đâu gấp bằng bệnh của phu nhân.” Dì giúp việc rất bất mãn, Đào Đào cười khổ, không đáp lời. Hình như những lúc cần Hoa Diệp như một cây đại thụ để dựa vào thì sẽ không tìm thấy anh. Mấy tháng trước, ra sân bay đón Tả Tu Nhiên về, trên đường xảy ra tai nạn xe, tìm anh, cũng không gọi được.
Tim, giống như sợi dây đàn căng chặt, không thể gảy được thêm nữa.
“Tiểu Đào?” Quý Manh Nhân từ cửa thang bộ đi lên, nhìn bốn phía.
“Mẹ, con ở đây.” Đào Đào đứng dậy.
“Bác sĩ Âu Dương đang ở bên trong hả!” Quý Manh Nhân nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu, hỏi.
Đào Đào lắc lắc đầu, “Không liên lạc được.”
“Không phải Hoa Diệp có số điện thoại của ông ấy sao?”
Đào Đào lặng lẽ cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, một lúc lâu, mới trả lời: “Cũng không liên lạc được với anh ấy.”
Quý Manh Nhân sững người, “Con đưa điện thoại cho mẹ.”
Đào Đào than thở, “Số lần con gọi rất nhiều, điện thoại anh ấy đã bị con gọi cho hết pin rồi, bây giờ đang tắt máy.”
Quý Manh Nhân không tin, lại bấm gọi một lần. “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Cô nhân viên nghe điện thoại dịu dàng và lịch sự nói một lượt bằng tiếng Trung trước, rồi lại nó một lượt tiếng Anh.
“Sao lại trùng hợp như vậy?” Quý Manh Nhân lạnh mặt, lẩm bẩm một mình.
Một tiếng sau, đèn đỏ trên phòng cấp cứu chuyển sang đèn xanh, trái tim đau thương của Đào Đào quay về chỗ cũ. Y tá đi ra, dẫn họ đi vào phòng quan sát, một bác sĩ nữ đang đứng bên giường bệnh của mẹ Đào, mẹ Đào vẫn đang nhắm mắt, cả khuôn mặt bị che bởi ống thở oxy, trên cánh tay treo một ống nước thuốc. Không hề nhúc nhích, chỉ có đường gấp khúc trên điện tâm đồ vừa chậm rãi lại khó khăn nhảy lên xuống.
“Mẹ tôi…” Đào Đào chỉ chỉ mẹ Đào, không dám nói tiếp.
“Bà ấy vẫn đang hôn mê. Lúc nãy dùng nhiều lần kích điện, tim bà ấy mới đập trở lại, nhưng rất yếu. Tối nay ở lại bệnh viện quan sát trước, sáng mai mới nghiên cứu phương án chữa trị bước tiếp theo.”
Bác sĩ nói xong, mặt không cảm xúc bỏ đi. Sinh lão bệnh tử, ở trong mắt họ, sớm đã là chuyện cơm bữa.
“Tiểu Đào, đừng lo lắng. Lát nữa là Hoa Diệp đến, đến lúc đó bảo nó liên lạc với bác sĩ Âu Dương.” Quý Manh Nhân ôm vai Đào Đào, dịu giọng nói.
Đào Đào gật gật đầu, ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay làm lược, chải đầu giúp mẹ Đào. “Mẹ, mẹ con như vậy cũng không nói chuyện được, mẹ về nghỉ trước đi, dì giúp việc cũng về đi, nếu Hoa Diệp về nhà, dì bảo anh ấy đến bệnh viện một lát. Con ở lại đây với mẹ.”
“Có cần tôi mua chút gì đó cho cô ăn không?” Dì giúp việc đau lòng nhìn Đào Đào.
“Cháu không đói. Dì mau về đi, trên đường cẩn thận xe.”
Dì giúp việc gật gật đầu, “Vậy tôi về nhà rồi chuẩn bị ít đồ, sáng mai đến thay cô.”
