Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 72: Gặp gỡ bất ngờ



Sau khi Đào Đào về đến nhà, lên lầu tắm rửa, thay đồ, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Diệp Thiếu Ninh đang ngồi trên sofa xem tivi, sững người.

Diệp Thiếu Ninh nhìn ra nỗi nghi hoặc của cô, mỉm cười, “Dì giúp việc nói hôm nay nấu cháo thịt nạc rất nhiều, bảo mình ở lại ăn một chén. Mình cung kính không bằng tuân lệnh thôi.”

Dì giúp việc nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, từ trong bếp ló đầu ra, “Mau ngồi xuống đi, dì múc cháo rồi. Của giám đốc Đào dì đựng trong bình giữ nhiệt, lát nữa Tiểu Đào đến bệnh viện thì mang theo.”

Đào Đào không muốn ăn chút nào, vốn nghĩ sẽ không ăn, nhưng Diệp Thiếu Ninh đang ở đây, cô không muốn nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên mặt cậu ấy, thế nên ngồi xuống cùng Diệp Thiếu Ninh.

“Lúc nhỏ cậu là chúa tham ăn, còn thi ăn cơm với mình nữa, mình muốn thắng cậu thật không dễ dàng. Bây giờ, còn dám thi với mình không?” Diệp Thiếu Ninh nhìn cô đang tao nhã khều từng hạt cháo cho vào trong miệng, nhướng nhướng mày.

Đào Đào giống như không dám nhớ lại chuyện xưa, cười khổ lắc lắc đầu, “Lát nữa không cần đưa mình đi đâu, mình tự bắt xe đi.” Cô hiểu sự chu đáo của Diệp Thiếu Ninh, nhưng không muốn khi quan hệ của cô và Hoa Diệp đang ở thời điểm bế tắc, bản thân cô đột nhiên ỷ lại vào Diệp Thiếu Ninh như thế, giống như vô hình trung để lộ cho Diệp Thiếu Ninh thông tin nào đó vậy, càng không muốn bị Hoa Diệp cho rằng cô đang giận dỗi, ăn miếng trả miếng.

Nghĩ đến Hoa Diệp, tay chân đều lạnh.

Không biết sao anh có thể thay đổi vai diễn nhanh đến như vậy, một khắc trước vẫn còn là người yêu tốt quan tâm chu đáo bạn gái cũ, một khắc sau lại là người chồng tốt ân cần hỏi han cô. Nếu như vào hôm đêm bình an, anh nói thẳng cho cô biết, là anh đưa Hứa Mộc Ca đến bệnh viện, cô sẽ thử thông cảm cho cách làm của anh. Nhưng anh không có, anh đã nói dối cô. Nếu không phải tận mắt chứng kiến vẻ yêu thương của anh và Hứa Mộc Ca, cô vĩnh viễn sẽ bị che mắt.

Lúc anh và Hứa Mộc Ca mặt đối mặt, liệu có thầm cười cô ngu ngốc?

Thế nhưng, hai người yêu nhau như vậy, tại sao phải yêu một cách đê hèn như thế? Lẽ nào vụng trộm sẽ có khoái cảm hơn là yêu đương quang minh chính đại?

Là một luật sư, đối xử lật lọng không kiêng dè với cô như vậy, dựa vào cái gì? Vì cô yêu anh?

Anh sẽ không cho rằng anh bố thí cho cô một chút quan tâm thì cô sẽ lập tức giống như một con chó, quẫy đuôi mừng rỡ nhào vào lòng anh chứ?

Đào Đào càng nghĩ càng giận, sắc mặt trắng bệch, đôi đũa bị cô cắn thành một dấu tròn.

“Đào Đào… Đào Đào?”

Diệp Thiếu Ninh cau mày, giành lấy đôi đũa trong tay cô, “Đũa ngon hơn đồ ăn sao? Ăn ngon đến như vậy! Điện thoại cậu reo kìa.”

Đào Đào sững sờ giây lát, đứng dậy đi nghe máy, nhìn số điện thoại, là của Tả Tu Nhiên. Cô cầm điện thoại, lộp cộp đi lên lầu.

“Đang làm gì đó?” Hình như hai người không phải ngăn cách bởi sóng điện từ, mà đang ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, tiếng đàn piano êm ả, ánh đèn mờ ảo, giọng nói của Tả Tu Nhiên vừa lười nhác vừa trầm thấp, đang nhàn nhã hưởng thụ khoảnh khắc dễ chịu này. 

“Đang ăn cơm tối. Còn anh, đã ăn chưa?” Đào Đào ngồi xuống bên giường, bàn tay để không cầm lấy cái gối ôm vào lòng.

“Lúc trưa đi uống rượu với tổng giám đốc Tăng, bốn giờ mới về, coi như là đối phó cả bữa tối và bữa trưa luôn đi! Sao giọng có vẻ yếu ớt quá vậy?”

“Sáng nay mẹ tôi làm phẫu thuật nên có hơi mệt.” Cô khẽ hô hấp chậm lại, đợi Tả Tu Nhiên tiếp lời.

“Ừ,” ngữ khí lười nhác của Tả Tu Nhiên không đổi, “Tôi có tiện đi thăm không?”

“Cảm ơn! Bà ấy tạm thời vẫn còn đang ở phòng bệnh nặng, người khác đều không được vào. Thầy Tả,  có thể tôi cần phải xin nghỉ vài ngày.”

“Xin đi, xin bao nhiêu ngày cũng được. Đừng nghĩ bản thân mình quá vĩ đại, không có cô, Trái Đất vẫn tự xoay, cũng sẽ xoay quanh mặt trời.”

Đào Đào cười nhàn nhạt.

