Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 71: Tương tư



Đào Đào ngây người, dừng lại vài giây, cực kỳ chậm rãi chớp mắt một cái. Tim cô bỗng nhiên ngừng đập, vô cớ rùng mình một cái, cô lại nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn… còn chê không đủ kỹ, cô lật ngược tấm hình lại, lại nhìn nhìn mặt sau.

Cô muốn lẩm bẩm gì đó, nhưng cổ họng lại không phát ra chút âm thanh nào.

Tấm hình này, cô đã từng nhìn thấy. Có điều bức mà cô nhìn thấy là bản hoàn chỉnh, chứ không phải bản đã chỉnh sửa đang cầm trong tay.

Hôm ấy, từ sáng sớm đến tối muộn, cô giống như một con búp bê khiêu vũ được sạc đầy pin, cứ nhảy mãi không ngừng, cười đến mức cơ thịt trên mặt đều cứng đờ. Khắp nơi đều là hoa tươi, khắp nơi đều là quà cáp, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là lời chúc phúc. Người quen hay không quen đều sấn đến đòi chụp hình cùng cô.

“Người đẹp bé nhỏ, chúng ta cũng chụp một tấm gia đình đi!” Đào Giang Hải hiếm khi mặc âu phục, cử chỉ có hơi kỳ quặc.

“Được đấy!” Mẹ Đào cười gượng. Gả con gái đi lấy chồng, giống như cắt đi một miếng thịt nơi trái tim người mẹ vậy.

Cô ngoảnh đầu lại tìm kiếm chú rể. Hoa Diệp đang nói chuyện với Trương Hoằng, biểu cảm lạnh lùng giống như là một người khách cực kỳ không tình nguyện đến tham gia hôn lễ. Cô đã quen với vẻ xa cách ngàn dặm này của anh, trong lòng còn có chút vui vẻ. Người đàn ông lạnh lùng như vậy sau này sẽ chỉ thuộc về một mình cô.

“Bố mẹ, mọi người chụp chung một tấm trước, lát nữa chúng ta sẽ cùng chụp.” Cô nói với Quý Manh Nhân.

Quý Manh Nhân mỉm cười gật đầu.

“Trưởng đoàn Quý đứng giữa đi! Hai vợ chồng chúng tôi bảo vệ chị.” Đào Giang Hải nói đùa, vòng hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Không cần đâu, tôi đứng ngoài cho.” Quý Manh Nhân muốn từ chối, mẹ Đào đã đẩy bà vào giữa, nhiệt tình choàng lấy tay bà.

Cô làm mặt quỷ, toét miệng đến khoa trương, “Nào, nói theo con, cheese!”

Mẹ Đào phụt cười thành tiếng, Quý Manh Nhân mím môi tao nhã, miệng Đào Giang Hải giống như bị co giật, có thể là vì quá kích động.

Sau đám cưới, thợ chụp hình chép hình chụp hôm đó vào USB, bảo cô chọn những tấm nào đi rửa. Lúc cô giở đến tấm này, vui không thể tả, biểu cảm của ba người rất sinh động. Tấm hình này, cô phóng to hai tấm, làm thành khung ảnh, một cho Quý Manh Nhân, một cho Đào Giang Hải, ngoài ra còn một tấm nhỏ để trong album tân hôn.

Bây giờ, tấm hình nhỏ này đang nằm trong tay cô, trong hình chỉ có hai người, là bố Đào Giang Hải và mẹ chồng Quý Manh Nhân của cô. Bóng dáng của mẹ Đào bị một nhát kéo cắt ngay ngắn, chỉ chừa lại một cánh tay trong khuỷu tay Quý Manh Nhân thôi. Nếu không nhìn kỹ thì người khác sẽ không phát hiện ra, chỉ tưởng là một đôi vợ chồng trông có sự khác biệt rất lớn về khí chất.

Mẹ Đào nói, trong lòng bố cô có giấu một người phụ nữ, lúc nhớ đến người đó, ông sẽ cười ngu ngơ giống như một đứa trẻ.

Đào Giang Hải nói, mẹ chồng cô ở góa hơn hai mươi năm đến bây giờ, thật sự không dễ dàng, rất ít người có thể làm được như bà ấy. Bố chồng cô rất có phúc.