Quý Manh Nhân đi cùng dì giúp việc ra ngoài. Một lúc sau, trong tay bà cầm một chén cháo lại từ bên ngoài đi vào, “Vẫn còn nóng đấy, miễn cưỡng húp vài miếng, nếu không đêm nay không thức nổi đâu.”
“Cảm ơn mẹ. Sao mẹ vẫn chưa về?” Đào Đào nhận lấy chén cháo, ép bản thân ăn từng muỗng một. Trực đêm, quả thật cần phải có thể lực. Trước khi Đào Giang Hải về, cô là trụ cột duy nhất.
“Về cũng không có việc gì, mẹ ở lại đây nói chuyện với con.” Quý Manh Nhân kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô.
Thuốc truyền chậm rãi nhỏ từng giọt, chảy vào trong ống truyền dịch. Mẹ Đào hô hấp không gọi là bình ổn, không biết có phải là đã tỉnh hay không.
Đào Đào ăn một muỗng cháo, liếc nhìn ống truyền dịch.
“Tuy bị bệnh là chuyện bất đắc dĩ nhưng canh giữ bên giường bệnh của người nhà như thế này, mẹ cảm thấy rất yên ổn. Bố Hoa Diệp ra đi vội vã như vậy, mẹ chưa từng đút cho ông ấy một muỗng thuốc, cũng chưa từng lau người giúp ông ấy lấy một lần, chưa từng nấu một bữa ăn dinh dưỡng, mà ông ấy đã ra đi như thế, chỉ để lại cho mẹ một tiểu Hoa Diệp.” Quý Manh Nhân cười nhạt, có hơi thảm thiết.
Lần đầu tiên Đào Đào nghe bà ta nhắc đến bố Hoa Diệp, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không biết đáp lời thế nào mới tốt.
“Thật ra mẹ cũng không kiên cường đâu, cũng muốn bỏ mặc cho ban thân đau khổ, nhưng mẹ không có vốn liếng để buông thả, bố mẹ tuổi đã lớn, lại cách xa, Hoa Diệp vẫn còn trong bụng, cấp bậc của bố nó lại cao như thế, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, hi vọng mẹ có thể trụ được. Mẹ đành phải nói với chính mình, không được nghĩ ngợi gì hết, ngày mai sẽ mưa hay gió, sẽ nắng ráo hay nhiều mây, đến ngày mai sẽ biết. Sau đó ngày mai đã trở thành hôm nay, một ngày có hai mươi tư tiếng, chậm chạp trôi qua.” Quý Manh Nhân hiền từ sờ sờ đầu Đào Đào.
Đào Đào đặt chén cháo xuống, cay đắng cong khóe miệng, không thể thành công nặn ra một nụ cười thoải mái, “Con hiểu ý mẹ, nhưng thật sự không thể nào điềm nhiên như không được. Mẹ con là bị bệnh tim bẩm sinh, nhà con sớm đã có chuẩn bị đối với bệnh tình của bà, nhưng mà như vậy, vẫn rất sợ hãi. Con hi vọng đến khi con sáu mươi tuổi, vẫn có thể làm nũng, bướng bỉnh với mẹ.” Cô cụp mắt xuống, để cho hàng mi dày che đi khóe mắt ửng đỏ.
Quý Manh Nhân cười, “Vậy tại sao con không muốn có con. Khi nó sáu mươi tuổi, con cũng cưng chiều nó như vậy.”
Đào Đào nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn giá truyền dịch, “Mẹ, bên kia có giường, mẹ nằm một lát đi!”
“Được, nhưng mẹ muốn vào nhà vệ sinh trước. Lúc nãy mẹ xem thử rồi, đèn trong nhà vệ sinh nữ bên này hình như đã hỏng, mẹ không dám đi vào.”
“Con đưa mẹ xuống dưới lầu.” Y tá trực ban trong phòng kiểm tra vẫn luôn có mặt, đi một lúc cũng không sao.