“Nếu thức đêm canh mệt quá, muốn tìm một bờ vai để dựa vào, tôi có thể rộng rãi cho cô mượn, nhân tiện mang theo bữa khuya và thảm lông, còn có trà sữa đu đủ nữa. Cô phải nắm bắt cơ hội đấy, trai đẹp đây không phải lúc nào cũng đều hào phóng như vậy đâu.”

“Tôi biết rồi! Cảm ơn thầy Tả.”

“Ớ, hôm nay sao lại khách sáo với tôi như vậy, cứ cảm ơn tới lui hoài?”

“Chỉ có hai lần chứ mấy. Thầy Tả, sợi dây đeo điện thoại đó rất đẹp.”

“Vậy sao?” Ngữ điệu kéo thật dài, giống như chất vấn lại giống như cười khẽ.

“Ừm!” Cô gật đầu, sau đó nói tạm biệt, tìm số Phi Phi trong điện thoại, nhờ cô ấy thứ Hai đến phòng Nhân sự làm thủ tục xin nghỉ phép giùm mình, tính vào ba ngày nghỉ Tết, cô không cần xin nghỉ bao nhiêu ngày.

“Đào Đào, mình đang định gọi cho cậu đây! Cậu đỡ hơn chưa?” Vừa gọi được, giọng Phi Phi liền gấp gáp truyền đến.

“Sao cậu biết hay vậy?”

“Vốn dĩ mình muốn rủ cậu đi shopping, là chồng cậu nghe điện thoại, nói cậu đang truyền dịch. Lúc đó mình đang trên đường, cách bệnh viện không xa, liền chạy qua thăm cậu. Cậu ngủ rất say, trên mặt không còn giọt máu, làm mình sợ hết hồn, tưởng là cậu bị bệnh gì nặng chứ, thì ra là bị đói.”

“Vậy à, ha ha, bây giờ mình đã khỏe rồi.”

“Đào Đào…” Giọng Phi Phi chần chừ do dự.

“Sao vậy?”

“Lúc mình đến thăm cậu, trong phòng bệnh còn có một người đang thăm cậu. Chính là… người lần trước cùng chồng cậu đi mua tách đôi đó, vì cô ta quá xinh đẹp nên mình nhìn thấy liền không quên, hi hi! Ánh mắt cô ta nhìn chồng cậu, giọng nói đều rất dịu dàng, cậu phải cẩn thận đó!”

Đào Đào ừ một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười, nghĩ rằng Hứa Mộc Ca đúng là một người trọng lễ tiết, Hoa Diệp vừa chăm sóc cô ta, cô ta liền lập tức bánh ít đi bánh qui lại.

Xuống lầu, Diệp Thiếu Ninh đã ăn cơm xong, dì giúp việc đã thu dọn chén đũa xong xuôi. “Dì nghĩ, đi thăm phu nhân một lát, nếu không dì sẽ không ngủ được.” Dì giúp việc vừa mặc áo khoác vừa nói.

Đào Đào nhìn nhìn Diệp Thiếu Ninh, ngại từ chối ý tốt của cậu ta lần nữa.

Dì giúp việc xách bình giữ nhiệt ngồi vào ghế sau, cô đành phải ngồi ở ghế lái phụ.

Diệp Thiếu Ninh nhìn thẳng về phía trước, làm bộ như vô tình hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai mà lâu vậy?”

“Nhờ đồng nghiệp xin nghỉ giúp. Diệp Thiếu Ninh, cậu có thể rẽ vào Thính Hải Các một lúc không, mình muốn lái xe của mình đi, như vậy đến bệnh viện cũng tiện hơn.”

Diệp Thiếu Ninh cẩn thận phân biệt biển báo giao thông, Thính Hải Các và bệnh viện nằm ngược hướng, cậu ta quanh xe ở ngã tư.

Cô bảo Diệp Thiếu Ninh cho mình xuống ở cổng lớn, đừng vào nữa, cô sẽ lái xe ra.

Chìa khóa xe ở trong ba lô sau lưng, cô không cần lên lầu. Nhưng đi đến dưới lầu, vẫn theo thói quen đưa mắt nhìn lên. Trong phòng ăn ở phía Bắc đèn đang sáng, trên rèm cửa sổ hiện lên hai bóng người, nhìn ra là Hoa Diệp và Quý Manh Nhân.

Cô không còn sức lực đi phân tích xem tại sao Quý Manh Nhân lại ở đây, thật ra cũng không cần phải phân tích nữa, rất nhanh thôi, nơi này sẽ không còn là nhà cô nữa rồi. Cô thu lại tầm mắt, đi đến bên cạnh xe, mở cửa lên xe. Chiếc BMW này thật sự quá rộng, là kích cỡ cho đàn ông lái. Làn đường của tiểu khu rất hẹp, cô mất rất nhiều thời gian mới lái được xe ra khỏi chỗ đậu xe. Định thần trở lại, đang định quay xe, bỗng nhiên Hứa Mộc Ca từ trong thang máy ló ra, đi đến giữa làn đường, điện thoại đang dán trên tai trái, đầu ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp đó trong chùm sáng của đèn xe, trông vô cùng sốt ruột.

Cô bấm còi, Hứa Mộc Ca giật mình, quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Đào Đào trong xe. Cô ta kinh ngạc, lập tức mỉm cười, vội vẫy tay với Đào Đào rồi đi tới, nhìn ra khẩu hình miệng của cô ta giống như đang nói: Tôi đang tìm cô.

Đào Đào mặt không cảm xúc nhấn ga, chiếc xe vèo một cái chạy qua, từ kính chiếu hậu cô nhìn thấy Hứa Mộc Ca đang chạy đuổi theo chiếc xe, cô bĩu môi, nhanh chóng bỏ xa cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.