Có phải ngoài sự khâm phục ra, ông đã từ từ nảy sinh một loại tình cảm khác?

Bức ảnh này là ông rút từ trong album ra, cắt sửa rồi để trong ví tiền theo bên mình, có phải khi ông ở một mình, sẽ mang ra ngắm nghía, lúc ngắm trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. Cho nên hôm đó ông mới vì một cái ví tiền mà hoảng hốt đến thế, cho nên mẹ thu dọn ga giường, nhìn thấy tấm hình, nhất thời không chịu được nên phát bệnh, trong miệng bà lẩm bẩm mẹ chồng…

Có lẽ mẹ Đào không ngờ rằng người phụ nữ đó lại là Quý Manh Nhân, bà càng không ngờ Đào Giang Hải lại có tình cảm sâu đậm như vậy. Khi ông cầm kéo lên cắt hình mẹ đi, liệu có từng do dự hay không?

Khi tình yêu đến, tuổi tác không phải là vấn đề. Khoảng cách không hề quan trọng. Yêu em, không cần phải thương lượng!

Đào Đào cười, cười đến đôi vai run rẩy, cười đến điên cuồng, vậy mà lại có xu hướng không dừng lại.

“Tiểu Đào, mẹ con giờ sao rồi?” Ở đầu kia hành lang, Đào Giang Hải kéo vali hành lý lớn, khuôn mặt lo lắng chạy đến bên này. Theo sát phía sau ông là Hoa Diệp và dì giúp việc.

“Tiểu Đào, em sao vậy?” Hoa Diệp bị dáng vẻ của cô làm cho sợ, đưa tay ấn lấy vai cô.

Cô nhìn nhìn Hoa Diệp, rồi lại nhìn nhìn Đào Giang Hải, đây là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, một là người chồng cô yêu sâu đậm, một là người bố mà cô kính yêu, chỉ trong một ngày một đêm này, họ đã dùng từng sự thật một nói cho cô biết, rằng hôn nhân bất kể dài hay ngắn, đều là một câu chuyện cười không hề buồn cười.

Cái gọi là hạnh phúc, đều khoác trên mình chiếc áo ngoài lừa dối và che giấu, một khi xé ra, chân tướng sẽ rất khó coi. Nhưng họ còn thề thốt chân thành nói đầy lý lẽ, rằng họ là những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình.

Đào Đào thu lại nụ cười. Phủi tay Hoa Diệp ra, xoay mặt lại nhìn Đào Giang Hải, cô kéo tay ông, nhét tấm ảnh vào lòng bàn tay ông, rồi gập ngón tay ông lại, tăng thêm sức, “Bố, chúc mừng bố. Mộng đẹp của bố sẽ thành hiện thực nhanh thôi. Bác sĩ nói mẹ đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất rồi, bây giờ chỉ là đang đánh cược một ván với số phận thôi. Có điều, con nghĩ mẹ sẽ tình nguyện tiếp tục im lặng và trầm mặc như vậy. Tỉnh lại quá đau khổ rồi.”

Đào Giang Hải không cúi đầu, mặt đã là một mảng xám ngoắt. “Tiểu Đào, bố không có ý đó, bố đáng chết…”

“Những lời này đừng nói với con.” Một tay cô đỡ trán, chân mày nhíu lại rất chặt.

“Tiểu Đào…” Viền mắt Đào Giang Hải lập tức ửng đỏ, “Bố…”

“Con đã nói là con không muốn nghe.” Đầu đau dữ dội, cô dùng tay ôm lấy đầu, cắt lời ông, “Đây là chuyện giữa bố và mẹ, con không có quyền cũng không muốn truy hỏi.”

Đào Giang Hải xoay người đi, chỉ nghe thấy hô hấp của ông càng ngày càng nặng nề.

“Tiểu Đào, sắc mặt em rất kém. Bố về rồi, anh đưa em đến phòng bệnh của mẹ nằm một lúc.” Hoa Diệp khẽ nói.

Dì giúp việc nói xen vào, “Lúc nãy cô chạy ra ngoài như vậy, là luật sư Hoa làm thủ tục nhập viện giúp phu nhân.”

“Ồ, lát nữa bảo bố em cảm ơn anh.” Cô cúi đầu, sự khó chịu khắp người từ trên xuống dưới không nói ra được, không kìm được siết chặt một vòng.