Đào Đào đứng dậy đi thông báo với y tá, khoác tay Quý Manh Nhân đi ra ngoài. Hai người lại đi xem thử nhà vệ sinh, đèn quả thật đã bị hư. Xuống dưới lầu, không ngờ lầu này là phòng bệnh VIP, mỗi phòng đều có thiết bị vệ sinh riêng, chỉ là không xây nhà vệ sinh chung, hai người đành phải lại đi xuống một lầu nữa. Tầng lầu này là phòng trực ban và phòng truyền dịch bình thường, nhưng nhà vệ sinh chung lại không lớn, mùi nước tiểu khó ngửi từ bên trong bay ra.
“Con đứng bên ngoài đợi mẹ, đừng vào.” Quý Manh Nhân nói.
Đào Đào vẫn chưa đáp lời, chỉ nghe thấy bên trong có một giọng nam vội vàng nói: “Xin đợi một lát.”
Giọng nói quen quá!
Trái tim Đào Đào tự nhiên chấn động, cô chầm chậm quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà vệ sinh.
“Sao bên trong lại có người?” Quý Manh Nhân khó hiểu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng có thể là trôi qua rất chậm, cô không biết đã đứng bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện hai người.
“Rất xin lỗi, bạn tôi…” Giọng người đàn ông bỗng nhiên đổi sang một tiếng than kinh ngạc, “Mẹ, Tiểu Đào, hai người…”
Sao họ lại ở đây?
Không phải theo dõi, mà là ý trời.
Trước mắt Đào Đào có một màn sương dày đặc, che khuất, hoàn toàn nhìn không rõ ràng, nhưng cảnh này, lại giống như từng nhát dao cứa vào tim cô.
Trong hành lang, vào giây phút ấy, yên lặng như sa mạc, hang động, Gobi…
Hoa Diệp chỉ mặc một chiếc áo lông, áo khoác của anh đang khoác trên người Hứa Mộc Ca, một bàn tay anh ôm lấy eo Hứa Mộc Ca, bàn tay còn lại giơ cao bình truyền dịch.
Thật sự rất chu đáo, luật sư nổi tiếng vì để giải quyết vấn đề tiểu tiện của bạn gái cũ, không hề nghi ngại đi vào nhà vệ sinh nữ.
Đây chính là việc rất cấp thiết mà anh đang làm sao?
Tối hôm qua, người anh đầy mùi nước khử trùng, có phải cũng bị dính như thế này?
“Hoa Diệp…” Quý Manh Nhân khẽ hít vào một hơi khí lạnh, không thể tin vào mắt mình.
Hứa Mộc Ca vẫn đang dựa nửa người vào lòng Hoa Diệp nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Quý Manh Nhân thì giật mình, vội đứng thẳng dậy, “Dì, sao dì lại ở đây?” Cô ta lại nhìn thấy Đào Đào trên mặt không chút tơ máu, bỗng chốc đờ người ra.
Đào Đào nghe thấy giọng nói của mình vang lên, rất tốt, vậy mà lại bình tĩnh nghe không ra một chút sóng gió nào. “Mẹ, con quay lại phòng kiểm tra trước. Mẹ con nói không chừng đã tỉnh lại rồi.”
Nếu hôn nhân tốt đẹp thật sự giống như nuôi tóc dài, vậy thì ngay lúc này đây ba ngàn sợi phiền não giống như những trang giấy bị xé vụn, đang bay lả tả trên mặt đất.
Trái tim chết đi cũng đơn giản như vậy!
Còn muốn lừa mình dối người như thế nào nữa?
Đây chính là mọi thứ cô muốn mà anh đã hứa sẽ trao cho vào cái đêm cách đây mấy ngày?
Đây chính là cái gọi là làm lại từ đầu mà anh dùng ánh mắt vừa chân thành vừa đau khổ nhìn cô?
Hóa ra cô cũng có thể bình tĩnh như vậy, có thể là chuyện đã biết kết quả từ sớm, nên mọi bất ngờ và kinh ngạc, đều nằm trong phạm vi tiếp nhận.