Hoa Diệp thở ra, cố chấp đi tới muốn kéo cô lại. Đào Đào không ngừng đẩy tay anh ra, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng anh dịu dàng ôm Hứa Mộc Ca từ nhà vệ sinh đi ra, âm ỉ bắt đầu kích động.

“Đừng động vào em. Đừng, đừng mà, không được…”

“Tiểu Đào, sao em lại trút cơn giận với bố lên người Hoa Diệp chứ.” Đào Giang Hải xoay người lại, mắt ươn ướt.

“Tại sao bố lại thương anh ấy?” Trên mặt Đào Đào hiện lên một tia đỏ khác thường, con ngươi sáng đến kinh người.

“Tiểu Đào!!” Đào Giang Hải né tránh ánh mắt hăm dọa của cô.

“Con không sao ạ.” Hoa Diệp cúi người xuống, bế cô lên.

“Bỏ đôi tay dơ bẩn của anh ra…”

Lúc cô quen anh, chưa từng nắm tay con trai lần nào, đối tượng nụ hôn đầu là anh, người cô thích, người cô yêu đều là anh. Khi cô đã rất thích rất thích anh, cũng không dám thổ lộ, bởi vì cô biết trong lòng anh đã có một người, cô không muốn thay thế, cũng không muốn gây áp lực cho anh. Nhưng anh đã nắm lấy tay cô. Cô rất sợ mẹ anh, nhưng vẫn cố gắng thích ứng, hòa hợp với gia đình anh.

Cô không làm gì sai, tại sao cô phải chịu sự đối xử như vậy?

Cơn choáng váng dữ dội cảm tưởng như thủy triều, từ gót chân dâng lên, cô cảm thấy mọi thứ trước mặt đều đang lắc lư.

“Tiểu Đào…” Bên tai vẫn cứ là giọng nói vừa hoảng vừa sợ của Hoa Diệp.

“Anh rất phiền…” Cô nhẹ nhàng nói trước khi mất đi ý thức.

Một lần nữa mở mắt ra, vừa nhìn liền thấy bình truyền nước treo trên đỉnh đầu, chất lỏng trong suốt từng giọt chảy vào trong người mình, nhất thời, cô có hơi mơ màng, không biết mình đang ở nơi đâu.

Ngoài cửa sổ, đã là một mảng đen kịt.

“Tiểu Đào, em tỉnh rồi.” Hoa Diệp thò người qua, nắm lấy một bàn tay cô, “Muốn uống nước không?”

Cô ngây người nhìn anh, rồi lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, chiếc chăn màu trắng đắp trên người, cô lập tức nín thở, ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ…” Cô đột nhiên ngồi dậy, giọng nói trầm khàn ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

“Phẫu thuật đã kết thúc rồi, bây giờ mẹ đang trong phòng bệnh.” Hoa Diệp ấn cô xuống, bưng từ tủ trước giường đến một ly nước, “Sáng nay em vì đói và mệt, lại bị hạ đường huyết, nên mới ngất xỉu.”

Sáng nay? Cô đã ngủ cả một ngày rồi sao? Ngủ sâu như vậy, ngay cả mơ cũng không có.

“Mẹ em tỉnh rồi sao?” Cô ngồi dậy lần nữa, không cho phân bua mà giựt ống truyền dịch xuống, Hoa Diệp có ngăn cũng không được, cô không màng mu bàn tay đang chảy máu, mà xông ra ngoài.

“Tiểu Đào, mẹ đang ở phòng bệnh nặng. Bác sĩ Âu Dương nói ông ấy đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của mẹ thôi.”

Sắc mặt Đào Đào bỗng trắng bệch, “Mẹ vẫn còn… đang hôn mê.”

Hoa Diệp gật đầu thật mạnh, “Bố đã suy sụy rồi. Tiểu Đào, bây giờ em phải gắng gượng. Ngoan, về lại giường, truyền nước thuốc xong, sau đó ăn chút gì.”

Cô hít sâu một hơi, cắn chặt môi, ra lệnh cho bản thân bình tĩnh trở lại.

“Không cần đâu, anh về đi, em có thể chịu được.” Cô dùng ngữ khí lạnh lùng nói với anh.