Sau cơn mưa trời lại sáng, cô đã nhìn rõ được tất cả, không còn vướng bận nữa, cũng không nghi hoặc nữa.
Tim, tựa như món đồ sứ đặt không vững, vỡ vụn thành từng mảnh.
Quý Manh Nhân hoàn hồn trở lại.
“Tiểu Đào…” Hoa Diệp tỉnh khỏi cơn choáng, tìm thấy được giọng nói của mình.
Cô không trả lời, nhưng chân lại mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Là cô đã mập lên, không chịu nổi cơ thể của mình nữa? Cả người cô ngã “phịch” một cái ngồi xuống đất, đầu đập mạnh vào vách tường phía sau, trước mắt nổ đom đóm.
“Tiểu Đào,” Hoa Diệp phản xạ có điều kiện muốn tiến lên kéo, không ngờ bình truyền dịch thấp xuống, một dòng máu tanh đỏ chạy ngược lên ống nước thuốc, Hứa Mộc Ca bị đau kêu thành tiếng, lảo đảo lùi về sau, áo khoác trên người tuột xuống, anh quay đầu lại, vội cầm lấy áo, khoác lại giúp cô ta, “Không sao chứ?”
Hứa Mộc Ca khẽ lắc đầu, “Tự em cầm được, anh đi xem Đào Đào đi.”
Hoa Diệp xoay người lại, Đào Đào đã vịn tường đứng dậy, hình như bị đập không nhẹ, rất đau, trong cơn đau nhưng ý thức lại tỉnh táo.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, rõ ràng như vậy.
Cô đứng thẳng người đi về phía cầu thang, Hoa Diệp đuổi theo giữ cô lại, cô giống như bị châm đau đẩy tay anh ra, tự mình xoa khắp những chỗ anh đã sờ qua, giống như đang xoa bóp, lại giống như đang phủi bụi.
“Tiểu Đào, em nghe anh nói!” Đào Đào nhíu chặt mày, bất an nhìn anh.
“Không cần nói gì hết, em có thể hiểu.” Cô chậm rãi gật đầu, lên cầu thang, bóng dáng thẳng tắp trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối.
Hoa Diệp đứng cứng đờ ngay lối đi cầu thang.
“Hoa Diệp, con khiến mẹ quá thất vọng.” Quý Manh Nhân tức giận hét lên một tiếng, Hoa Diệp quay đầu lại.
“Bốp” một tiếng, Quý Manh Nhân giơ tay lên, dùng sức tát lên mặt anh.
Hoa Diệp không đề phòng, cơ thể lảo đảo.
“Dì, dì làm gì vậy?” Hứa Mộc Ca kêu to, tiến lên trước bảo vệ Hoa Diệp.
“Tôi dạy con trai, liên quan gì đến cô? Hoa Diệp, bây giờ con lập tức quay về văn phòng cho mẹ, cầm lấy điện thoại, gọi cho bác sĩ Âu Dương, mẹ Tiểu Đào hiện đang trong phòng kiểm tra bệnh nặng.” Quý Manh Nhân kéo Hứa Mộc Ca ra.
“Mẹ Tiểu Đào…” Ánh mắt Hoa Diệp giống như đã mất đi quang cự.
“Không nghe thấy lời mẹ sao?”
“Con muốn lên thăm Tiểu Đào trước.”
“Con muốn khiến Tiểu Đào phát điên sao?” Quý Manh Nhân tức giận nhắm mắt lại.
Hoa Diệp như hóa đá, lặng lẽ xoay người.
“Áo của anh.” Hứa Mộc Ca gọi Hoa Diệp lại.
Hoa Diệp gật đầu, cầm lấy mặc vào.
Đợi khi Hoa Diệp biến mất ở cuối hành lang, Quý Manh Nhân chậm rãi chuyển sang lạnh lùng nhìn Hứa Mộc Ca, “Lúc đầu tôi giới thiệu cô vào đoàn văn công, cô đã hứa với tôi như thế nào?”…