Hoa Diệp cau mày, “Lúc này là lúc có thể giận dỗi sao?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi vai rộng của anh, giữa trán toàn là những bể dâu không hợp với độ tuổi, giống như là đã trải qua lận đận của trăm núi ngàn sông vậy.

“Giữa chúng ta đã không còn là quan hệ có thể giận dỗi nữa rồi. Em biết anh rất giỏi chăm sóc người bệnh, nhưng em không cần. Vì nếu còn có bất cứ liên quan gì với anh nữa thì em sẽ coi thường chính bản thân mình.” Giọng cô đều đều.

Hoa Diệp nhìn cô đăm đăm, trong đầu ong một tiếng, một mảng hỗn loạn.

“Đào Đào.” Diệp Thiếu Ninh từ bên ngoài đi vào, “Tỉnh rồi à?”

“Sao cậu lại ở đây?” Đào Đào hỏi.

“Mình nghe mẹ mình nói, bà ấy đến nhà cậu chơi, gặp được dì giúp việc về nhà lấy đồ. Mình vừa đi thăm dì xong.”

“Vậy à? Đưa mình đi thăm một lát.”

“Cậu có ổn không?” Diệp Thiếu Ninh nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nhìn về phía Hoa Diệp dò hỏi.

“Đi thôi! Mình khỏe như trâu luôn!” Cô giành ra cửa trước, Diệp Thiếu Ninh chần chừ một lát, rồi vội đi theo.

Trong phòng, Hoa Diệp khẽ gầm một tiếng, đập đầu lên giường lò xo Đào Đào nằm, giường chấn động vài cái, kêu cót két.

“Bác sĩ nói rồi, tim dì đang khôi phục lại nhịp đập bình thường. Cần phải có một quá trình để tỉnh lại.” Hai người cách cánh cửa kính của phòng bệnh nặng, nhìn vào bên trong.

Mẹ Đào vẫn nằm bất động giống như sáng nay, trong khuỷu tay có hai ống truyền dịch đang nhỏ giọt, Đào Giang Hải mặc đồ bảo hộ, nắm chặt tay mẹ Đào, nhìn bà chăm chăm, không hề nhúc nhích.

Một cô y tá thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhìn các loại máy móc, ghi chép gì đó.

“Bác sĩ bảo chú Đào đi nghỉ, chú ấy sống chết không chịu, nhất định đòi canh bên cạnh giường bệnh.” Diệp Thiếu Ninh nói.

Đào Đào không lên tiếng.

“Thăm rồi thì quay về tắm rửa đi, cậu xem cậu dơ thành thế nào rồi, rồi ăn chút gì đó. Bệnh của dì có thể phải đánh lâu dài, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Đào Đào ngẫm nghĩ, “Được, phiền cậu đưa mình về tắm một cái, thứ Hai mình còn phải đến công ty xin nghỉ phép. Bệnh viện này có nhân viên chăm sóc không?”

“Có, mình đã hỏi rồi, chi phí cũng hợp lý.”

“Ừm, chúng ta về trước thôi!” Đào Đào lại nhìn nhìn Đào Giang Hải, hình như ông cũng buồn ngủ rồi, ngồi ở đó ra sức gục đầu, nhưng bàn tay nắm tay mẹ Đào vẫn rất chặt.

Cô âm thầm thở ra.

Diệp Thiếu Ninh ngẩng đầu nhìn nhìn Hoa Diệp đang đi tới, nhướng mày, “Xem ra cậu không cần tài xế là mình nữa rồi.”

“Nếu cậu có chuyện gì khác thì mình bắt xe về.” Đào Đào nói.

Diệp Thiếu Ninh sững sờ.

Đào Đào tính tình nóng vội, không kịp đợi cậu trả lời, đã xoay người bỏ đi, mắt nhìn thẳng đi lướt qua vai Hoa Diệp.

“Phiền cậu rồi.” Hoa Diệp cười khổ với Diệp Thiếu Ninh.

“Không dám.” Diệp Thiếu Ninh nhún nhún vai.

Đào Đào vừa lên xe liền nhắm mắt lại.

Diệp Thiếu Ninh ngoái đầu nhìn nhìn cô.

“Diệp Thiếu Ninh, mình biết cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng đừng hỏi mình chuyện gì hết, được không?”

Diệp Thiếu Ninh khẽ gật đầu, “Được!”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.